Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 160: Thân thể đơn bạc, không thể trải qua mệt mỏi

Cơ Hoa Âm hơi nhíu mày, chăm chú nhìn nàng, “Tại sao lại nói như vậy?”

“À” Hạ Lan Tuyết theo bản năng đưa tay che miệng lại, thầm bực chính mình tại sao liền ngây ngốc nói ra lời như vậy?

Tối hôm qua Tiết mama rõ ràng dặn dò nàng không thể để lộ ở trước mặt Cơ Hoa Âm.

“Chính là tùy tiện nói thôi.” Nàng nháy mắt, cười hề hề cho qua.

Nhưng là, làm sao Cơ Hoa Âm có thể tin, “Tùy tiện nói ra? Thật sự? “

Nàng mà nói láo, theo bản năng sẽ nháy mắt, cái thói quen này, kiếp trước kiếp này cũng không thay đổi.

“Ngươi biết những gì?” Hai ngón tay của Cơ Hoa Âm nâng cằm của nàng lên, không để nàng quay đi lảng tránh.

Hạ Lan Tuyết có chút luống cuống, vội vàng ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong ngực hắn, nũng nịu nói, “Hoa Âm, chàng muốn hỏi cái gì? Lúc này mà nói loại chuyện đó, không phải rất không thú vị sao?”

“Không nói chuyện này, vậy nàng muốn làm chút gì?” Cơ Hoa Âm nhìn nàng, cười nhạo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết đỏ lên, cười khẽ nhìn hắn, thân thể hướng trong ngực hắn dán sát, ý tứ kia quá rõ ràng.

Trong nháy mắt hô hấp của Cơ Hoa Âm có chút nóng rực lên, sâu thẳm trong đáy mắt có hai ngọn lửa ẩn hiện, “Nha đầu, nàng định đốt lửa sao.”

“Vậy chàng sẽ đốt sao?” Hạ Lan Tuyết xấu xa đưa tay ở trên thắt lưng của hắn nhẹ nhàng bấm một cái.

Hô hấp Cơ Hoa Âm cứng lại, lật người đè lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, “Tuyết Nhi, nàng nghĩ kỹ chưa, một lát nữa có kêu ngừng, là không thể.”

“...” Trong mắt Hạ Lan Tuyết có chút khẩn trương, cũng không để cho nàng suy tư, nụ hôn của hắn đã rơi xuống.

Nàng nức nở nghẹn ngào, không phải là để cho nàng nghĩ sao? Nhưng nàng còn chưa có kịp nghĩ, hắn liền làm, hoàn toàn không cho nàng cơ hội hô ngừng.

——

Ngoài cửa, Tiết mama bưng thức ăn, đi tới bên cạnh cửa, đang định gõ cửa, liền nghe thấy động tĩnh bên trong không nhỏ, tiểu cô nương mang theo nức nở mơ hồ không biết kêu cái gì, ngay sau đó bên trong cái gì cũng không nghe được.

Bà liền gập ngón tay gõ cửa hai cái, bên trong vẫn không có động tĩnh như cũ.

“Gia, thức ăn đã hâm nóng tốt lắm.” Cũng không biết hai người làm cái gì ở bên trong, Tiết mama chỉ lo lắng Gia đói bụng, đang ở cửa kêu một tiếng.

Trong phòng, sau khi đã trải qua loại đau đớn kia,cuối cùng Hạ Lan Tuyết chậm chạp tỉnh lại, mở to con mắt hồng hồng, u oán nhìn hắn chằm chằm, “Tiết mama bưng cho chàng thức ăn nóng, chàng không đi ăn sao?”

Gương mặt tuấn tú của Cơ Hoa Âm căng thẳng, giọng nói khàn khàn, “Vẫn còn rất đau sao?”

“Khá hơn chút rồi.” Nàng hơi cắn môi, âm thanh còn mang theo chút giọng mũi, nghe tới càng phát ra đáng thương.

Biết nàng còn nhỏ, nhưng là, sớm hay muộn cũng sẽ phải trải qua một lần như vậy.

Hơn nữa, hắn đã nhịn đủ đã lâu, vốn là tính toán đợi đến đêm động phòng, nhưng là, bây giờ nha đầu này thật quá trêu chọc người...

“Ta sẽ nhẹ nhàng.” Hắn cúi đầu, dán ở bên tai nàng tinh tế dụ dỗ, trong chăn, bàn tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của nàng, thân thể nàng từng điểm từng điểm, tiến công dịu dàng mà có lực.

Âm thanh tinh tế nhỏ nhẹ truyền ra, Tiết mama đứng ở cửa, ngẩn người, ngay sau đó, nét mặt già nua một mảnh đỏ bừng.

“Tiểu tử thúi, nha đầu chết tiệt kia.”

Lúng túng cười mắng một tiếng, Tiết mama chỉ đành phải bưng thức ăn trở lại phòng bếp.

——

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Lan Tuyết mở mắt, cả người đau nhức nhắc nhở nàng chuyện phát sinh đêm qua, ngẩng đầu, nam nhân kia còn đang đắm chìm trong giấc mộng, cái cằm trơn bóng, bờ môi ôn nhuận, khóe môi hơi nâng lên, hình như rất thoả mãn vui vẻ.

“Bại hoại!” Nàng từ từ cong người lên, ngón tay ở trên cằm hắn hơi khinh bạc nhéo một cái, đắc ý hừ nhẹ, “Cuối cùng chàng là người của ta rồi, ha ha.”

Bỗng nhiên, Cơ Hoa Âm mở mắt, tròng mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng, dọa Hạ Lan Tuyết thân thể theo bản năng co rụt lại, rúc vào bên trong.

“Tỉnh?” Ngón tay Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng vuốt ve ở trên lưng trần bóng loáng của nàng, nụ cười dịu dàng tràn đầy đáy mắt.

Hạ Lan Tuyết dựa vào trong ngực hắn, mắt mở to, ngượng ngùng hừ một tiếng "Ừ".

“Còn đau không không?” Hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, khí sắc rất tốt, thoáng yên tâm.

Hạ Lan Tuyết bị hắn hỏi lời này, ngay cả bên tai cũng đều đỏ vô cùng.

Thật ra thì, bây giờ suy nghĩ một chút, cũng không có đau như vậy nữa.

Chẳng qua là lúc đó quá khẩn trương, rất có thể là do trí nhớ kiếp trước thật đáng sợ, cho nên, nàng biểu hiện có chút khoa trương, động tác của hắn hơi nhanh một chút, nàng đã cảm thấy không thể chịu được, muốn chết muốn sống hô ngừng.

Bây giờ hồi tưởng lại, thật ra thì, tối hôm qua hắn thật sự là đã rất dịu dàng rồi.

Nàng ngượng ngùng lắc đầu một cái, đầu ngón út nhẹ nhàng tinh tế chọc chọc ở bộ ngực hắn.

Cơ Hoa Âm cúi đầu cười nhỏ, ngón tay luồn vào mái tóc của nàng, dịu dàng nói, “Bây giờ vẫn còn sớm, có muốn ngủ tiếp hay không?”

“Không ngủ được, ta đói bụng.” Hạ Lan Tuyết xoa bụng, nhìn hắn.

Cơ Hoa Âm khẽ hôn cái trán của nàng, chính mình ngồi dậy, “Nàng trước nằm một lát, ta đi lấy đồ ăn cho nàng.”

“Ừ.” Hạ Lan Tuyết gật đầu, nhìn thân thể hoàn mỹ của hắn xuống giường, khuôn mặt thẹn thùng đỏ bừng, rồi lại nhịn không được nhìn tiếp.

Vóc người nam nhân này thật tốt, lúc mặc xiêm áo vào nhìn rất gầy, nhưng cởi bỏ mới hiểu được, thì ra lại tráng kiện có lực như vậy.

Cơ Hoa Âm lấy xiêm áo từ trong tủ quần áo, thong thả ung dung mặc vào, sau đó, lại chải đầu, thu thập thỏa đáng, mới đi ra cửa.

Sân viện rất an tĩnh, ngay cả gã sai vặt quét dọn cũng không có.

Cơ Hoa Âm liền tự mình đến phòng bếp nhỏ, bắt đầu dùng nguyên liệu đơn giản nấu chút cháo và chút điểm tâm nhỏ.

Đoán chừng là nghe thấy có động tĩnh, Tiết mama rời giường, khoác vào áo choàng liền đi đến phòng bếp, kết quả, trông thấy Cơ Hoa Âm ở trong khói bếp vấn vương làm việc bên bệ bếp, kinh hãi tới mức cằm đều muốn rớt.

“Gia, ngài làm cái gì vậy? Nấu cơm sao? Trực tiếp kêu lão thân tới làm là được.”

“Không có gì.” Cơ Hoa Âm nấu xong múc hai chén cháo trứng, sau đó, lại mở ra vung nồi ra, nhìn bánh bao trong nồi lớn được chưng tốt hay chưa.

Tiết mama đau lòng vô cùng, “ Gia, ngài mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi, muốn ăn cái gì, để lão thân làm cho.”

“Cũng sắp xong rồi, nha đầu kia kêu đói, ta mang qua trước.” Bày thức ăn vào khay, Cơ Hoa Âm vội vàng liền bưng đi.

Tiết mama kéo hắn lại, bất mãn nói, “Gia, tức phụ này của ngài còn chưa có thú vào cửa, ngài đã phải hầu hạ rồi hả? Nói thế nào, cũng nên là nàng làm những thứ này phục vụ gia.”

Đáy mắt Cơ Hoa Âm đè nén không được sung sướng vui vẻ, “Nha đầu kia mệt nhọc, sợ không dậy nổi.”

Tiết mama nhìn bộ dáng kia của hắn, nghĩ rằng chuyện kia đêm qua nhất định là hài hòa mỹ mãn, cũng thì thôi, “Được rồi, vậy lát lão thân sẽ nấu chút canh lộc tiên*, tiểu nha đầu đói bụng muốn ăn cái gì nữa không, Gia, ngài là mất thể lực, càng cần phải bồi bổ.”

* Canh lộc tiên: Canh nấu từ của quý của hươu đó ạ.bộ thận tráng dương.

Tốt nhất là nhanh sinh cho bà một tiểu Gia để ôm.

Tiết mama thích thú nghĩ tới, lập tức mặc áo tử tế, liền bắt đầu muốn bận rộn nấu ăn.

Cơ Hoa Âm bất đắc dĩ liếc nhìn bà một cái, thể lực của hắn rất tốt, nơi nào cần bồi bổ nữa?

Bây giờ như vậy, nha đầu kia đã không chịu nổi, bồi bổ nữa, hắn không nghẹn chết, chính là tiểu nha đầu bị lăn qua lăn lại chết...

Thế nhưng, tâm tư của Tiết mama, hắn hiểu, cũng không tiện nói cái gì, cùng lắm thì, canh bổ làm xong, len lén cho nha đầu kia uống.

Nàng mới là người cần phải bổ sung thể lực nhất.

Bưng bữa ăn sáng trở về phòng, vậy mà, người trước đó còn la hét không ngủ được, tiểu nha đầu đói bụng, đã ôm chăn hẹn gặp cùng với Chu công.

Cũng không biết có phải nóng hay không, thế nhưng một cái chân dài trắng mịn đưa ra ngoài, gác ở trên chăn, vô cùng dễ nhìn.

Cơ Hoa Âm chỉ cảm thấy trên người lại nóng lên, vội vàng đi tới, bỏ chân của nàng vào trong chăn.

Hạ Lan Tuyết lại bởi vì hắn đụng vào, chậm rãi mở mắt ra, mơ màng nhìn Cơ Hoa Âm, liền nói, “Ta đói.”

Cơ Hoa Âm buồn cười, hắn đây là rất ngược đãi nàng sao? Vừa mở mắt liền kêu đói?

“Đói bụng liền đứng lên ăn cái gì đi.” Hắn xoay người, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái áo khoác lông chồn của bản thân, trở lại, đỡ nàng đứng lên, choàng áo khoác vào cho nàng.

“Lạnh.” Thân thể nhỏ nhắn của nàng trống trơn vẫn là vội vàng rúc vào trong chăn ấm áp, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói với hắn, “Chàng đút cho ta đi.”

Cơ Hoa Âm liếc nàng một cái, “Tiết mama vừa mới nói, sau này những thứ này phải là nàng làm.”

Tuy nói như thế, hắn vẫn là bưng khay cháo tới đây, từng chút một đút tới bên miệng nàng.

Hạ Lan Tuyết vừa ăn vừa cười, “Tiết mama trọng nam khinh nữ, thiên vị vô cùng, cả ngày đều muốn ta hầu hạ chàng, hừ.”

“Vậy nàng không muốn hầu hạ ta sao?” Cơ Hoa Âm thật sâu nhìn nàng.

Hạ Lan Tuyết giảo hoạt cười một tiếng, “Muốn, cái này không phải tối hôm qua đã hầu hạ một đêm sao? Gia, ngài có hài lòng không?”

Cơ Hoa Âm thiếu chút nữa bị sặc, “Không biết xấu hổ.”

Hạ Lan Tuyết cười hì hì một tiếng, nói, vấn đề này tối hôm qua lúc kết thúc lần đầu tiên, nàng đã muốn hỏi, nhưng là về sau hắn không có để cho nàng nghỉ ngơi, hồ đồ liền quên.

Lúc này mới nhớ tới, Hạ Lan Tuyết lôi kéo cánh tay của hắn, thế nào cũng bắt hắn nói rõ ràng, “Chàng nói đi, có hài lòng hay không, không hài lòng, lần sau ta sẽ sửa đổi.”

Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Cơ Hoa Âm liền hơi nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ, giống như nhớ lại hình ảnh đêm qua, sau đó, cười nhạt nói, “ Lần đầu của Tuyết Nhi, biểu hiện rất dũng cảm, nếu như muốn cải tiến thì...”

“Thật là có sao?” Đây chính là biểu hiện đối với nàng không hài lòng? Hạ Lan Tuyết không tự chủ có chút uể oải.

Cơ Hoa Âm cười cười, đưa tay cưng chìu xoa tóc của nàng, giống như là đang trấn an động vật nhỏ nào đó, dịu dàng nói, “Tuyết Nhi còn nhỏ, thân cốt quá yếu ớt, không chịu được mệt mỏi. Cho nên, sau này phải điều trị thân thể cho tốt, biết không?”

“Đã biết.” Hạ Lan Tuyết có chút không phục rũ mắt xuống, nghĩ thầm, cùng so với người khác, nàng mạnh nhất, chẳng qua là, so cùng với hắn, bất luận từ thân thể hay là thể lực, đúng là kém quá nhiều.

“Được, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ trở nên rất cường tráng.” Nàng chợt ngẩng đầu, dùng sức bảo đảm, giống như đã quyết định, lần sau, muốn cho hắn ngã xuống không dậy nổi.

Cơ Hoa Âm vui mừng cười, “Lúc này mới ngoan, một lát nữa Tiết mama nấu canh tới, nàng uống nhiều một chút.”