Độc Gia Sủng Thê P3

Chương 415: PN1 Trên đường hạnh phúc luôn có nhau - Chương 50

Chương 50: Cuộc sống viên mãn của Sầm đại boss (1)

'Chơi gì ?' Cô tò mò hỏi.

'Em biết đánh golf không ?'

'Không.'

'Anh dạy em.'

'Em ngốc lắm, không được cười em đó.'

'Đảm bảo không cười.'

Thế là, hai người dành hơn nửa buổi chiều trong văn phòng của hắn, hắn rất kiên nhẫn dạy cô môn đánh golf trong nhà, chỉ tiếc là, bộ môn vận động này đối với cô mà nói tương đối khó nhằn, dưới sự kèm cặp của hắn, 10 lần vung gậy thì chỉ được một lần vào lỗ, nhưng như vậy cũng đủ khiến cô ôm hắn hoan hô không ngừng.

'Chơi vui không ?' Hắn cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng vì vui sướng của cô hỏi.

Không hề có chút dã tâm nào, rõ ràng cô không phải loại người thích hợp xông pha ra ngoài cạnh tranh với người khác, vậy còn muốn ra ngoài làm việc làm gì chứ ?

Một số phụ nữ chỉ thích hợp ở nhà chăm chồng dạy con mà cô gái trước mặt hắn là một trong số đó.

'Vui.' Cô vung cây gậy trong tay, 'Lần nữa ?'

'Được. Anh đi lấy thêm một bộ gậy đánh golf nữa, chúng ta so tài một trận.' Hắn nói rồi xoay người đi về phía phòng nghỉ.

Đứng nhìn theo bóng lưng cao ngất của hắn, Trang Lâm bỗng thấy lòng ngọt như mật.

'Anh phải nhường em đó !'

'Được.'

Thực ra, muốn xâm nhập vào cuộc sống của một người thật không khó, chỉ cần có lòng là được.

Có lẽ trước đây do cô không biết chủ động, thực ra thi thoảng đến công ty tìm hắn, cảm giác cũng rất mới mẻ, có rất nhiều điều giúp cô hiểu thêm về hắn.

Hai người chơi đến ghiền, nếu như bà Trang không gọi điện thoại cho cô, không chừng hai người vẫn còn tiếp tục thêm một lúc nữa.

Nhìn vẻ mặt luyến tiếc không nỡ rời của cô, hắn đưa tay cọ cọ sóng mũi cô, 'Lần sau đưa em đi chơi golf ngoài trời.'

'Ngày mai em không cần đi làm, hay chúng ta đi luôn nhé ?' Cô ngước đôi mắt đầy chờ mong nhìn hắn.

'Không được.' Hắn lắc đầu.

'Tại sao vậy ?'

'Ngày mai chúng ta có chuyện khác quan trọng hơn phải làm.'

'Chuyện gì ?' Cô tò mò hỏi.

'Ngày mai sẽ biết thôi.' Hắn đưa tay ấn nút thang máy, dìu cô bước vào.

'Giờ em muốn biết mà, nói cho em nghe đi.' Khó được một lần hắn bí ẩn như vậy, cô đương nhiên rất tò mò, rốt cuộc ngày mai bọn họ có chuyện quan trọng gì cần làm ?

Chỉ tiếc là, bất kể cô làm nũng cỡ nào, Quan tổng tài không nói là không nói.

'Ngày mai là biết rồi, gấp gì chứ ?' Lên xe, hắn nhìn gương mặt phụng phịu của cô, có chút mềm lòng nói.

'Vậy tại sao không đợi ngày mai hẵng nói với em ? Gợi sự tò mò cho người khác là thiếu đạo đức lắm đó.'

Haizz, ngay cả đạo đức cũng kéo ra để nói luôn rồi.

Hắn thành thạo đánh vô lăng, khi xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe mới nhìn sang cô, 'Ngày mai làm một chuyện mà chúng ta chưa từng làm.'

'Nếu không phải chuyện khiến em vui vẻ, tối anh ra phòng khách ngủ nhé.' Cô chỉ tò mò chứ không phải vô cớ gây sự vì vậy, chút phiền muộn nho nhỏ qua đi rất nhanh.

****

Ăn cơm ở nhà họ Trang xong quay về thì đã hơn chín giờ.

Á Á vừa đến giờ thì đã bắt đầu buồn ngủ, nếu là trước đây Trang Lâm sẽ đợi con ngủ xong cũng về phòng nghỉ ngơi nhưng giờ cô còn công việc, thường phải viết bản thảo đến khuya.

Tuy rằng ngày mai không cần đi làm nhưng Quan Dĩ Thần nói muốn đưa hai mẹ con ra ngoài, vì vậy tối nay cô phải biên tập cho xong những bản thảo được giao, gửi email cho tổng biên tập Vu Trinh Nhàn để cô kiểm tra.

Không biết cô ấy liên lạc với Sầm Chí Quyền thế nào rồi nhỉ ? Nhưng theo cô biết, cơ hội để Sầm tổng nhận lời phỏng vấn là cực thấp.

Mở máy tính lên, vốn định gởi tin nhắn cho Mẫn Mẫn nhưng nghĩ cô giờ đang mang thai, điện thoại, máy tính gì đó gần như bị cấm sử dụng mà giờ cũng không còn sớm nữa vì vậy đành thôi.

Vừa mới bắt tay vào việc thì thấy Quan Dĩ Thần vừa tắm xong ra đứng tựa ở cửa thư phòng, Trang Lâm nở nụ cười hối lỗi, 'Em còn bận biên tập cho xong bản thảo, anh ngủ trước đi.'

Mày rậm thoáng chau lại, 'Ý em là không cho phép anh quấy rầy ?'

Trước đây câu này luôn là do hắn nói với cô ai ngờ bây giờ lại đảo ngược lại khiến hắn nghe mà thấy chướng tai vô cùng, từ khi cô đi làm, đây đã không phải là lần đầu tiên.

'Đúng rồi đó, em đảm bảo, trước 12 giờ sẽ về phòng.'

Cô có một tật xấu nho nhỏ, lúc viết gì đó không thích có người ở bên cạnh nhìn, cho dù chỉ ngồi bên cạnh thôi cũng khiến cô không được tự nhiên, khả năng làm việc không phát huy hết.

'11 giờ nhất định phải về phòng.' Quan tổng tài trước khi rời đi trực tiếp hạ lệnh.

'Được rồi được rồi, 11 giờ.' Cô cười đáp.

Những tư liệu cần cho bản thảo ngày mai cô đã tìm đủ rồi, chắc sẽ hoàn thành nhanh thôi.

Quan Dĩ Thần về phòng, mở cửa sổ, ngồi xuống băng ghế đặt ngoài ban công lấy điện thoại ra gọi.

'Chuyện làm đến đâu rồi ?' Hắn châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói.

'Tổng tài, bên phía Recell mới trả lời cho chúng ta, họ từ chối lời đề nghị mua lại với giá tăng 12% của chúng ta.'

'Lý do ?'

'Ban quản trị của Recell cho rằng chúng ta trước giờ chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực văn hóa và truyền thông, giờ bắt tay vào làm rủi ro quá lớn.'

Mấy lão già người Pháp cáo già này, rõ ràng là muốn hắn ra cái giá cao hơn đây mà ! Hắn đã điều tra rõ tình hình tài chính của cả tập đoàn, cái giá tăng 12% đã là cực hạn của hắn, nếu bọn họ không chấp nhận, vậy thì gặp nhau trên thị trường chứng khoán vậy.

'Tôi biết rồi.'

Hắn ngắt điện thoại sau đó gọi cho Sầm Chí Quyền.

Điện thoại vừa thông thì đã nghe đầu bên kia truyền đến tiếng của Sầm Cảnh Duệ, 'Hello cậu, khuya vậy rồi tìm ba con có chuyện gì ?'

'Sao điện thoại của ba con lại ở chỗ con ?'

'Con đang ở thư phòng của ba.' Từ lúc Sầm phu nhân mang thai thứ 3, Sầm tiên sinh ngay cả điện thoại cũng không mang về phòng ngủ.

'Cậu có việc muốn bàn với ba con, có tiện không ?'

'Con không biết ba mẹ ở trong phòng có tiện không nữa, cậu có muốn bàn với con không ?'

Sầm Cảnh Duệ đang dùng laptop của ba mình làm một cuộc giao dịch chứng khoán, cậu nhóc vừa kẹp điện thoại bên tai vừa thoăn thoắt gõ chữ, giao dịch hoàn thành, lại kiếm thêm được một khoản.

'Bàn gì ? Bàn xem con lại kiếm được bao nhiêu tiền sao ?'

'A, sao cậu biết con lại kiếm được tiền ?'

'Đưa điện thoại cho ba con, thật sự có chuyện quan trọng cần bàn với cậu ấy.'

Được thôi, tuy rằng không thể hiện ra mặt rằng cậu ấy xem thường cậu là đứa nhóc cho lắm nhưng ý đã rất rõ ràng, chỉ có ba mới xứng bàn công sự với cậu mà thôi.

Chỉ tiếc là, lúc Sầm Cảnh Duệ mang điện thoại tới phòng ngủ tìm người thì Sầm tiên sinh đang ở trong phòng tắm, Sầm phu nhân thì nằm thoải mái trên giường nghe nhạc thai giáo, nghe con trai nói anh hai gọi điện đến, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn không dám nhận.

Sầm Cảnh Duệ thấy vậy liền nói với người bên kia, 'Cậu, ba đang tắm, cậu có muốn đợi...'

'Sầm Cảnh Duệ, đưa điện thoại cho mẹ.' Sầm phu nhân đột nhiên đổi ý.

'Cậu, mẹ có chuyện muốn nói với cậu.' Tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng cậu nhóc vẫn đưa điện thoại cho mẹ mình sau đó ngồi xuống giường mở to mắt chăm chú nhìn mẹ.

Quan hệ giữa cậu với mẹ, ừm, nói sao nhỉ ? Cũng giống như chuột với mèo vậy.

Quan Mẫn Mẫn nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của con trai, đầu bên kia điện thoại là anh hai, tuy rằng mấy năm nay lá gan của cô lớn lên không ít nhưng chỉ là với ông xã yêu dấu của cô thôi còn với người mà cô đã sợ từ nhỏ đến lớn như anh hai thì sợ vẫn hoàn sợ.

Nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn !

'Có việc ?' Quan Dĩ Thần đợi hồi lâu không nghe bên kia nói gì liền dời điện thoại ra nhìn, không bị ngắt, vì vậy chủ động lên tiếng.

'Anh, cũng không có chuyện gì.' Giọng điệu tuy không phải rất nhiệt tình nhưng cũng không đến mức quá lạnh lùng, vì vậy giọng của Quan Mẫn Mẫn cũng xem như bình thường.

'Ừ.' Nếu như đã không có chuyện gì, vậy cô lấy điện thoại của Sầm Chí Quyền làm gì ?

Quan Dĩ Thần và cô em gái trên danh nghĩa Quan Mẫn Mẫn này cũng không biết nên nói gì thì tốt, cô sợ hắn, điều này hắn biết.

Nhưng hắn ngoại trừ rất ít khi nói chuyện với cô thì cũng chẳng làm gì quá đáng cả mà ? Sợ hắn cái gì mới được chứ ?

Nếu như hắn đem câu hỏi này ra hỏi Quan tiểu thư, Quan tiểu thư nhất định sẽ nhảy dựng lên, 'Làm ơn đi, bộ mặt nghiêm nghị chẳng nói một lời kia cũng đủ dọa người rồi, còn cần phải nói sao ?'

Hai người nói được hai câu thì lại rơi vào trầm mặc, Quan Mẫn Mẫn không dám lên tiếng, Quan Dĩ Thần thì không biết phải nói gì.

Sự im lặng khiến người ta khó chịu !

Cuối cùng vẫn là Quan Mẫn Mẫn đầu hàng trước bởi vì cô chợt nhớ ra một chuyện có liên quan đến hắn, hơn nữa là chuyện quan trọng.

'Anh à, chị Viện Viện kết hôn với Chí Tề rồi.'

Quả như cô dự đoán, Quan Dĩ Thần kinh ngạc hỏi lại, 'Chuyện lúc nào ?'

Hắn đương nhiên biết Sầm Chí Tề theo Quan Viện Viện đến tận Paris nhưng không ngờ là hai người lại kết hôn nhanh như vậy.

Điều này thực ngoài dự đoán của hắn.

Mà em gái hắn dễ bị hạ gục đến vậy sao ?

'Mới hôm qua thôi. Hai người họ đi đăng ký rồi nhưng không tổ chức hôn lễ. Anh không biết sao ?'

Chuyện này cũng lạ thật đấy, không phải quan hệ giữa anh hai với Viện Viện tốt lắm sao ?

Làm anh trai mà không biết em gái mình kết hôn ?

'Có lẽ là quyết định nhất thời, không nói cho anh biết.'

'Anh, hai người còn up ảnh chụp cả gia đình lên mạng, anh có thấy không ? Có muốn em gởi cho anh xem không ? Nhìn kỹ, Quả Quả thực ra cũng rất giống Sầm Chí Tề...'

Sau khi tìm được chủ đề thì câu chuyện dễ dàng hơn nhiều, Quan tiểu thư cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi trò chuyện với người anh này.

'Gởi cho Trang Lâm là được.'

Đối với sự nhiệt tình của Quan Mẫn Mẫn, Quan Dĩ Thần thực ra chưa tiếp nhận được nhanh như vậy.