Độc Chiếm

Chương 42: Sẽ không thể quay về

Editer: Cân

Từ xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, một chuỗi dài xe cảnh sát lái tới.

Diệp Phi nói: “Anh báo cảnh sát. Bọn họ sẽ giúp chúng ta tìm Tôn Hạo Chí, em đừng lo.”

Anh ấy đang lừa tôi.

Đã qua lâu như vậy, không thể nào tìm được.

“Trời lạnh quá, bọn em sẽ lạnh cóng mất. Phải đưa Điểm Điểm đi bệnh viện.”

Tôi không chịu đi.

Sao có thể để anh ấy ở lại nơi này?

Tôi còn không biết rốt cuộc anh ấy sống hay chết, sao tôi có thể cứ thế mà đi?

Diệp Phi ôm Điểm Điểm từ trong lòng tôi qua: “Đi thôi! Giao cho cảnh sát đi, em không giúp được gì đâu.”

Tôi biết, nhưng tôi không thể đi.

“Tiểu Tây! Anh ta có thể đã chết rồi! Em còn muốn mình và Điểm Điểm cùng hy sinh vô ích sao?”

Quá chói tai rồi!

Sao anh ta có thể nói những lời như vậy được chứ!

Tôi tức run lên, liền trở tay tát cho anh ta một cái giáng trời.

Đây là lần đầu tiên tôi tức giận đối với Diệp Phi!

Anh ta không phải là Diệp Phi mà tôi quen!

Diệp Phi mà tôi biết không thể nào nói ra loại lời như vậy.

Diệp Phi mà tôi biết sẽ không... sẽ không làm loại việc như thế này...

Diệp Phi cúi đầu giải thích: “Xin lỗi.”

Mấy người cảnh sát đi tới hỏi: “Ai là người báo cảnh sát?”

Diệp Phi giao Điểm Điểm cho một nữ cảnh sát rồi đi cùng một người cảnh sát khác.

Xe cứu thương gấp gáp đi tới, tôi và Điểm Điểm bị đưa lên xe.

Lúc cửa xe đóng lại, tôi nghe thấy một nhân viên cảnh sát đang nói: “Lạnh như thế này mà rơi xuống sông, quá mức rồi!”

Nước mắt lăn trên gương mặt lạnh lẽo của tôi, là giọt nước mắt nóng hổi.

Tôi không biết đã ngủ bao lâu, mỗi khi có y tá tới đo nhiệt độ cơ thể hay đổi thuốc tôi đều biết, nhưng tôi không mở mắt ra được.

Có lúc tôi nghe thấy có người nói chuyện, chỉ là một trận ong ong ồn ào, đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì.

Tôi lặp đi lặp lại một giấc mơ, không có cách nào tỉnh lại.

Nhưng rốt cuộc mơ thấy cái gì, tôi lại không nhớ rõ.

Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, thời gian tỉnh lại của tôi nhiều hơn một chút, cũng bắt đầu có thể phân biệt rõ âm thanh của bọn họ.

Rất nhiều người đã tới, anh em Hải Ba Hải Đào, Lan Lan, Vương Lượng, Lưu Yến và Hổ Tử...

Từ đầu đến cuối tôi đều thấy rất mệt, không muốn mở miệng nói chuyện.

Ngủ mê man không ngừng nghỉ, không phân biệt đêm ngày, thật ra không hề khổ sở.

Đau khổ thật sự chính là, ngày càng tỉnh táo trở lại, tôi bắt đầu ý thức được những máu melạnh lẽo khóc lóc kêu gào tuyệt vọng sợ hãi trong giấc mơ vậy mà lại là sự thật.

Tôi thật sự không muốn tỉnh lại, tôi sao có thể đối mặt đây?

Hay là nằm ngủ vĩnh viễn, quên đi tất thảy...

Nhưng nụ cười sau cùng của anh ấy, cái chớp đầy nước mắt của anh ấy, anh ấy ở trong nước để cho tôi được sống...

Tôi làm sao có thể quên được, tôi làm sao có thể trốn tránh không nghĩ đến?

Thật đau đớn.

Mãi đến khi có một bàn tay nho nhỏ nắm chặt tay tôi, âm thanh nho nhỏ gọi bên tai tôi: “Ma ma.”

Là Điểm Điểm.

Con bé nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi: “Ma ma, mau tỉnh lại. Ma ma không cần Điểm Điểm nữa à?”

Nước mắt tôi lăn xuống.

Con bé trèo lên giường, thân thể nho nhỏ ôm chặt tôi: “Ma ma, con ở đây chờ ma ma tỉnh lại.”

Tôi không thể né tránh thực tế được nữa, Điểm Điểm cần tôi.

Tôi mở mắt ra, vòng cánh tay ôm chặt lấy bé.

“Xin lỗi, Điểm Điểm. Mẹ ngủ lâu quá...”

Ba ngày sau tôi và Điểm Điểm xuất viện, Hải Ba tới đón tôi.

Tôi ôm Điểm Điểm ngồi ở hàng ghế sau, nhìn ra con đường bên ngoài cửa xe, tuyết đọng đã tan, đâu đâu cũng một màu bùn đen.

Thời tiết bắt đầu ấm trở lại.

Nhưng vì cái gì tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo?

Hải Ba quay đầu lại hỏi tôi: “Đại tẩu, sắc mặt chị không tốt lắm, có muốn lái xe chậm lại chút không?”

Tôi khoát khoát tay: “Không sao. Cậu đã lái rất chậm rồi...”

Nhưng Hải Ba vẫn len lén thay đổi thiết bị, lái chậm rì rì.

Nói thật, tôi cũng không muốn về nhà nhanh như vậy.

Nơi ấy đã từng được tôi xem như là “nhà”, giờ đây đã hoàn toàn là hồi ức đau khổ.

Mở cửa ra, sẽ không được gặp lại anh ấy.

Không phải anh đã nói, cho dù muộn thế nào cũng sẽ trở về sao?

Lần này, còn có thể thực hiện không?

Kỳ thật trong lòng tôi quá rõ ràng, anh ấy sẽ không trở lại.

Nếu như anh ấy còn sống sẽ không lâu như vậy mà chưa xuất hiện.

Nơi có tôi và Điểm Điểm, sao anh ấy có thể không trở lại?

Buổi tối, tôi dọn sang ngủ cùng Điểm Điểm.

Chuyện lần này ảnh hưởng quá lớn tới con bé, lúc nào cũng kinh hãi trong mơ mà tỉnh dậy, mà tôi cơ hồ hoàn toàn không ngủ được.

Đúng là có liên quan đến việc ngủ quá nhiều ở bệnh viện...

Lúc trời sắp sáng, màn hình điện thoại di động của tôi sáng lên.

Là Hải Đào gọi tới.

Thời gian này chắc không có tin tức gì tốt.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình lóe lên thật lâu mới lấy dũng khí cầm điện thoại lên, khoác thêm chiếc áo, đi ra bên ngoài nghe.

“Đại tẩu, em là Hải Đào. Thật xin lỗi, sớm như vậy đã quấy rầy chị.” Ở đầu bên kia điện thoại là âm thanh của Hải Đào.

“Không sao... có tin tức gì rồi à?” Hỏi câu này, dường như không phải là âm thanh của chính tôi.

Hải Đào luôn khéo ăn khéo nói, ấp a ấp úng trả lời: “Cái đó... Đại tẩu, chị chuẩn bị trước một chút. Đợi lát nữa em và anh em tới đón chị.”

“Hải Đào, cậu nói trước cho tôi biết---là tin tức gì!” Chẳng lẽ cậu ta không thấy được, không nói cho tôi biết chân tướng sự thật, để cho tôi dày vò trong suy đoán càng tàn nhẫn hơn sao?

Hải Đào do dự một hồi, rốt cuộc nói ra: “Vừa rồi em nhận được điện thoại của đồn công an ở hạ nguồn, nói tìm được anh Tôn rồi...”

Tôi không dám hỏi, chờ cậu ta nói tiếp.

“Thông báo cho chúng ta tới nhận...”

Câu nói tiếp theo của Hải Đào, một từ tôi cũng không nghe thấy.

Đèn hỏng rồi.

Tại sao khắp nơi đều tối đen như mực, hại tôi không nhìn thấy gì cả.

Tôi ngồi xổm xuống, đặt điện thoại trên mặt đất.

Nhất định tôi phải đi sao?

Ta chỉ muốn hỏi câu này.

Rất nhanh, anh em Hải Ba Hải Đào lần lượt tới, đi cùng còn có Hòa Thượng và Vương Lượng.

Hải Đào nói: “Đồn công an bên kia nói, nhất định phải người thân đến. Ngoài ra còn phải làm một vài thủ tục, vẫn là cần chị tự mình đi một chuyến.”

Tôi không còn cách nào khác, giao lại Điểm Điểm cho Hòa Thượng và Vương Lượng.

Hòa Thượng đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, tát mình thật mạnh một cái.

“Đại tẩu, thực xin lỗi chị. Ngày đó là em không tốt với mọi người, là em không cẩn thận, hại Điểm Điểm bị bắt cóc, là em quá đần, rõ ràng đuổi theo Lý Dũng rồi, cũng không có cứu được mọi người! Đều là lỗi của em!”

Một bên Vương Lượng cũng bắt đầu khóc trách mình: “Còn em nữa. Vốn là đại ca mỗi ngày phái hai người đi theo xe đại tẩu bảo vệ chị và Điểm Điểm, mà hôm đó em đau bụng không đi được, để Hòa Thượng một mình coi chừng đầu hẻm, không trông chừng được cuối hẻm, mới để cho Lý Dũng chạy thoát! Là em không tốt!”

Khóe miệng Hòa Thượng đã chảy máu, Vương Lượng cũng là nước mũi một hàng nước mắt một hàng.

Tôi thấy không phải như thế, nhưng tôi không còn hơi sức đi khuyên người khác, chỉ có thể ngồi một bên lẩm bẩm nói: người sai là tôi. Các cậu muốn đánh thì đánh tôi đi. Là tôi ầm ĩ muốn anh ấy rút người, là tôi không cho anh ấy đi đón Điểm Điểm, là vì giúp tôi anh ấy mới chọc phải Lý Dũng......”

Hải Ba vừa đi tới giữ chặt Hòa Thượng, vừa quát Vương Lượng dừng tay.

Nhìn đàn ông bình thường kiên cường nay lại nghẹn ngào, khiến cho người ta càng thêm khó chịu.

Chỉ có Hải Đào vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi khuyên tôi: “Đại tẩu, chị không thể nghĩ như vậy. Tất cả đều là ngoài ý muốn, Lý Dũng rõ ràng đã không còn dấu tích rất lâu, chúng ta đều cho rằng hắn chạy trốn, không ngờ hắn phát rồ như vậy, vẫn ẩn núp trong nội thành......”

“Ma ma!”

Không biết từ khi nào, Điểm Điểm bị đánh thức, đang ghé vào tay vịn trên cầu thang, hoang mang nhìn mọi người dưới lầu.

Vương Lượng vội lau mặt một cái rồi chạy tới chăm sóc con bé.

Tôi không lên lầu, tôi sợ con bé hỏi tin tức của ba ba, tôi sợ sẽ mất khống chế, khiến con bé bị sợ.

“Chúng ta đi thôi.” Tôi nói với Hải Ba Hải Đào.

Tôi mặc áo khoác vào, nhưng những ngón tay run rẩy không cách nào cài nút áo lại được.

Vì vậy tôi bỏ qua, khép vạt áo, cùng bọn họ ra ngoài.

Dọc đường đi, trong đầu toàn nghĩ chuyện không đâu.

Mua cho Điểm Điểm một cái áo khoác mới, mấy chiếc kia con bé chê chật rồi.

Bà ngoại bên đó có ai chăm sóc không? Bà đã không tự làm được rồi.

Cửa hàng hoa kết thúc rồi, không còn tinh thần nữa.

......

Tại sao vẫn thấy lạnh thế này?

“Hải Ba, mở quạt sưởi đi.”

Hải Ba quay đầu nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Đại tẩu, vẫn đang mở mà...”

“A....”

Tôi quấn chặt lấy áo khoác ngoài, ôm cánh tay, không nói thêm gì nữa.

Đoạn đường này sao ngắn vậy, tôi còn chưa chuẩn bị xong đã đến rồi.

Hải Đào xuống xe trước, giúp tôi mở cửa xe.

Tôi ngồi ở trong xe, vịn vào chỗ dựa lưng, nhất định tôi phải đi sao?

Hải Đào đưa tay ra, muốn đỡ tôi xuống xe: “Đại tẩu, đến rồi.”

Tôi từ từ nhìn cậu ta một cái, Hải Đào tránh ánh mắt của tôi, rút tay về.

Hải Ba vòng qua bên này, kéo Hải Đào qua, hai người nhỏ giọng bàn bạc.

Không khí bên ngoài xe ươn ướt mà nặng nề, khắp nơi một mảnh sương mù.

Sương mù xuống.

Mới vừa rồi sao tôi không để ý thấy?

Là nơi này mới có......

Hải Đào trở lại, cúi người xuống nói: “Đại tẩu, em đi trước tìm người...... Xem một chút có thể châm chước không, không cần chị đi.”

Tôi gật đầu một cái.

Thật xin lỗi.

Tôi không dám đi.

Tôi không có cách nào đối mặt......

Hải Ba đứng ở ngoài xe cùng với tôi, từng điếu thuốc lá rút ra.

Tôi vươn tay: “Cho tôi một điếu.”

Hải Ba ngẩn người một chút, sau đó nhanh chóng móc ra bao thuốc lá, đưa cho tôi một điếu lại giúp tôi châm.

Lần đầu tiên ở trước mặt cậu ta tôi hút thuốc, hết cách rồi, tôi cũng cần.

Hải Đào rốt cuộc đi ra rồi: “Làm xong rồi. Một lát đại tẩu ký tên là được.”

“Ừm.”

Không biết là cái gì, một phát đem trái tim tôi khoét rỗng.

Ta nghe thấy Hải Ba Hải Đào lại thì thầm với nhau.

“Phải.....”

“......”

“Không sai được......”

“......”

Hải Ba thật dài”Ai” một tiếng.

Quá đau rồi, tôi không ngồi yên được.

Tôi muốn làm cái gì đó.

Tôi đứng lên.

“Hải Đào, đưa tôi đi......”

Không cam lòng!

Tại sao có thể cam lòng?

Không có thấy tận mắt, sao có thể tin tưởng?

Hải Đào gật đầu một cái, xoay người đi.

Tôi đi vào, Hải Ba đi theo phía sau tôi, chuẩn bị đỡ tôi bất cứ lúc nào.

Tôi bắt đầu run rẩy.

Nhưng tôi khoát khoát tay, nói với cậu ta: “Tôi không sao.”

Tại sao nhiệt độ trong phòng còn thấp hơn so bên ngoài?

Rõ ràng không có gió, nhưng không khí lại thấu xương như vậy.

Tôi dùng sức cắn môi, từng bước một đi tới cánh cửa kia.

Hải Đào đứng ở cửa, không dám nhìn tôi.

Mỗi một bước tôi đi về phía trước, cũng càng thêm nghe được rất rõ nhịp tim của chính mình.

Anh ấy đang ở phía sau cánh cửa kia.

Trên giường giữa phòng, che ga giường màu trắng.

Có nhân viên làm việc nhấc lên một góc ga giường.

Tôi ngưng hô hấp.

Gương mặt sưng vù tái nhợt kia, không thể nào là anh ấy.

Tôi quay đầu lại nhìn Hải Ba Hải Đào sau lưng, đó không phải là anh ấy?

Trong mắt Hải Đào tất cả đều là không đành lòng, phất tay một cái khiến nhân viên làm việc nâng anh ấy lật nghiêng một chút.

Lần này tôi nhìn rõ rồi.

Vết sẹo sau lưng thật dài, sẽ không sai được.

Thật sự là anh ấy.

Trái tim con người, có thể chịu đựng đau thương nhiều như vậy không?

Hải Ba một tay đỡ tôi, một tay kia lau nước mắt nước.

Hải Đào cũng quay lưng lại.

Nhưng tôi không khóc nổi.

Tôi đang dùng toàn bộ tinh lực, khiến bản thân hít thở, chống đỡ từng trận đau lòng ập tới.

Quá lạnh.

Bọn họ để tôi ngồi ở một cái gian phòng khác, cho tôi một ly nước nóng.

Ta cầm cái ly, dùng để làm ấm ngón tay.

Rốt cuộc làm xong thủ tục, Hải Đào lấy tới, để cho tôi ký tên ở phía dưới cùng.

Tôi vững vàng cầm bút lên, nhưng không nhớ ra tên của mình.

Suy nghĩ trong đầu tôi đều là anh ấy......

Tôn Hạo Chí......

Tôn Hạo Chí......

Lần này, thật sự không trở lại sao......