Đã 2 tháng trôi qua kể từ khi Khiết Đan được nhân nuôi, cô đã bắt đầu quen dần được cuộc sống trong ngôi biệt thự này. Cuộc sống so với trước kia là một trời một vực. Khiến cô cảm thấy như đang mơ một giấc mơ đẹp, có thể đây là ông trời đã thương hại cho cô một mái ấm hạnh phúc như thế này.

Dạ Hàn ngoài những cuộc xã giao hoặc cuộc họp quan trọng thì mới ra ngoài còn những cuộc họp ra mắt những vị tiểu thư của các ngài chính trị công chức thì chỉ làm xã giao có lệ rồi từ chối khéo léo rồi về để chơi vớiKhiết Đan. Sự thay đổi này khiến cho ông bà Dạ cũng phải kinh ngạc vì thằng quý tử nhà mình trăng hoa như thế có khi đi gần cả nữa tháng cũng chẳng thấy tâm hơi ấy thế mà ngày nào cũng thấy anh ở nhà không hết hồn mới là lạ.

Năm nay, Khiết Đan đã mười hai tuổi không thể không cho cô đến trường vậy nên ông bà Dạ đã bàn là sẽ mời giáo viên về dạy học cho cô,Nhưng Dạ Hàn không đồng ý dù sao cô cũng chỉ mới có mười hai tuổi cũng nên kết bạn với những người đồngtrang lứa. Nói vậy chứ thật ra hắn cũng chẳng muốn cho cô đi vào trường kết bạn với mấy đứa nhóc trong đó đâu, sợ chúng nó cướp lấy trái tim bé nhỏ cô thì làm sao nhưng thấy cô xin mình bằng anh mắt tha thiết nên tâm hắn mền nhũn ra chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau một tháng nữa là sẽ khai giảng ông bà Dạ muốn cho cho cô một ngôi trường siêu cấp tốt nên đã đăng kí cho cô vào trường dành cho các quý tộc và gia đình quyền quý học. Đồ dụng cụ này nọ đều đã được Dạ Hàn sai quản gia đi chuẩn bị đầy đủ hắn còn sợ cô sài không đủ nên đã bảo mua cả đống: tập, vở, bút, thước... đều đặt gọn gàng trong phòng cô cũng may là căn phòng cô có diện tích khá rộng do chính Dạ Hàn thiết kế theo kiểu Châu Âu lấy màu trắng là màu chủ đạo khiến cho cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Vì trong phòng mãi nên Khiết Đan muốn đi ra ngoài chơi, biệt thự này có cả một đồng hoa vì Dạ phu nhân rất thích hoa oải hương nên Dạ lão gia đã cho người trông rất nhiều hoa này trong vườn. Vì mùi hương của hoa thơm ngát cộng với sự xinh đẹp của chúng khiến  Khiết Đan say mê nên không phát hiện có người tiến lại gần. " Ê! cậu là ai thế sao lại có thể vào đây? "

Câu hỏi làm Khiết Đan bừng tỉnh và quay lại đánh giá người vừa mới nói chuyện. Người này nói đúng hơn là một cậu nhóc tuổi sắp sỉ cô tuy còn nhỏ nhưng không thể không công nhận hắn rất đẹp mắt cứ như một thiên thần, cộng với bộ đồ vest thiếu nhi trên người khiến hắn trở nên rất đáng yêu. Trong khi cô đang đánh giá thì hắn cũng nhìn cô với ánh mắt nghiên cứu, hắn phải công nhận vì mình là người tôn quý nên các tiểu thư quý tộc xinh đẹp đáng yêu loại nào cũng từng gặp nhưng chưa thấy vị tiểu thư nào như cô khí chất của cô tinh khiết mà cao quý gương mặt phấn nộm ửng hồng đôi mắt long lanh linh động, làn da trắng muốt vì đứng trong nắng mà cứ như trong suốt khiến cho người khác không thể dời mắt. " Chào cậu mình là Dạ Khiết Đan tiểu thư Dạ Gia"

Vì sự xinh đẹp của Khiết Đan khiến hắn mất hồn sau khi nghe giọng nói của cô khiến hắn đập nhanh lên từng nhiệp " Ồ! hân hạnh gặp cậu mình là Giang Đông Chính hì hì Dạ tiểu thư cậu thật xinh đẹp" lời nói này thốt ra khiến cô giật mình vì phải biết rằng khi cô được ông bà Dạ dạy cấp bậc lễ nghi thì khen theo kiểu như thế thì không được tế nhị cho lắm. Nhưng vào lúc này cô chỉ cảm thấy hắn thật hoạt bát mà đáng yêu nên mỉn cười rực rỡ "Cảm ơn cậu đã khen"

Nụ cười rực rỡ chói mắt này lọt vào cặp mắt ưng lạnh toát của Dạ Hàn khiến cô và Giang Đông Chính lạnh cả người.