Editor: nhuandong

Beta: thuyvu115257

Bóng đêm càng ngày càng sâu, nam nhân trong lòng hô hấp nhẹ nhàng, Noãn Noãn lại không hề buồn ngủ.

Kể từ khi tới cổ đại, nàng liền cảm thấy trước mặt luôn là một mảnh hỗn độn, nàng muốn tránh thoát, nhưng lại luôn không có sức. Cúi đầu nhìn dung nhan như một đứa trẻ của nam nhân đang ngủ say. Noãn Noãn thật sự không biết mặt nào mới là mặt thật của nam nhân này. Thật ra thì thật thật giả giả, chỉ cần nàng có thể giữ được tim mình, bồi dưỡng đạo đức của bản thân, thì có quan trọng gì?

Tâm từ từ trống trải, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo tới. Trong khi Noãn Noãn bắt đầu ngủ say, trong mơ, nàng cảm thấy nam nhân bên cạnh khẽ động, hình như là tỉnh lại.

Không lời nào để nói, cũng không biết mở miệng như thế nào, vậy dứt khoát làm bộ như ngủ say đi.

Mộ Dung Thánh Anh dựa vào đầu giường nhìn Noãn Noãn, nàng nhắm chặt hai mắt lại, tựa như ngủ thiếp đi, lông mi cong cong làm rung động lòng người.

Lặng lẽ ngồi dậy, thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày của Mộ Dung Thánh Anh thể hiện rõ sự thỏa mãn.

Chưa từng có giấc ngủ tốt, nhất là trước đêm đại chiến như thế này… Nhìn da thịt bạch ngọc của nữ nhân, ánh mắt của Mộ Dung Thánh Anh run lên, run rẩy vươn ngón tay ra, như muốn vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, cuối cùng lại dừng giữa không trung, khuôn mặt trở lên dịu dàng.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận gầm thét, mắt nam tử tối sầm lại, nhanh chóng thu hồi ngón tay của mình, vẻ mặt lãnh túc (lãnh trầm nghiêm túc) xuống giường rời đi.

Khi cửa phòng đóng lại, Noãn Noãn liền mở mắt ra, sững sờ nhìn cửa phòng đã đóng, nhíu mày.

Nghĩ nghĩ lại, nàng cảm thấy tối nay nhất định là có chuyện xảy ra. Lại hồi tưởng những lời nói không đầu óc của Quế ma ma, Noãn Noãn xuống giường đi giày vào.

Vừa mở cửa ra, liền bị một bóng đen quỳ ở bên ngoài làm sợ hết hồn.

“Người nào?” Noãn Noãn khẽ gọi một tiếng, chỉ thấy bóng đen kia chợt cúi người dập đầu xuống đất: “Nương nương, là nô tỳ!”

Là Quế ma ma!

Noãn Noãn cau mày: “Đã trễ thế này, bà quỳ gối trước phòng ta làm gì?”

Quế ma ma lần nữa dập đầu: “Nô tỳ biết nương nương muốn đi đâu, nô tỳ xin nương nương trở về!”

Noãn Noãn ngẩn ra, không ngờ Quế ma ma lại làm như vậy, chẳng lẽ bà ta đã biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì sao?

“Quế ma ma, bà vào đây, ta có lời muốn hỏi bà!” Noãn Noãn lạnh lùng nói, xoay người trở về phòng.

Thật ra có nhiều chuyện rất bí mật, nhưng nàng vẫn muốn biết đáp án, chỉ không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi. Hôm nay Quế ma ma cũng coi như là thẳng thắn, cho nên cũng đến thời điểm rồi!

Quế ma ma hơi do dự, cắn môi thật chặt, cuối cùng vẫn đứng dậy, đi vào trong phòng.

Chỉ cần nương nương không lội vũng nước đục này, kêu bà ta làm cái gì bà ta cũng cam tâm tình nguyện.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Bà biết chuyện gì xảy ra đúng không?” Noãn Noãn ngồi trước bàn tròn, cúi đầu mở miệng.

Quế ma ma cung kính đứng, gật đầu một cái: “Nô tỳ ở trong cung ba năm, mỗi năm ngày này đều theo nương nương đến Tự Miếu thắp hương Tế thiên. Mỗi lần đến đêm này, phía sau đại điện sẽ có tiếng đánh nhau, nương nương đã từng qua đó một lần, nhưng trở lại với toàn thân thương tích. Sau lần đó, mỗi đêm này nương nương đều đóng kỹ các cửa, cả đêm ngủ. Nô tỳ sợ nương nương mất trí nhớ, quên mất chuyện lúc trước. Cho nên nô tỳ liều chết nhắc nhở nương nương, vạn lần không được xen vào chuyện của người khác!”

Noãn Noãn cười lạnh, lơ đễnh: “Tự Miếu là miếu hoàng gia, hôm nay lại là ngày Tế thiên. Từ nửa tháng trước, Hoàng thượng đã đưa thị vệ đến điều tra nơi này một lần, đuổi hết những người không liên quan ra ngoài. Hôm nay ở trong Tự Miếu, đều là những phi tần và thị nữ, ngay cả hòa thượng trong miếu cũng bị đuổi xuống núi, hơn nữa đề phòng nghiêm ngặt, có thể xảy ra chuyện gì?”

Quế ma ma thấy Noãn Noãn không tin, vội vàng mở miệng: “Mặc dù nương nương mất trí nhớ, nhưng cũng đã ở trong hoàng cung mấy năm, chẳng lẽ không biết hoàng cung này là nơi u tối nhất thiên hạ, là chỗ xấu xa nhất sao?”

Noãn Noãn ngẩn ra, biết lời nói Quế ma ma chứa đầy hàm ý, cẩn thận hồi tưởng lại hành động kỳ quái của Mộ Dung Thánh Anh tối nay, trong lòng Noãn Noãn đột nhiên có một loại dự cảm xấu.

Chẳng lẽ…

Lúc này ở phía sau núi, một bóng dáng đỏ tươi đứng ở trên đỉnh núi cao, gió núi vi vu, tóc dài tung bay, tay áo tung bay. Dung Yên Nhi nâng tay chậm rãi quét qua môi đỏ mọng kiều diễm, ánh mắt tà mị nhìn hai bóng người cách đó không xa.

Áo trắng nhẹ nhàng, gương mặt bạch ngọc trong veo mà lạnh lùng, có giận, có hận, có ẩn nhẫn, đứng sừng sững bất khuất, ánh sáng lạnh được chiếu ra từ tròng mắt đen của nam tử.

Quần áo màu đen, tay cầm trường kiếm, Mộ Dung Thánh Khuynh cùng nam nhân đứng dựa vào nhau, vận công chờ phát động.

“Hoàng huynh, làm sao lão Thất còn chưa tới? Có phải hắn giở trò hay không? “Mộ Dung Thánh Khuynh lo lắng mở miệng, nhìn bốn phía đỉnh núi.

Mộ Dung Thánh Anh không nói gì, chỉ yên lặng, đặt ngang kiếm trước mặt.

Nữ nhân từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ, ánh mắt dâm tà bật ra sự tán thưởng: “Thánh Anh, quả nhiên ngươi không để cho ta thất vọng. Ba năm, ngươi bị tằm độc tra tấn ba năm, không ngờ vẫn còn có dũng khí cầm kiếm đứng trước mặt ta, không hổ là người thừa kế ưu tú nhất của vương triều Mộ Dung!”

Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng trầm mặt, chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ánh trăng sáng trong nháy mắt bị mây đen che kín, cũng trong nháy mắt đó, một thân trắng noãn phóng lên cao, sắc bén đâm về phía nữ nhân trên đỉnh núi.

Hoàng quang (Ánh sáng màu vàng) phía sau hắn đuổi theo sít sao.

Bạch quang chói mắt cùng hoàng quang trên không trung đan chéo vào nhau chung một chỗ, lấy thế sét đánh xông về phía nữ nhân trên đỉnh núi.

“Ha ha!” Nữ nhân kiều mị cười một tiếng, lạnh lùng đứng bất động, giống như đang thưởng thức động tác đẹp nhất thế gian, lẳng lặng nhìn hai đạo ánh sáng lạnh đâm tới.

Cũng trong nháy mắt, trong tay áo nữ tử đột nhiên phóng ra hai dải hồng lăng (Vải lụa màu đỏ), chuẩn xác quấn lấy hai mũi nhọn của tia sáng, tức khắc trên bầu trời lúc sáng lúc tối.

Ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh tối sầm lại, hắn không ngờ thời khắc cực âm này, võ công của Dung Yên Nhi còn cao như vậy, cao đến mức hắn không cách nào tưởng tượng. Hắn chi cảm thấy lúc này toàn bộ chân khí trong cơ thể đều bị khống chế, trước mắt chớp loạn, trong cổ họng tất cả đều là mùi tanh, trong lồng ngực nhiệt huyết sôi trào như muốn phun ra.

“A!” Mộ Dung Thánh Khuynh công lực thấp, hắn đã không đỡ được, phun một ngụm máu tươi rồi rơi xuống, máu phun đến mặt hắn, nóng bỏng dị thường.

Một phen níu lại thân thể rơi xuống của Mộ Dung Thánh Khuynh, thấy sắc mặt hắn đã tái nhợt như tờ giấy, vô lực khoát khoát tay, mệt mỏi sa sút.

“Thánh Anh, một năm này có tiến bộ nha, thế nhưng đỡ được hồng lăng cửu thức của ta. Đáng tiếc, trợ thủ của ngươi quá kém, nếu không…” Nữ tử ngẩng đầu cười to, kiêu căng mà cuồng vọng.

Ngay lúc này, đột nhiên một bóng đen xuất hiện không tiếng động sau lưng ả, lưỡi kiếm sắc bén trong tay tản ra hàn quang (Ánh sáng lạnh), mạnh mẽ đánh xuống.

Ánh mắt như lưỡi đao sắc bén phát ra từ người Mộ Dung Thánh Ly.

Dung Yên Nhi cũng không để ý, mũi chân điểm một cái, thân thể nhanh chóng bay lên tránh thoát công kích của Mộ Dung Thánh Ly. Cũng vào lúc này, một tay Mộ Dung Thánh Anh đẩy Mộ Dung Thánh Khuynh ra, môn hộ mở rộng ra, bất cần đâm về phía Dung Yên Nhi.

Nữ nhân chợt dừng cười lớn, ả không ngờ sẽ có người dùng chiêu thức lưỡng bại câu thương (Cả hai cùng chết) để công kích mình. Hồng lăng tung bay, lượn vòng, lập tức đánh lên ngực Mộ Dung Thánh Anh. Nhưng cũng vì vậy cánh tay trái của ả bại lộ dưới thanh gươm, một tiếng xé rách truyền đến, kiếm của Mộ Dung Thánh Anh dọc theo đầu vai ả đâm vào.

Mộ Dung Thánh Anh sau một kích nặng nề, đột nhiên bị đụng vào núi đá, lộc cộc lăn xuống.

Cùng lúc đó, cơ thể thể Dung Yên Nhi cũng hơi lảo đảo.

Mộ Dung Thánh Ly nhanh chóng lướt về phía Mộ Dung Thánh Anh, lạnh lùng đứng thẳng, nhìn, hồi lâu mới cất giọng: “Ngươi đến mạng của mình cũng không cần sao?”

Mộ Dung Thánh Anh ngẩng đầu lên: “Thay vì khổ sở như vậy, không bằng…” Lời còn chưa dứt, hắn thử chống đỡ thân thể đứng lên.

Mộ Dung Thánh Khuynh cũng gian nan đứng thẳng lên, loạng choạng đứng ở phía sau hắn: “Hoàng huynh, ta giúp huynh!”

Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng nhìn, đột nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía hai người đứng chung một chỗ.

Ba nam nhân, ngươi dựa vào ta…ta dựa vào ngươi, ba đạo kiếm sắc bén, nhất tề hướng về phía bên ngoài.

Dung Yên Nhi lạnh lùng quét qua ba nam nhân, ánh mắt lạnh lẽo: “Rất tốt rất tốt, quả thật là Trảm Thảo Bất Trừ Căn (Diệt cỏ không diệt tận gốc), gió xuân thổi vạn vật hồi sinh, ba đối một thật sao? Vậy bản cung sẽ để cho các ngươi nếm thử mùi vị tuyệt vọng! Con cháu đời đời của vương triều Mộ Dung, cả đời này đừng mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay của Dung Yên Nhi ta!”

Trong tiếng cười kiều mỵ của nữ nhân, bóng dáng màu đỏ lao xuống, bạch trảo (Móng vuốt màu trắng) đầy trời, từ trên xuống dưới, chụp vào lưng ba huynh đệ.

Sát khí bén nhọn từ trên trời giáng xuống.

Ba thanh kiếm, một màu trắng, một màu tím, một màu vàng, ba kiếm kết hợp, đầy khí thế, tạo thành một nửa hình tròn, chống lại sát khí của nữ nhân.

Cũng trong lúc này, chân trời đột nhiên truyền ra hai tiếng hô quát: “Ngọc diện hồ ly, năm đó Thánh hoàng tha ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại cứng đầu như vậy!”

Dung Yên Nhi dừng lại, ánh mắt run lên, giọng nói này ả nhớ, dù trải qua hai mươi năm đằng đẵng vẫn nhớ. Bóng dáng ả lóe lên, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Hai bóng người sau lưng đuổi sát theo.

Phốc…

“Cái đó là…” Mộ Dung Thánh Khuynh sợ hãi kêu lên, hắn chưa từng nhìn thấy khinh công cao thâm như vậy, giống như tia chớp. Dung Yên Nhi sợ hãi chạy mất hắn cũng không nhìn rõ.

Đột nhiên, môi mỏng Mộ Dung Thánh Anh phun ra một ngụm máu tươi, cả người xụi lơ ngã xuống đất.

“Hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh nhào tới.

Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Đừng quên cam kết của ngươi!” Nói xong liền xoay người rời đi.

“Hoàng huynh, huynh không sao chứ?” Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng đỡ Mộ Dung Thánh Anh dậy.

Năm dấu móng tay từ đầu vai đến thắt lưng, khắc thật sâu vào thân thể của hắn, máu nhuộm đỏ bạch y.

Mộ Dung Thánh Anh nhắm hai mắt cúi đầu mở miệng: “Thập Nhất, trẫm muốn xuống núi!”

“Hả?” Mộ Dung Thánh Khuynh không hiểu nhíu nhíu mày, nhìn vết thương trên người hắn: “Hoàng huynh, hiện tại chúng ta cần chính là ngự y!”

Mộ Dung Thánh Anh một tay bắt lấy tay hắn, yếu ớt cười một tiếng: “Thập Nhất, thật ra thì cứ như vậy chết đi cũng rất nhẹ nhõm, trẫm quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi!”

Mộ Dung Thánh Khuynh run lên: “Hoàng huynh…”

Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên nhẹ giọng cười, mệt nhọc nhắm mắt lại.