Ngụy Đình híp mắt lại nhìn cái bóng dáng kia, chỉ là Ngụy Đình không có lánh đi, mà là ngang nhiên đứng lại ở nơi đó.

Thế nào cũng không thể để cho người có dụng tâm khác vào cung Dao Hoa.

Tây Lâm thấy một mình Ngụy Đình ở đây, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới có thể có người đang đứng ở chỗ nào đó giám thị mình, liền thu lại thái độ.

Đứng ở phía trước Ngụy Đình, Tây Lâm không biết nên làm sao nói cho hắn biết để hắn đi vào, nơi này là phía trước của cung Dao Hoa là một khoảng rộng rãi, thật sự quá dễ cho người ở chỗ tối nhìn ra.

Ngụy Đình thấy người cách đó không xa đi hai bước lại lui về phía sau, tiếp đó lại cẩn thận quay đầu nhìn chung quanh. Hắn rất tin tưởng cung nữ này đã phát hiện ra hắn, tuy nhiên người này lại không có lập tức xoay người rời đi, cũng không có ngay lập tức tiến lên.

Một màn này khiến cho Ngụy Đình hàng năm lăn lộn trong cung không khỏi cảm thấy có chút khác thường.

Ngụy Đình hạ mắt giấu đi suy nghĩ, xoay người trở vào viện, đi tới bên người Triệu Khải Hâm, cúi người nhỏ giọng nói vào bên tai Triệu Khải Hâm, đem chuyện bên ngoài nói cho Triệu Khải Hâm nghe.

"Ngươi đi xem, cung nữ kia muốn làm cái gì." Triệu Khải Hâm hạ thấp giọng thản nhiên nói.

Trong phòng sinh, Trương Vân Nguyệt đang nhẫn nại chịu đựng đau đớn trên người, vốn là ba bà mụ hôm nay chỉ có một người, trong lúc nhất thời bà mụ này cũng gấp gáp đến đầu óc choáng váng, cũng may ngoại trừ bà mụ trước khi vào phòng sinh phải tắm gội thay quần áo, những cung nữ khác cũng đều phải làm như vậy hết rồi mới được vào phòng sinh.

Thật sự không cần phải lo lắng trong phòng sinh sẽ xuất hiện cái gì không sạch sẽ, bà mụ lúc này mới chuyên tâm làm chuyện của mình.

Ngụy Đình đợi gần ba phút rốt cuộc cũng đợi được cung nữ kia thận trọng tiến đến gần, Ngụy Đình núp trong bóng tối quan sát người kia, thấy cung nữ kia tiến tới gần đang chuẩn bị bắt lại, chợt phát hiện ở sau lưng cung nữ xuất hiện một bóng màu trắng nhanh chóng thoáng qua.

Nếu như không phải nhãn lực của Ngụy Đình rất tốt, cơ hồ cũng sẽ không phát hiện ra bóng màu trắng như hòa vào màu của tuyết ngoài trời kia.

"Lui về phía sau." Ngụy Đình tranh thủ thời gian nói với Ngự lâm quân ở phía sau.

Những Ngự Lâm quân kia hoàn toàn không hiểu Ngụy Đình muốn làm cái gì, trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn theo phân phó của Ngụy Đình nhanh chóng lui về phía sau. Mà cung nữ kia hiển nhiên không hề phát hiện sau lưng có người theo dõi.

Ngụy Đình tự mình chú ý tới bóng trắng đi theo sau lưng cung nữ kia, người theo dõi này là một cung nữ mặc quần áo màu trắng, cau mày, phải biết loại y phục màu trắng tinh này ở trong hoàng cung không cho phép mặc, lá gan của cung nữ này quả đúng là không nhỏ.

Ngụy Đình chú ý đến cung nữ kia, phát hiện cung nữ kia cẩn thận từ cửa nách lẻn vào cung Dao Hoa, sau đó cung nữ đang theo dõi phía sau cũng xoay người rời đi, đồng thời Ngụy Đình thấy cung nữ kia thật nhanh cởi ra y phục trên người, lộ ra bên trọng y phục màu trắng là trang phục màu hồng.

Ngụy Đình theo dõi người giám sát kia tới đây xong, xoay người đi vào nơi cung nữ kia lẻn vào.

Kết quả không đợi Ngụy Đình đi vào, liền nghe được một hồi tiếng rì rầm.

"Nếu chủ tử an bài ngươi sang đây, vậy ngươi liền ngoan ngoãn động thủ đi. Làm xong chuyện, người nhà ngươi liền an toàn, nếu không cứ chờ xem các ngươi một nhà...... Hử? Nghe hiểu rồi chứ?" Ngụy Đình không có nghe được nội dung cảnh cáo cụ thể của người đó, nhưng từ lời nói ngập ngừng ác độc kia có thể thấy được tất không phải chuyện tốt lành gì.

"Bắt lại hai người vừa nói chuyện kia." Ngụy Đình híp mắt, hiện tại hắn căn bản đã có thể khẳng định cung nữ kia là muốn dẫn dụ sự chú ý của hắn, chỉ là mục đích làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì chờ hỏi mới biết được.

Động tác của Ngự Lâm quân rất nhanh, mệnh lệnh của Ngụy Đình vừa ra bên kia liền truyền đến tiếng kêu "A! Các ngươi...", sau đó liền yên tĩnh trở lại, hiển nhiên người của Ngự Lâm quân đã khống chế được những người kia.

Xác định người đã bị khống chế, Ngụy Đình mới xuất hiện liếc mắt nhìn hai người trên đất một cái.

"Đem hai người nhốt riêng ra, chờ ta nói với hoàng thượng trở lại sẽ thẩm vấn thật kĩ." Ngụy Đình nói xong xoay người rời đi.

"Hoàng thượng, vừa rồi ở bên ngoài bắt được hai người."

"Ừ, ngươi phụ trách thẩm vấn." mắt sắc bén của Triệu Khải Hâm chợt lóe qua một chút ánh sáng.

Ngụy Đình lui xuống đi thẩm vấn, đồng thời hoàng hậu cũng tới, ngoại trừ Huệ phi ra, tất cả các phi tử có địa vị cao cũng cùng đi theo tới. Chỉ là thời điểm những vị phi tử kia đến gần cung Dao Hoa liền bị Ngự Lâm quân bên cạnh Triệu Khải Hâm ngăn cản.

"Các ngươi vì cớ gì? Dám ngăn lối của bản cung?" Hoàng hậu cau mày nhìn Ngự Lâm quân, sắc mặt mặc dù không tốt nhưng lúc nói chuyện coi như là còn tỉnh táo.

"Hoàng thượng phân phó, không cho bất luận kẻ nào đến gần cung Dao Hoa." Tả thống lĩnh của Ngự Lâm quân cúi đầu ngăn cản phía trước lối đi của hoàng hậu.

Đám người Hoàng hậu nghe được lời của thống lĩnh Ngự Lâm quân nói, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, hoàng thượng đây là có ý gì?