Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 26: Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi... (4)

Chương 26: Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi... (4)

Xe rời khỏi khách sạn Marina Bay Sands đi về hướng nhà cô, suốt trên đường, Quan Mẫn Mẫn cứ rầu rĩ cúi gằm đầu không nói.

Sầm Chí Quyền quay sang nhìn cô thật nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng, 'Chân còn đau lắm sao?'

Vừa nãy không phải còn rất tốt sao, vừa đánh vừa khóc vừa nháo với hắn, giờ thành câm rồi sao? Nếu như không phải trải qua buổi chiều hôm nay, chắc hắn vẫn còn nghĩ rằng cô rất sợ mình.

Dám ở trước mặt hắn giận dỗi đến như vậy, sợ là trên đời này chỉ có mình cô thôi.

'Phải.' Quan Mẫn Mẫn nhỏ giọng đáp một tiếng, từ đầu đến cuối cũng không nhìn hắn, miệng vẫn còn tê đau, vừa nãy có phải anh ta xem miệng cô như điểm tâm mà gặm hay không vậy?

'Về nhà phải thoa thuốc đúng giờ, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, nghe rõ không?'

Ý chính là, bất kể ai hẹn cô ăn cơm, chỉ cần cự tuyệt là đúng rồi.

Câu nói vừa nãy của Liên Chính Tắc là cố ý cho hắn nghe, thật đúng là đủ ấu trĩ.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, sự ấu trĩ kia lại thật dễ dàng chọc giận hắn.

'Em cũng không phải con nít.' Cô lầu bầu.

'Vừa nãy ai mới khóc dữ dội như vậy hở? Còn nói không phải con nít.' Phía trước là đèn đỏ, xe chầm chậm dừng lại, hắn thoải mái đặt tay lên vô lăng, ngoảnh sang trêu cô.

'Ai bảo anh bắt nạt em?' Cô rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên trừng hắn, hai phiến môi mím lại nhưng lại đau đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn chau lại.

'Miệng cũng đau?' Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của cô, vô thức muốn đưa tay xoa nhẹ nó nhưng lại sợ cô phản ứng quá kịch liệt nên cuối cùng đành thôi.

Rõ ràng anh ta là thủ phạm khiến cô thành như vậy, giờ còn dám hỏi sao?

Vừa nghĩ tới nụ hôn ban nãy, Quan Mẫn Mẫn vừa giận vừa thẹn, ngoảnh mặt sang hướng khác không trả lời hắn.

Đèn đã chuyển sang màu xanh, xe lần nữa nổ máy.

Quan Mẫn Mẫn lấy điện thoại ra nghịch, một câu cũng không buồn nói với hắn. Thấy vẻ trẻ con của cô như vậy, Sầm Chí Quyền cũng không nói gì thêm.

Mãi đến khi xe dừng lại, hắn xuống xe trước, vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô, khom người định ôm cô lên, 'Tôi đưa em lên nhà.'

Quan Mẫn Mẫn lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, 'Chí Tề xuống đón em.'

Nghe vậy, cả người Sầm Chí Quyền cứng đờ...

Vừa nãy cô nghịch điện thoại chính là nhắn tin cho Chí Tề xuống sao? Sao hắn có thể quên hai người đang ở cùng nhau chứ?

'Anh hai...'

Mười phút trước mới nhận được tin nhắn của cô nên xuống lầu chờ, lúc này Sầm Chí Tề hai tay cắm vào túi quần, nhàn nhã bước tới, 'Mẫn Mẫn nói chân cô ấy bị thương, em xuống đón cổ.'

Sầm Chí Quyền đứng thẳng người quay đầu nhìn lại Sầm Chí Tề, gương mặt vốn có thể xem như nhu hòa lúc này trở nên bình thản, không chút cảm xúc.

'Ừ.'

Chỉ trả lời em trai mình một tiếng cụt lủn, hắn quay trở lại ghế lái, đang định lên xe thì Sầm Chí Tề lần nữa lên tiếng, 'Tối hôm qua em mới về đến, lúc nào rảnh...'

Còn chưa nói dứt câu thì đã bị Sầm Chí Quyền ngắt lời, 'Dạo này anh bận lắm.'

Nói rồi mở cửa xe ngồi vào. Sầm Chí Tề nhìn theo bóng anh trai lên xe, mở miệng vài lần rốt cuộc không nói được gì, đi đến bên cạnh xe, mở cửa nhìn Quan Mẫn Mẫn, 'Đi đường mà cũng có thể ngã thành như vậy, mắt em mọc ở sau ót sao?'

Quan Mẫn Mẫn không dám nhìn gương mặt đã sầm xuống của đại boss, vừa nãy còn tốt lắm mà, sao giờ lại mây đen giăng kín thế này?

Cô bực mình lườm Sầm Chí Tề, 'Liên quan gì đến anh?'

'Không liên quan đến anh, còn gửi tin nhắn bảo xuống đón em làm gì?'

'Tôi không có thời gian nghe hai người cãi nhau, xuống xe.' Sầm Chí Quyền lạnh nhạt nói.

Nghe hai người vui vẻ đấu khẩu hệt như trước đây, tâm tình của hắn càng trở nên nặng nề, đè né giống như có một tảng đá nặng nề đè nặng trong lòng không có chỗ phát tiết.

Giọng điệu lạnh như băng của đại boss khiến Quan Mẫn Mẫn không dám lưu lại trong xe thêm một giây nào nữa, vội vàng đưa hai tay về phía Sầm Chí Tề, 'Đồ đáng ghét, cõng em lên lầu.'

Sầm Chí Tề cũng không dám dây dưa khiến đại ca mình tức giận thêm nữa, rất nghe lời khom lưng xuống cõng Quan đại tiểu thư trên lưng mình rồi sập cửa lại, xe lập tức như tên bắn phóng ra đường.

Anh hai từ lúc nào thì chạy xe liều mạng như thế rồi?!

***

Trở về căn hộ của mình, vì không để tiểu Quan tiên sinh và Sầm Chí Tề truy hỏi nguyên nhân chân mình bị thương, cô lấy cớ mệt mỏi rồi vào phòng khóa cửa lại nghỉ ngơi, ngay cả cơm tối cũng không ra ăn.

Nhưng cũng chỉ trốn được một lúc mà thôi, đợi Quan Cảnh Duệ ngủ rồi, Sầm Chí Tề lấy chìa khóa dự bị mở cửa phòng cô ra, cũng may cô còn ăn mặc chỉnh tề, bằng không cô nhất định sẽ giết hắn ngay tại chõ.

'Sầm Chí Tề, ngày mai em phải đổi khóa phòng.' Cô lườm hắn, nghiến răng nghiến lợi nói.

'Nếu anh thật sự có hứng thú với em, còn cần đợi đến hôm nay mới dùng thủ đoạn hạ lưu này sao?' Sầm Chí Tề cười cười đi đến bên giường ngồi xuống.

'Biến ra ngoài cho em.' Cô biết với vóc dáng của mình đương nhiên không đúng gu của hắn, bằng không Sầm Chí Tề sao lại ngay tại đêm trước đính hôn còn lên giường cùng một người khác, sau đó còn từ hôn nhưng cũng đâu cần lần nào cũng nhắc đến chuyện này chứ. Tốt xấu gì cô cũng là con gái, đương nhiên sẽ để tâm chuyện đàn ông nhìn nhận gì về vóc dáng của mình.

'Quan Mẫn Mẫn, em có thể giống con gái một chút không? Cũng không biết anh hai anh rốt cuộc nhìn trúng em điểm nào nữa?' Sầm Chí Tề nằm ngửa trên giường, tay chống đầu nhìn đôi môi vẫn còn hơi sưng của cô.

Cô chết cũng không thừa nhận là bị đàn ông hôn nhưng như vậy tưởng là hắn sẽ tin sao? Hắn dám vỗ ngực đảm bảo, người đàn ông hôn cô chính là anh hai.

'Anh cứ kéo anh hai mình chung chỗ với em làm gì?' Quan Mẫn Mẫn lấy gối không chút lưu tình ném thẳng vào mặt hắn nhưng bị hắn dễ dàng bắt trúng.

'Là em với anh ấy dây dưa không rõ thôi.'

'Em nào có.' Cho dù có cũng là vì công sự thôi mà. Còn về chuyện xảy ra hôm nay ở khách sạn, cô tự động gạt ra ngoài.

Anh ta lúc đó tại sao lại hôn cô chứ? Rồi tại sao lúc đưa cô về nhà mặt lại đen như vậy, lại còn vội vàng rời đi nữa?

Nhưng dù sao đây cũng là điều cô hy vọng bởi tuyệt đối không thể để anh ta đưa cô lên nhà.

'Mẫn Mẫn, ở trước mặt anh không cần phải tìm cớ.' Sầm Chí Tề nghiêm mặt hỏi, 'Đối với anh hai anh, em có cảm giác gì không?' Nếu không có cảm giác sao lại để người ta hôn thành thế này?

Trên người Sầm Chí Quyền có một loại khí chất lãnh đạo trời sinh, theo thời gian, nó trở nên ổn trọng và nội liễm hơn nhưng từ trong xương cốt, anh hai hắn vẫn là một người đàn ông thành thục tràn đầy tính xâm lược.

Nếu bắt buộc phải nói cô đối với Sầm Chí Quyền có cảm giác gì, vậy cô chỉ có thể trả lời, sợ hãi chiếm nhiều hơn.

Cô sợ ánh mắt thâm trầm ấy mỗi lần nhìn cô chằm chằm, sợ khí tức đàn ông mãnh liệt trên người anh ta, sợ tính khí sớm nắng chiều mưa của anh ta, càng sợ hơn là mỗi lúc Sầm Chí Quyền đến gần cô đều khẩn trương và hoảng loạn vô cùng...

Mà nụ hôn kịch liệt như muốn nuốt cô vào bụng trong khách sạn chiều nay càng khiến cô sợ hãi...

Mà sau đó cô còn dám ở trước mặt anh ta hô to gọi nhỏ, chính cô cũng không biết có phải đã ăn gan hùng mật gấu gì không nữa nhưng cảm giác này, cô làm sao dám nói với Sầm Chí Tề.

'Chi bằng chúng ta trao đổi một chút được không?' Cô chống cằm nhìn hắn, không muốn tiếp tục nói về Sầm Chí Quyền nữa.

'Trao đổi cái gì?' Sầm Chí Quyền hào hứng hỏi.

'Buổi tối trước ngày chúng ta đính hôn, cô gái cùng anh lên giường là ai?'

Đó là sau khi xảy ra chuyện, lúc cô đào hôn chạy đến Melbourne tình cờ gặp lại hắn mới nói cho cô biết, nguyên nhân hắn cho cô leo cây chính là vì một cô gái khác nhưng mấy năm qua, bất kể cô làm gì cũng không thể cạy từ miệng hắn ra nửa lời.

Hắn muốn bảo vệ cô gái ấy đến vậy sao?

Sầm Chí Tề trước giờ phong lưu, quen bạn gái cũng giống như ăn cơm đi ngủ đơn giản vậy thôi, đối với mỗi người bạn gái đều đối xử tương đương nhau, cũng không có gì bất đồng.

Chỉ duy nhất cô gái kia, người hắn cực lực bảo vệ.

Rõ ràng hắn là người có lỗi với cô nhưng đánh chết Sầm Chí Tề cũng không chịu nói ra cô gái cùng mình lên giường là ai.

Hừm, hắn cứ luôn miệng hỏi chuyện cô với anh hai mình, vậy cứ dùng bí mật để trao đổi xem có dám không.

Nếu như hắn không nói, cô đương nhiên cũng không cần nhắc đến chuyện của Sầm Chí Quyền.

Quả nhiên, vừa nhắc đến chuyện này, Sầm Chí Tề lập tức rụt lại, 'OK, em không muốn nói thì tôi, anh về phòng trước.'

Nói rồi không đợi Quan Mẫn Mẫn trả lời đã vội vàng lẩn mất.