Edit: Lăng Tử Nhi.

Quế ma ma tay nghề rất tốt, búi tóc vô cùng xinh đẹp, trang điểm cũng không tệ, đậm nhạt thích hợp, khi lấy quần áo cho nàng, bà ta do dự một chút, bỏ qua váy trắng mà lấy váy tím, có thể thấy được trong lòng Quế ma ma đã tiếp nhận Long Noãn Noãn hiện tại. Noãn Noãn không có tâm tư soi gương, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, tích tụ trong lòng vội vàng muốn phát tiết!

Noãn Noãn mang theo Quế ma ma đi về phía Càn Khôn điện.

Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, không khí âm u, gió lạnh thấu xương. Đá lát trên đất mờ mịt khiến người ta có một loại cảm giác khôn sạch sẽ.

Xa xa, có một nữ nhân toàn thân váy trắng ra khỏi Càn Khôn điện, dáng vẻ kia, cảm giác kia, Noãn Noãn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Là Lệ Phi! Nàng đi chậm rãi, bốn cung nữ đi theo phía sau, chậm rãi tới chỗ Noãn Noãn.

“Tỷ tỷ..” Lệ phi yếu ớt gọi một tiếng, nhẹ nhàng tới gần.

Quế ma ma vô thức lui về phía sau một bước. Luồng khí âm hàn trên người Lệ phi không phải ai cũng có thể chịu được!

Noãn Noãn dừng chân, nhìn nàng ta bước tới trước mặt mình.

Lệ phi có vẻ rất hưng phấn, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước mà có thêm chút sinh khí, nhưng bất kể hưng phấn như thế nào thì loại cảm giác ma quỷ xuất hành vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

"Mới sáng sớm mà tỷ tỷ đã đi thăm hoàng thượng sao? Hoàng thượng tối qua mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, vẫn chưa tỉnh, đã truyền lời xuống là hôm nay cũng không lâm triều rồi!" Lệ Phi đứt quãng nói xong, âm thanh nhẹ nhàng nhưng mặt mày lại có chút ngượng ngùng. Noãn Noãn đương nhiên biết nàng ta muốn biểu đạt cái gì, vì vậy không biến sắc: "Hoàng thượng vừa khỏi bệnh, đúng là nên nghỉ ngơi nhiều một chút! "

Lệ Phi kia âm trầm, trong con mắt có một tia nhõng nhẽo: "Tỷ tỷ chớ bị hoàng thượng lừa nha, người lúc nào thì khỏi bệnh chứ, tối hôm qua bọn muội còn chơi rất vui vẻ mà! "

Noãn Noãn nắm chặt tay.

"Tỷ tỷ, muội không nói nhưng chắc tỷ cũng biết thân thể muội hư nhược, không chịu được giày vò như thế, muội hồi cung nghỉ ngơi đây, tỷ tỷ, tạm biệt!" Lệ phi hết sức phấn khởi rời đi.

Noãn Noãn châm chọc nhếch môi, rất vui vẻ? Không chịu được giày vò?

Quế ma ma lo lắng nhìn Noãn Noãn: "Nương nương, hay chúng ta trở về đi. "

"Ta không tin!" Noãn Noãn lạnh lùng nói, chợt bước nhanh hơn. Tối hôm qua, Hoàng đế lang sói muốn nàng gọi Lệ Phi vào nhất định là có chuyện gì đó, tuyệt đối không phải là.... Noãn Noãn không biết làm sao, chỉ cảm thấy rất giận dữ, mơ hồ còn có cảm giác bị phản bội!

Nhưng tại sao lại có cảm giác này? Noãn Noãn không biết.

Nàng chỉ thấy thật hỗn độn, chỉ có thể làm theo trực giác của mình.

Mộ Dung Thánh Khuynh vẫn canh giữ ở trước cửa Càn Khôn điện, hình như là cả đêm không ngủ, con mắt đã đỏ ngầu.

"Hoàng hậu, người...." Thấy Noãn Noãn tức giận đùng đùng đến đây, Mộ Dung Thánh Khuynh tiến lên, hình như mướn chặn lại.

"Mộ Dung Thánh Khuynh, ngươi nghe đây, nếu hôm nay ngươi cản ta thì từ nay về sau ngươi có xảy ra bất cứ chuyện gì với Mộ Dung Thánh Anh, ta đều sẽ không quản!" Lạnh lẽo, từng chữ từng chữ bật ra từ môi mỏng, Noãn Noãn giằng co với Mộ Dung Thánh Khuynh.

Mộ Dung Thánh Khuynh cười khổ một tiếng, yên lặng tránh ra. Hắn chưa từng muốn cản nàng, chỉ sợ là để nàng thấy tình huống bên trong…

Một cước đá văng cửa son đại điện, bên trong có một bóng dáng nhỏ bé thướt tha từ trên giường văng xuống.

Là Diêu Thục phi, quần áo nàng ta xốc xếch, mái tóc hơi rối, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chỉ cần liếc mắt là hiểu vừa mới xảy ra chuyện gì.

Noãn Noãn lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Dung Thánh Anh nằm nghiêng trên giường, xem ra hắn chẳng những đã khỏi mà còn tươi cười rạng rỡ, áo lót tơ tằm trắng noãn xộc xệch, lòng ngực tuyết trắng loã lồ, từng sợi tóc đen khiêu gợi dọc theo gương mặt hắn buông xuống.

"Hoàng hậu tới?" Khóe môi Mộ Dung Thánh Anh hơi nhếch lộ ra nụ cười thuần khiết cực kỳ vô hại: "Hoàng hậu tức giận như vậy, là ghen sao?"

Noãn Noãn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt muốn ăn đòn của nam nhân kia.

"Thục phi, nàng lui ra đi, trẫm có chuyện quan trọng muốn nói với hoàng hậu!" Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên ngẩng mặt, dùng nụ cười rất ấm áp dịu dàng nói với Diêu Thục phi.

"Dạ, hoàng thượng!" Mặc dù Diêu Thục phi có chút không vui nhưng cũng không dám quá mức càn rỡ, lập tức hành lễ, xoay người đi về phía Noãn Noãn, ánh mắt bén nhọn vô cùng. Noãn Noãn vô thức cười nhạo ra tiếng, đây rốt cuộc là tuồng gì? Thật đúng là khôi hài!

"Tất cả các ngươi lui ra đi!" Mộ Dung Thánh Anh tiếp tục nhàn nhạt phân phó.

Tất cả mọi người lui xuống, cửa điện cọt kẹt một tiếng đóng lại.

Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi ngồi dậy, vạt áo vẫn rộng mở, từng bước từng bước vô cùng mị hoặc đi về phía nàng nhưng trên mặt lại vẫn cứ treo nụ cười hồn nhiên ngây thơ: "Hoàng hậu giận thật sao? "

Noãn Noãn cười lạnh một tiếng: "Mộ Dung Thánh Anh, ngươi cho là chơi đùa ta rất kích thích, rất buồn cười phải không? Ta thừa nhận, lần này ta thua, thua ở chỗ ta thế nhưng lại đau lòng vì ngươi! Vừa nghĩ tới những lời nói nhảm của ngươi khi phát sốt, vừa nghĩ những biểu lộ sợ hãi của ngươi, vừa nghĩ tới ngươi đã từng bị lão vu bà chà đạp, giày xéo, ta thừa nhận, ta thương ngươi rồi! Mộ Dung Thánh Anh, ngươi thắng, không phải là do ngươi thủ đoạn cao siêu mà là do ta điên, thế nhưng lại động lòng trắc ẩn với ngươi!"

Nụ cười của hắn càng thuần khiết hơn, nhưng đôi mắt lại ngày càng tịch mịch.

"Mộ Dung Thánh Anh ngươi nghe đây, tất cả những lời tối qua ta nói đều thu hồi, ngươi sống hay chết đều không có bất kỳ quan hệ gì với ta, ta cũng sẽ không quản ngươi. Còn nữa, nếu ngươi muốn giải hết toàn bộ chất độc trên người mình thì thả ta xuất cung đi, ngươi phải hiểu, trong cái thế giới này người có thể giải được độc của lão vu bà chỉ có ta. Coi như lần này ngươi may mắn vượt qua nhưng lão vu bà sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, bà ta sẽ còn tiếp tục hạ độc, nếu ngươi muốn thoát khỏi bà ta thì thả ta ra trước đi! Dĩ nhiên, nếu ngươi bằng lòng để bà lão kia áp bức thì ta cũng không còn gì để nói, cứ xem như đầu của ta bị con lừa đá, xen vào việc của người khác!"

Nói một hơi, Noãn Noãn đã thoải mái rất nhiều, nàng lạnh lùng xoay người định rời đi. Cánh tay liền bị một đôi tay lạnh lẽo kéo lại.

"Noãn Noãn...." Nam nhân khẽ gọi một tiếng bên tai, đồng thời đưa tay ôm Noãn Noãn vào ngực, đôi môi lạnh lẽo mang theo chút run rẩy và do dự hôn lên môi nàng.

Hương mai lạnh lẽo lại vây quanh nàng.

Noãn Noãn rên lên một tiếng, muốn đẩy nam nhân ra nhưng hai cánh tay hắn lại như đôi gọng kìm, đẩy thế nào cũng không ra.

Không phải hắn không có võ công sao? Làm sao lại.... Noãn Noãn không kịp ngẫm nghĩ, chỉ hung hăng cắn chặt hàm răng, rất nhanh, trong miệng nàng nổi lên một mùi máu tươi.

Nam nhân kêu rên một tiếng, thân thể cừng đờ, cuối cùng buông nàng ra.

Một tia máu dọc theo khóe môi hắn chảy xuống.

Hai mắt hắn sâu thẳm như có cái gì đó đang nhảy nhảy, vội vàng muốn lao ra, nhưng cuối cuối cùng lại thấy hắn nhắm mắt lại, mở mắt lần nữa đã khôi phục sự lạnh nhạt và hung ác nham hiểm trước kia.

Hắn trơ mắt nhìn nàng xoay người dứt khoát rời đi.

Nam nhân lẳng lặng đứng thẳng, đêm đông lạnh lẽo, nơi nơi đều là màu sắc thanh u (đẹp và tĩnh mịch). Gió lạnh tiến vào khi mở cửa điện, tay áo hắn thuận gió vung về phía sau, vẽ ra từng vòng cung mát lạnh, không biết hoa mai ở nơi nào ẩn vào theo gió, lượn lờ bay bay. Một nam nhân toàn thân xanh đen, lưng đeo trường kiếm đứng ở cửa điện, nhẹ nhàng hô một tiếng: "Hoàng huynh, tại sao huynh phải làm như vậy? Long Noãn Noãn có cảm giác với huynh, tại sao huynh phải làm như vậy? Tại sao huynh lại phá hư tất cả?" Hắn không nói lời nào, chỉ dứng lẳng lặng, quần áo mỏng manh.

"Có phải là huynh sợ không? Sợ nếu như mình còn ngụy trang nữa, huynh sẽ đắm chìm trong sự dịu dàng của bản thân? Có phải bởi vì Long Noãn Noãn không giống lúc trước, không còn là công cụ lợi dụng của huynh nữa, mà huynh cũng động lòng? Phải hay không?" Trong thanh âm của Mộ Dung Thánh Khuynh tràn ngập tức giận và chất vấn. Nam nhân nhẹ nhàng ngửa đầu, ánh sáng trong mắt chợt lóe, kéo ra một đường cong nồng đậm nhưng không mãnh liệt, như khoảnh khắc sen tàn cuối thu thoáng qua rồi biến mất, cùng lúc đó, một thanh âm sâu xa vang lên: "Thập Nhất, đệ quản quá nhiều rồi!"

_________________