Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 218: Rối rắm của thư ký trưởng (2)

Chương 218: Rối rắm của thư ký trưởng (2)

'Ba, nếu như công ty gặp phiền phức gì không thể giải quyết, ba có thể nói với con.' Tuy rằng cô không có năng lực giải quyết nhưng Sầm Chí Quyền nhất định không khoanh tay đứng nhìn.

Cộng thêm mấy ngày nay mẹ cô nằm viện, ba ngày nào cũng túc trực bên mẹ, chuyện công ty chắc đã bỏ bê rất nhiều, nếu như ba cần, cô cũng có thể quay về đảm nhiệm quyền tổng tài gì đó giúp bà một thời gian. Tuy rằng sự có mặt của cô cũng không giúp được gì nhiều, nhưng dù sao cũng đã làm "tổng tài" được mấy tháng, những chuyện không quá phức tạp cô vẫn có thể xử lý được.

Quan Thiệu Hiên nghe vậy, thở dài một tiếng, nói một cách cảm khái, 'Mẫn Mẫn, mấy năm qua thật sự ủy khuất cho con.'

Đứa con gái này, ông ngoại trừ có công sinh ra và nuôi lớn ra, hoàn toàn chưa làm hết trách nhiệm của một người cha, nhưng khi ông gặp khó khăn nhất thì chỉ có nó ở bên cạnh ông, lúc nào cũng trăn trở suy nghĩ tìm cách giúp ông.

Thế mà ông lại...

Cái cảm giác áy náy mà mấy chục năm qua ông ít khi nào cảm nhận được lúc này bỗng dưng lại dâng lên trong lòng.

'Ba, sao tự dưng lại nói những lời này, nghe sến quá hà.' Chưa bao giờ nghe ba nói những lời này, giờ nghe được Quan Mẫn Mẫn tự dưng cảm thấy có chút không quen.

'Thôi, không nói những chuyện này nữa, lát nữa chúng ta cùng đi đến bệnh viện thăm mẹ con đi.'

Quan Thiệu Hiên thu dọn văn kiện, bàn giao lại cho hai vị luật sư sau đó cùng Quan Mẫn Mẫn đến bệnh viện thăm Mẫn Thiên Vân.

****

Mà trong lúc này, Quan Cảnh Duệ cũng đã đến văn phòng của Sầm Chí Quyền. Lúc cậu vào phòng, đại Boss đang vùi đầu xử lý một số văn kiện khẩn vì vậy đành bảo cậu nhóc ngồi chờ.

Thư ký trưởng Sầm Giai Di cũng rất tận tâm, đầu tiên là bảo người chuẩn bị một số món điểm tâm và nước uống, khi thấy cậu nhóc ngồi một mình thì ngồi xuống nói chuyện với cậu một lúc.

Đợi khi Sầm Chí Quyền xử lý xong xấp văn kiện ngẩng đầu lên thì đã thấy cậu nhóc vừa chơi với chiếc iPad vừa nhâm nhi gần hết những món điểm tâm.

Bởi vì công việc đã xử lý xong, hắn bước đến sofa ngồi cạnh con trai, nhìn cậu nhóc ăn điểm tâm đến mức không có chút hình tượng nào, miệng thì dính đầy những mảnh vụn thì khẽ lắc đầu, trong lòng thầm thở dài một tiếng, theo thói quen rút khăn giấy giúp cậu nhóc lau miệng, động tác này hắn đã làm rất thuần thục.

'Còn muốn ăn nữa không?'

Cậu nhóc lúc ba rút khăn giấy lau miệng thì đã ngừng nhai nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

'Không ăn nữa, con khát.'

'Vậy muốn uống trà sữa hay nước trái cây?' Sầm Chí Quyền quét mắt về phía chiếc bàn trà đang bày đủ thứ đồ, cái mà hắn hỏi là hai chai nước có màu sắc khác nhau trên bàn.

'Nước lọc.' Cậu nhóc ăn đồ ngọt quá nhiều, lúc này chỉ muốn uống nước để giải khát.

Thế là Sầm tiên sinh đành đứng dậy rót cho con trai một ly nước ấm, sau khi dọn những hộp điểm tâm sang một bên rồi xoa đầu con trai, 'Sao hôm nay lại có tâm tình đến đây tìm ba vậy?'

'Con phải nói rõ trước, con không phải cố tình đến tìm ba.'

Ăn no, uống đủ, chơi cũng đủ, cậu nhóc nhảy xuống sofa chạy đến bàn làm việc của ba mình, lấy chiếc laptop chuyên dụng cầm về để ở trước mặt hắn, thuần thục mở ra giao diện giao dịch chứng khoán, chỉ tay lên một số liệu trên đó, hỏi với vẻ khó hiểu, 'Gần đây mấy loại cổ phiếu mà con mua đều không kiếm được tiền, tại sao vậy?'

Đây mới chính là nguyên nhân chính để cậu đến đây tìm ba mình.

Theo như nghiên cứu của cậu, những loại cổ phiếu này đều là cổ phiếu có tiềm lực, nhưng dạo gần đây những cổ phiếu này đều không kiếm được tiền, thậm chí còn lỗ một chút, điều này khiến cậu rất buồn bực.

Mà điều khiến cậu càng buồn bực hơn chính là Phạm Dật Triển - người bạn đang ở bên Anh của cậu cũng có đầu tư vào cổ phiếu, mà mua loại nào cũng đều kiếm được tiền.

Ngẫm lại xem, một thiên tài có IQ 160 như cậu sao lại có thể thua một cách vớ vẩn như vậy được? Càng nghĩ trong lòng càng thêm không thoải mái.

Trong lòng cậu thầm cho rằng chắc chắn Phạm Dật Triển đã nhờ ba mình Phạm tiên sinh chỉ cho vài chiêu, bằng không làm sao có thể đánh đâu trúng đó được chứ? Thậm chí cậu từng hoài nghi là do chính Phạm tiên sinh tự mình ra tay chỉ tiếc là nghi vấn này cậu có hỏi nhưng Phạm Dật Triển không trả lời.

Mà điều khiến cậu buồn bực nhất chính là cô nàng có anh trai quên mất bạn Giang Bối Bối kia, lại còn dám vu oan cho cậu là vì thua anh hai mình cho nên mới tìm cớ.

Mới tháng trước đây ba người còn ở Luân Đôn chơi rất vui vẻ, vậy mà chỉ vì chuyện cổ phiếu cỏn con này lại bắt đầu hờn dỗi nhau.

Cho nên cậu cảm thấy mình nên thỉnh giáo đại Boss nguyên nhân thất bại, sau này có gặp lại hai anh em họ Phạm kia thì còn có cơ hội trở mình.

Trước đó Sầm Chí Quyền có chuyển một khoản tiền vào tài khoản của cậu để cậu có thể tự mình thao tác rồi thì không để ý tới nữa, nếu như con trai không chủ động nhắc tới thì hắn cũng sẽ không tự mở miệng hỏi.

Nhưng giờ nhìn vẻ khổ não của cậu nhóc, xem ra là rất buồn bực đây!

Hắn mở ra ghi chép những giao dịch gần đây của con, nghiêm túc xem những thao tác mà con đã làm, quyết định phải phân tích kỹ lưỡng cho cậu nhóc hiểu.

'Con tự mình xem đi...' Hắn dời chuột về phía một số liệu, bắt đầu giảng giải, 'Những phán đoán và thao tác của con đối với cổ phiếu này trên cơ bản là chính xác, không có sai lầm gì.'

'Vậy tại sao lại lỗ?' Quan Cảnh Duệ ghé sát lại xem, chiếc đầu nhỏ của cậu gần như dán sát vào cánh tay của ba mình, cảnh tượng thân mật gần như không có khe hở của hai cha con khiến cho người đưa văn kiện vào là Sầm Giai Di không đành lòng lên tiếng quấy rầy nhưng cũng không nhịn được lấy điện thoại ra len lén chụp một tấm ảnh.

Nếu sau này cô cũng sinh một đứa con trai thông minh đáng yêu như vậy, không biết cảnh tượng lúc nó và cha mình thân thiết với nhau có cảm động giống như vậy không nhỉ?

Nhưng chỉ một giây sau, thư ký trưởng đã âm thầm phỉ nhổ chính mình, chồng còn chưa tìm được, nghĩ gì đến con chứ?

Đứa nhỏ? Ba của đứa nhỏ?Thư ký trưởng bất chợt nghĩ đến một điều gì đó, cả người gần như hỏng mất...

Buổi tối hôm đó, hình như họ không làm bất cứ biện pháp phòng hộ nào...

Mà vị Hứa phó tổng tuổi đã bốn mươi đó hình như anh dũng đến đại chiến ba hiệp, tuyệt đối đủ cho cô sinh một đội bóng, mà sau đó cô còn ngu ngốc đến nỗi quên mất chuyện phải uống thuốc ngừa thai khẩn cấp.

Thật sự là sai sót quá lớn! Giờ cô phải lập tức đi kiểm tra xem liệu hôm đó mình có phải trong thời kỳ an toàn hay không. Trời ạ, cô bình thường rất lanh lợi, sáng suốt, tại sao lại có thể có lúc hồ đồ như vậy chứ?

Chuyện chưa kết hôn sinh con tuyệt đối tuyệt đối đừng xảy ra đối với cô, bằng không cho dù ba mẹ không đuổi cô ra khỏi nhà thì ông nội cũng sẽ đánh gãy chân cô, nói không chừng còn sẽ...

...bắt cô từ bỏ sinh linh còn chưa tượng hình kia, chỉ nghĩ thôi đã thấy khủng bố rồi.

Trong lòng thắc thỏm chỉ kịp nói với Boss một câu "văn kiện em để trên bàn" sau đó thì vội vàng quay về phòng làm việc của mình, cô nhất định phải kiểm tra kỹ lưỡng mới được.

Không để đến thái độ bối rối có chút hoảng loạn của thư ký trưởng, hai cha con tiếp tục chủ đề của mình.

'Vấn đề của con chủ yếu xuất hiện ở lúc mua, con lựa chọn thời điểm mua không chính xác. Thị trường chứng khoán có thời kỳ điều tiết, chủ yếu phải mua thấp bán cao, nắm chắc thời cơ thì mới có thể bắt được cơ hội có lợi nhuận cao nhất. Sách lược của con không sai nhưng bởi vì vẫn còn thiếu kinh nghiệm thao tác, cũng chưa quen thuộc với mức độ biến động của từng loại cổ phiếu, nên thường chọn thời điểm mua, bán không chính xác cộng thêm tần suất giao dịch quá nhiều khiến cho phí giao dịch chứng khoán tăng cao nên mới tạo thành khoản lỗ lớn như vậy.'

'Vậy con phải làm sao mới nắm bắt được thời điểm giao dịch tốt nhất?' Cậu nhóc rất nghiêm túc học hỏi.

Hai cha con cùng nhau mổ xẻ vấn đề đến gần hai tiếng đồng hồ mới ngừng, sau khi thỉnh giáo vị đại Boss kinh nghiệm cực kỳ phong phú nhà mình, rất nhiều vấn đề đã được giải đáp, cậu nhóc vươn vai, duỗi người.

'Con còn nhỏ, không nên đặt quá nhiều tinh lực vào chuyện này. Học hỏi, chơi đùa tích lũy kinh nghiệm thì được, nhưng trầm mê quá cũng không tốt.'

Con đường hắn đã từng đi qua không có gì sai, nhưng trong thâm tâm hắn hy vọng con trai mình có một tuổi thơ vui vẻ hồn nhiên, không cần phải vì cái gọi là trọng trách của người thừa kế mà chịu quá nhiều áp lực.

'Ba yên tâm đi, chút chuyện nhỏ này con vẫn ứng phó nổi.' Cậu nhóc tự tin vỗ ngực nói.

'OK, chuyện của con con tự sắp xếp tốt là được rồi, ba rất yên tâm.' Sầm Chí Quyền véo má thằng bé, 'Con nghỉ ngơi chút đi, ba xử lí nốt một số chuyện rồi chúng ta đi đón mẹ cùng nhau ăn cơm.'