Edit: Thiên Kết

Beta: tiểu an nhi

Long Khê ngẩn người ra, con mắt đỏ tươi càng trở nên quỷ dị, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai vị hộ pháp, trầm giọng nói: "Nếu như các người dám động vào Noãn Noãn, ta sẽ giết các ngươi đầu tiên."

Phượng Phiên cùng Long Cẩm liếc mắt nhìn nhau một cái, không nhịn được cười khổ: "Thành hoàng đã sớm phái tứ đại Đường chủ đi trước chặn đường Long Noãn Noãn, hai người chúng ta chỉ có nhiệm vụ ở lại giữ chân Điện hạ mà thôi."

Long Khê sững sờ, giờ hắn mới hiểu được bản thân mình ngây ngốc ở đây chờ đợi cuối cùng cái hắn chờ cũng chỉ là thi thể của Noãn Noãn, hắn chợt tiến lên nắm lấy cổ áo của Phượng Phiên: "Nói cho ta biết, Noãn Noãn bây giờ đang ở đâu?"

Phượng Phiên lắc đầu: "Điện hạ, lúc này ngài đi đã không còn kịp nữa rồi."

"Nói cho ta biết." Ánh mắt Long Khê lóe lên ánh sáng dị thường đáng sợ.

Phượng Phiên trầm mặc.

Long Cẩm đứng bên cạnh Long Khê đã không còn đủ kiên nhẫn, đột nhiên mở miệng: "Long Noãn Noãn đang ở Kim Ưng môn."

Ánh mắt Phượng Phiên tràn đầy kinh ngạc khó hiểu nhìn Long Cẩm.

Long Khê nhanh chóng buông Phượng Phiên ra xoay người thi triển khinh công bay đi.

Phượng Phiên tức giận trợn mắt nhìn Long Cẩm: "Tại sao? Tại sao ngươi lại làm như vậy?"

Long Cẩm nhìn theo phương hướng Long Khê biến mất, đột nhiên khẽ cười nói: "Ngươi có cảm thấy từ xưa đến nay chúng ta bảo vệ Điện hạ đã quá cẩn thận rồi hay không? Từ nhỏ đến lớn vì Điện hạ cái gì chúng ta cũng có thể làm, nhưng chúng ta lại chưa từng nghĩ xem Điện hạ có cần hay không, có thích hay không?"

Phượng Phiên trầm giọng nói: "Vậy thì như thế nào? Điện hạ là truyền nhân duy nhất của Hộ Long điện, tương lai sẽ là Thánh hoàng, chúng ta quy phục ngài ấy, bảo vệ ngài ấy thì có gì sai? Huống chi chúng ta lại không còn ai thân thuộc, từ trước đến nay đều xem Điện hạ là người thân duy nhất, yêu thương, quan tâm chăm lo cho ngài ấy thì có gì mà không đúng?"

"Chúng ta không có gì sai nhưng chúng ta đã quên mất cảm nhận của Điện hạ, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy Điện hạ cùng Long Noãn Noãn ở chung vui vẻ tới mức nào sao? Đó mới là nụ cười thật lòng của Điện hạ."

"Vậy thì sao chứ? Không lẽ ngươi muốn cãi lại lời của Thánh hoàng, để cho Hộ Long điện rơi vào tay của nữ nhân kia?" Phượng Phiên tức giận kêu to, lúc này hắn mới ý thức được mình lỡ miệng.

"Phượng Phiên, lần này ta cũng đâu làm lộ ra điều gì.” Long Cẩm nhỏ giọng nói: “Ta để cho Điện hạ đi tìm Long Noãn Noãn còn có một nguyên nhân khác nữa.”

“Cái gì?” Phượng Phiên giọng nói gấp gáp hỏi: “Đừng dại dột mà mua dây buộc mình.”

“Nam nhân chỉ khi trải qua chuyện lớn thì mới có thể trưởng thành, ta rất mong chờ biểu hiện lần này của Điện hạ.” Long Cẩm từ từ mở miệng.

“Ngươi.” Phượng Phiên không còn kiên nhẫn la lớn: “Ta thấy hình như ngươi bị điên rồi, điên thật rồi.”

Long Cẩm nhìn về nơi xa xăm: “Hiện tại chúng ta đuổi theo vẫn còn kịp, ngươi muốn đi xem không?” Vừa dứt lời, Long Cẩm lập tức thi triển khinh công đuổi theo.

Phượng Phiên sững sờ, bất đắc dĩ nhíu mày, cuối cùng hắn cũng biến mất nhanh như một làn khói.

Rốt cuộc Đạm Cúc cũng lên được núi, bởi vì bị Vân Ế vác lên vai nên dù bình thường nàng không sợ độ cao thì lúc này cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

“Đã mang người đến rồi đây.” Vân Ế đem Đạm Cúc vứt trên mặt đất.

Bởi vì Noãn Noãn không chịu bỏ qua chuyện của Vân Tụ, nên trong lòng Vân Ế vẫn thấy có chút khó chịu.

Noãn Noãn thở dài, nàng không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ cố gắng từ trên giường ngồi dậy, nhìn Đạm Cúc ngã xuống mặt đất.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Noãn Noãn, Đạm Cúc vội vàng từ cửa chạy vào, một tay nắm lấy tay nàng: “Tỷ tỷ, người như thế nào rồi? Tên Kim Ưng kia làm tỷ bị thương sao?"

Noãn Noãn lắc lắc đầu: “Không phải, là Thái hậu Dung Yên Nhi."

Vừa nhắc đến tên Dung Yên Nhi, sắc mặt Đạm Cúc lập tức tái nhợt, toàn thân run rẩy, nàng kêu lên một tiếng sợ hãi nhìn thật nhanh bốn phía.

“Muội đừng sợ, bà ta không có ở đây, phải…..”Noãn Noãn đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu, mặc dù mới có nửa tháng ngắn ngủi nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Đạm Cúc nghiêm túc nhìn nàng, dường như rất muốn nghe nàng nói tiếp.

“Thôi, không nói nữa, ta gọi muội đến đây là muốn muội đi làm một chuyện.”Noãn Noãn ra hiệu bảo Đạm Cúc lại gần nói nhỏ: “Muội đi đến rừng cây bên ngoài Đô thành, giúp ta xem một chút có phải có một hồng y nam tử đang chờ ở đó hay không? Nếu có thì muội nói với hắn ta, người hắn ta chờ đang bị thương rồi, khi nào thương thế của người đó lành lại sẽ đi tìm hắn. Kêu hắn ta không cần phải chờ đợi nữa."

Đạm Cúc ngẩn người ra, cuối cùng cũng đồng ý: “Tỷ tỷ, ta biết rồi. Chỉ cần không bắt ta sống ở trên đỉnh núi này thì bảo ta làm cái gì cũng được."

Noãn Noãn gật đầu: “Thời gian cấp bách, muội nhanh đi đi."

Đạm Cúc khẽ gật đầu, nhưng lại nghĩ tới đỉnh núi này rất cao thì sắc mặt của nàng thoáng trắng bệch.

“Vân Ế.” Noãn Noãn lớn tiếng gọi, Vân Ế đẩy cửa phòng đi vào.

“Có chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, hắn ta liếc qua Đạm Cúc một cái, sau đó lại quay qua nhìn Noãn Noãn.

“Làm ơn hãy chuẩn bị cho Đạm Cúc một cỗ xe ngựa, một chút lương khô rồi sau đó đưa nàng ấy rời khỏi đây, được không?” Noãn Noãn nhẹ giọng yêu cầu.

Vân Ế lạnh lùng hừ một tiếng: “Những cái này phải hỏi ý kiến của Vân Vụ trước đã, ngươi cũng biết hắn là người keo kiệt đến mức nào mà."

“Chuyện của Vân Tụ ta sẽ nói với Kim Ưng."

Một câu nói của Noãn Noãn làm cho Vân Ế cảm thấy rất hưng phấn: “Ngươi nên nói sớm mới phải, cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ lo liệu thỏa đáng.” Nói xong hắn liền ôm Đạm Cúc đi ra ngoài.

Nhìn cửa phòng đóng lại, Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy tim của mình càng ngày càng mềm yếu đi rồi, biết đâu Long Khê đã không còn đợi nàng như lời nói nữa, vậy mà nàng lại gióng trống khua chiêng làm cho hắn nhiều thứ thế này…

Nhưng nàng lại nghĩ tới Long Khê thường ngày giống như con nai hồn nhiên, Noãn Noãn lại cảm thấy ít ra nàng làm như vậy cũng để cho bản thân mình thấy yên tâm.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Kim Ưng đẩy cửa phòng bưng một bát cháo đi vào: “Lần trước thấy nàng rất thích ăn cháo này, cũng vừa vặn hiện tại thân thể nàng không khỏe nên chỉ được ăn mấy món nhẹ nhàng như vậy thôi."

Noãn Noãn cười khẽ: “Cảm ơn ngươi."

Kim Ưng nhếch lông mày lên một cách không đứng đắn, khóe môi khẽ cong: “Nàng đối với nam nhân vẫn khách khí như thế à?"

Noãn Noãn sững sờ trừng mắt: “Cho ngươi một chút phẩm màu, ngươi đã vội đi mở phường nhuộm rồi, sao lúc nào cũng không đứng đắn vậy?"

Kim Ưng cười hắc hắc: “Muốn đứng đắn thì nàng đi tìm Mộ Dung Thánh Anh đi."

Noãn Noãn sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn: “Ý của ngươi là gì?"

Kim Ưng có chút chột dạ khóe mắt giật giật mấy cái, nhanh chóng mở miệng: “Không phải nàng đã từng nghi ngờ ta chính là Mộ Dung Thánh Anh hay sao? Haha."

Kim Ưng lúng túng cười gượng.

Noãn Noãn nhíu nhíu mày, trong lòng nàng dâng lên cảm giác mất mát không hiểu vì sao, giống như nàng đang bị lừa gạt.

“Đừng nói về hắn ta với ta nữa, ta đã nói rồi, ta với hắn không còn bất cứ quan hệ gì hết." Noãn Noãn nhận lấy chén cháo, một mình vừa thổi vừa ăn.

Kim Ưng yên lặng nhìn nàng, tròng mắt đen láy khẽ lóe lên một tia sáng.

Trên đỉnh núi trước mặt là vách đá sâu vạn trượng nơi Kim Ưng đang yên lặng ngồi.

Trong đầu hắn lại vang vọng lời nói tuyệt tình của nữ nhân kia, hắn không nhịn được cười khổ. Hắn không nghĩ đến một ngày hắn cùng Mộ Dung Thánh Ly thực sự trở mặt, chỉ có thể đưa Noãn Noãn xuất cung, dùng một thân phận khác để tiếp cận nàng, nhưng cuối cùng…….

“Cuối cùng thì ngươi vẫn để ý tới thân phận thật sự của mình!” Sau lưng vang lên tiếng nói của Vân Vụ.

Kim Ưng không quay đầu lại, lạnh lùng nhìn sương trắng trước mặt: “Vân Vụ, bệnh cũ của ngươi lại tái phát rồi, không nên tùy tiện nghe lén người khác nói chuyện."

Vân Vụ cười cười ngồi xuống bên cạnh hắn: “Không phải là ta đang lo lắng cho ngươi đó sao? Có lẽ ngươi không chú ý đến sự khác thường của mình, một người luôn ưa sạch sẽ, vua của một nước vậy mà lại vì một nữ nhân mà xuống bếp. Lão đại, ta chỉ có thể nói, ngươi yêu nữ nhân kia thật thê thảm, nhưng hai thân phận của ngươi....”

“Vân Vụ, ta không muốn nghe.” Kim Ưng cắt đứt lời nói của hắn: “Việc đã đến nước này thì không thể quay đầu lại được nữa rồi, ta chỉ có thể tiến lên phía trước mà thôi."

“Nhưng ngươi đã nghĩ tới thời điểm thân phận của mình sẽ bị bại lộ chưa?” Vân Vụ tiếp tục đả kích hắn: “Long Noãn Noãn sẽ tha thứ cho ngươi sao? Sẽ chấp nhận ngươi chứ? Đến lúc ấy ngươi đã chìm đắm quá sâu…….. "

“Ta nói rồi, ta không muốn nghe nữa.” Kim Ưng nổi giận xoay người nhìn Vân Vụ: “Ngươi trở về lo việc của ngươi đi, ta không cần ngươi dạy bảo, chuyện của ta ta tự biết cách giải quyết."

Vân Vụ thở dài: “Thật ra thì ngươi có thể sống mà không phải mệt mỏi như thế này, chỉ cần ngươi bỏ lòng tự ái cùng quá khứ của mình qua một bên, ngươi……….."

“Vân Vụ, ngươi muốn ta ném ngươi xuống sườn núi sao?” Kim Ưng đột nhiên tiến lên một bước nắm lấy cổ áo của Vân Vụ:  "Một câu cuối cùng, ta không muốn nghe nữa."

Vân Vụ nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt không chỉ còn một vẻ âm trầm bày mưu tính kế như trước đây nữa mà bây giờ là một mảnh mê man, không xác định được phương hướng.

Đã có lúc hắn có thể giữ thật chặt nữ nhân ấy nhưng những tổn thương đã qua cùng với cố kỵ khiến hắn không dám thật lòng phơi bày tình cảm của mình. Hắn đã làm tổn thương nữ nhân kia quá nhiều, dù cho lúc đó hắn động lòng chỉ là giả, hắn đối với nàng chỉ có ý muốn lợi dụng nhưng ngay tại thời điểm nàng muốn rời đi, hắn mới nhận ra không biết từ lúc nào trong lòng hắn đã có hình bóng của nàng. Cảm giác ở cạnh nàng thật tốt đẹp biết bao, không có thù hận, không có bi thương, không có lợi dụng.

Chỉ vì đi nhầm một bước mà hắn đã thua cả một ván cờ, hắn cho rằng mình có thể dùng một thân phận khác để đến bên nàng, yêu thương nàng, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng chẳng qua cái thân phận này cũng chỉ là một vỏ bọc ngụy trang, mà bản thân hắn thì lại không bao giờ có thể cười thoải mái được.

Chẳng lẽ cứ như vậy mà ngụy trang sống bên cạnh nàng cả đời hay sao? Cả đời không thể tháo mặt nạ xuống? Để cho nàng cả đời sống trong lừa dối ư?

Kim Ưng chống lại ánh mắt mắt bình thản của Vân Vụ, ảo não đẩy hắn ra.

Hắn đột nhiên cảm thấy ganh tỵ với đôi mắt bình thản kia.

Vân Vụ đứng thẳng lên, nhìn Kim Ưng một lúc lâu rồi xoay người rời đi. Vân Vụ tin tưởng mấy lời này của mình dù chưa nói hết nhưng Kim Ưng cũng có thể hiểu.

Chỉ mong hắn có thể thoát ra khỏi mê trận, toàn tâm toàn ý với lựa chọn của mình. 

Đêm đã khuya Kim Ưng trực tiếp đi vào phòng, hắn nhìn Noãn Noãn nằm ở trên giường, khẽ cởi áo.

“Này, ngươi đang làm gì đấy?” Noãn Noãn ngồi dậy, động tác của nàng so với lúc trước đã linh hoạt hơn.

“Nàng nghĩ là ta đang làm gì, dĩ nhiên là đi ngủ rồi.” Kim Ưng nói xong liền cởi áo khoác ra nằm xuống bên cạnh nàng: “Đây là phòng của ta, giường của ta, dĩ nhiên là ta phải ngủ ở đây chứ.” Hắn vươn tay ra ôm lấy Noãn Noãn, kéo nàng nằm xuống: “Cũng không phải là chưa từng ngủ chung với nhau, nàng ngại ngùng cái gì?"

Noãn Noãn bị hắn ôm cả người không thể nhúc nhích thì tức giận, gì mà cũng không phải là chưa từng ngủ chung. Ngày hôm qua là nàng nể tình hắn mệt mỏi chăm sóc nàng ba ngày nên mới bỏ qua. Hiện tại………. trong mũi Noãn Noãn tràn ngập mùi đàn hương trên người hắn, nàng nhất thời cảm thấy vành tai nóng rực lên.

“Ngươi, ta… ” Trực giác của Noãn Noãn cho thấy tư thế của bọn họ lúc này cực kỳ không thích hợp. Hắn nằm nghiêng nửa người ôm lấy nàng, nàng thì vùi mặt trong hõm cổ hắn, đôi môi vì vậy mà cũng chạm vào làn da lạnh lẽo của hắn.

Noãn Noãn cựa quậy di chuyển mặt, lỗ mũi lại đụng trúng chiếc mặt nạ vàng của Kim Ưng, nước mắt liền ào ào tuôn ra.

“Cho chừa cái tội lộn xộn đi.” Kim Ưng hắc hắc cười trộm: “Ngoan ngoãn nằm im đi, nếu không mặt nạ của ta sẽ làm rách lỗ mũi của nàng đấy."

Noãn Noãn trừng mắt nhìn hắn nhưng lại không dám cử động nữa, vì trọng thương nên căn bản là thân thể nàng cũng không còn sức lực, chỉ có thể để mặc cho nam nhân này ôm lấy mình, nàng thở hổn hển tỏ vẻ kháng nghị.

Kim Ưng cười thầm, âm thanh vang bên tai Noãn Noãn, càng làm cho nàng tức giận đến chết đi sống lại.

“Cứ như vậy mà ngủ đi Noãn Noãn.” Rốt cuộc Kim Ưng cũng ngừng cười, giọng nói trầm thấp giống như đang đè nén một loại dục vọng. Hắn nhắm mắt lại, hô hấp dần dần nhẹ đi.

Noãn Noãn không hề cảm thấy buồn ngủ, trên người có chân tay của nam nhân quấn lấy, bên tai còn có tiếng thở nhẹ nhàng của hắn. Mặc dù thân thể bị thương nhưng trong lòng lại không nhịn được có chút ngứa ngáy. Mặt nàng không thể dịch ra, ánh mắt cũng không thể nhìn lên khiến cho nàng không nhìn rõ được khuôn mặt nam nhân này.

“Nàng có muốn xem không?” Giọng nói của Kim Ưng đột nhiên vang lên làm cho Noãn Noãn giật mình.

“Khụ khụ.” Noãn Noãn dựa vào cớ này làm cho bản thân hết lúng túng: “Ai nói ta muốn nhìn, hơn nữa, ngươi sẽ để cho ta xem sao?"

Kim Ưng đột nhiên ngồi dậy, lấy tay chống xuống giường, nheo mắt nhìn nàng: “Nếu như nàng thật sự muốn thì ta có thể để cho nàng xem."

Noãn Noãn ngẩn người ra, tim đập thình thịch, ngây ngốc nhìn ánh mắt mê hoặc của nam nhân kế bên, ánh sáng lóe lên trong đó thật quen thuộc. Đúng là thảm rồi, Noãn Noãn cảm thấy đôi mắt này giống y hệt Mộ Dung Thánh Anh.Nàng thở mạnh nói: “Được, ta muốn nhìn."

Kim Ưng nâng đôi môi đỏ tà mị lên, cười cười: “Nhất định phải nhìn sao? Sẽ không hối hận chứ?"

Noãn Noãn ngẩn ra: “Có gì mà phải hối hận? Trừ khi là ngươi hối hận."

Kim Ưng đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng vén tóc của Noãn Noãn gọn sang một bên, ánh mắt ôn nhu, nụ cười giống như đã từng quen biết khiến cho Noãn Noãn sững sờ.

Mặc dù mặt nạ vàng che mất nửa khuôn mặt nhưng nụ cười dịu dàng cùng ánh mắt sủng nịnh mà chứa biết bao điều phức tạp kia, quả thực giống với Mộ Dung Thánh Anh như đúc.

“Ngươi... ” Noãn Noãn chợt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, nụ cười cưng chiều của nam nhân cũng biến mất, thay vào đó là nụ cười giống như châm biếm: “Nếu ta đúng là người mà nàng nghĩ thì sao?"

Noãn Noãn hung hăng trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi không phải là hắn ta, tuyệt đối không phải. Nếu đúng là thế thì ta sẽ cảm thấy mình thật ngu ngốc, cả đời này ta sẽ không gặp lại ngươi nữa."

Ánh mắt Kim Ưng chợt lóe lên tia sáng sắc bén, khóe môi căng thẳng phút chốc giãn ra theo thói quen: “Được rồi, nàng gỡ xuống đi, xem xem ta có phải là Mộ Dung Thánh Anh hay không?"

Noãn Noãn sững sờ nhìn đôi mắt của hắn, từ từ đưa tay đến gần mặt nạ vàng.

Khi đầu ngón tay nàng chạm vào được mặt nạ thì con ngươi của nam nhân bỗng trở nên cực kì thần bí, thâm thúy, hình như trong đó ẩn chứa rất nhiều điều muốn nói, có quá nhiều bí mật.

“Được rồi, thôi đi ngủ.” Kim Ưng đột nhiên quay mặt đi, nằm xuống, vươn cánh tay ôm lấy nàng, nằm lại tư thế giống như lúc đầu.

Noãn Noãn tức giận: “Đây là ý gì chứ? Ngươi giỡn với ta hả?"

Kim Ưng cười ha ha, giọng nói vang lên bên tai Noãn Noãn: “Bây giờ nàng mới biết sao, ai bảo nàng đơn thuần như vậy, dễ bị lừa như thế. Ta chính là Kim Ưng thần bí, trừ phu nhân của ta thì tuyệt đối sẽ không cho ai thấy khuôn mặt tuyệt sắc của ta hết."

Noãn Noãn lập tức làm bộ dạng hung ác, nghiêng đầu nhìn hắn: “Gì chứ, ngươi nghĩ mình là Mộc Uyển Thanh* sao? Người nhìn thấy mặt ngươi nếu không phải chết thì cũng phải lấy thân báo đáp à? Còn cái gì mà tuyệt sắc, với ta cùng lắm cũng chỉ là đầu heo mà thôi."

(*) Mộc Uyển Thanh là nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ do Tưởng Hân đóng, phiên bản Lâm Chí Dĩnh.

“Nàng đang dùng kế khích tướng đó sao? Mà Mộc Uyển Thanh là ai? Vì sao lại có lời thề giống với ta như vậy, hôm nào nhất định phải đi gặp hắn mới được.” Kim Ưng tiếp tục duy trì vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.

“Ngươi không gặp được đâu.” Noãn Noãn tức giận bĩu môi, xoay đầu một cái thì bị đập trúng vào mặt nạ, nàng không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng: “Một là ngươi gỡ mặt nạ xuống, hai là đi ra ngoài ngủ. Ngươi chọn một đi, ta không muốn nửa đêm trở người lại bị cái mặt nạ này đụng chết đâu."

“Đương nhiên là ta chọn tháo mặt nạ xuống rồi, bên ngoài lạnh như vậy ta không muốn ra đó ngủ nha. Huống chi có ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, ta mà đi ra ngoài thì mới là đồ ngu."

“Tốt, vậy thì tháo mặt nạ xuống. ”Noãn Noãn mở to mắt ra chờ đợi.

“Mặt nạ có thể tháo, chỉ là nàng không thể nhìn. ” Kim Ưng xoay người lấy một mảnh khăn gấm: “Nàng che mắt lại đi, ta sợ nàng mê luyến khuôn mặt tuyệt sắc của ta."

Noãn Noãn hung hăng trợn mắt nhìn hắn: “Ai thèm. ” Nghĩ đến việc đụng phải cái mặt nạ đó thật thê thảm, cuối cùng Noãn Noãn vẫn phải thỏa hiệp.

Kim Ưng cúi người giúp nàng che mắt lại, bỗng dưng hắn dừng động tác, nàng đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên hắn hôn xuống môi nàng.

Môi của hắn rất lạnh, cảm giác này giống như đã từng trải qua, hành động dây dưa đó làm cho Noãn Noãn ngẩn ra. Không biết vì sao tối nay nàng luôn cảm thấy Kim Ưng cùng Mộ Dung Thánh Anh rất giống nhau, giống như……..

Trong lúc chìm trong sự nghi ngờ nàng đã quên mất không đẩy hắn ra, để mặc cho hắn hôn. Loại cảm giác này thật sự quá quen thuộc.

Noãn Noãn đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, đồng thời nàng cũng cảm thấy thân thể hắn cứng đờ, nụ hôn lúc này càng trở nên cuồng nhiệt.

Cảm giác quen thuộc càng lúc càng mạnh mẽ, Noãn Noãn vươn cánh tay nhỏ bé lên khuôn mặt kia. Đôi mắt đã bị che lại nên các giác quan trong nháy mắt trở nên vô cùng nhạy cảm. Trong mũi cô tràn đầy mùi đàn hương nhưng nếu ngửi kỹ thì sẽ nhận thấy có mùi hoa mai thơm ngát, khuôn mặt mịn màng, đôi môi khêu gợi, sống mũi ngạo nghễ…. Nam nhân này quả thực đã tháo mặt nạ xuống.

Ngón tay Noãn Noãn hướng lên khuôn mặt hắn, ngay lập tức bộ ngực nàng đã bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.

Thân thể nàng như có một luồng điện chạy qua thoáng trở nên run rẩy, trong nháy mắt nàng ưỡn cong thân thể………