"Ừm, sau này rồi tính, ta không vội." Bộ Tranh gật đầu.

"Có đôi khi ta thực sự hâm mộ ngươi, cách nghĩ của ngươi thoáng hơn ta . ." Tú Anh nhìn Bộ Tranh, khẽ cảm thán nói.

"Chỉ vì mục đích khác nhau mà thôi. Mặc dù chúng ta đều phấn đấu, nhưng mục đích của ngươi chính là võ đạo, còn ta lại ở phương diện khác." Bộ Tranh lắc đầu, nguyên nhân đâu phải là mình nghĩ thoáng hơn nàng ta, chủ yếu là do mục tiêu khác nhau mà thôi.

Tú Anh ngẫm lại thấy có lẽ đúng là như vậy, thế là lập tức bắt đầu xem bản Quy Nguyên tâm pháp. Thời gian dần trôi qua, nàng ta đắm chìm vào trong đó, hoàn toàn không biết đến những gì đã diễn ra bên cạnh. Quyển bí kíp tâm pháp này đã giúp cho nàng ta hiểu ra rất nhiều thứ, cũng uốn nắn lại một số chỗ sai lầm mà trước đây nàng ta đã phạm phải. Đồng thời, điều quan trọng nhất là bản tâm pháp này có hiệu suất cao hơn rất nhiều so với của nàng ta.

Hiệu suất chính là nhân tố quyết định một quyển tâm pháp tốt hay xấu. Hiển nhiên, nếu so với tâm pháp mà Tú Anh đang tu luyện thì bản tâm pháp tốt hơn rất nhiều. Lần này, coi như nàng ta đã thông qua Bộ Tranh nhặt được bảo vật rồi.

Thêm vào số đan dược mà Bộ Tranh tặng cho, tin rằng sau này cảnh giới của nàng ta nhất định sẽ đột ngột tăng vọt, một đường nhẹ nhàng thẳng tiến. Chí ít là trong khoảng thời gian ăn mấy viên đan dược Bộ Tranh vừa đưa cho sẽ là như vậy.

Mà cho dù có ăn hết số đan dược đó, chỉ cần nhờ vào Linh khí đậm đặc ở nơi đây cộng với tâm pháp mới, đã đủ giúp cho nàng từ người bình thường tiến hóa thành ưu tú. Trên cơ bản, trở thành đệ tử phổ thông là việc ván đã đóng thuyền.

Nếu như Bộ Tranh còn cung cấp thêm một ít đan dược tốt, lĩnh ngộ Tụ Linh Trận sâu sắc hơn, vậy thì tiền đồ của nàng ta sẽ càng thêm rực rỡ!

Trong một số thế lực lớn, kể cả khi đã đạt được điều kiện thuận lợi, những người có tư chất bình thường không hẳn đã trở thành nhân tài ưu tú. Nhưng, tuy rằng trên cơ bản không thể nào gia nhập vào nhóm người ưu tú nhất, bọn họ vẫn có thể là kẻ vượt trội hơn người.

Có lẽ Tú Anh phải cảm ơn Bộ Tranh. Vô điều kiện cấp cho một nguời bình thường như nàng ta ưu đãi tốt như vậy, Bộ Tranh chính là quý nhân trong vận mệnh của nàng ta. Đồng thời, Bộ Tranh cũng chỉ muốn làm quý nhân trợ giúp cho bạn bè của mình mà thôi.

Về phần Tú Anh thay đổi tâm pháp tu luyện nội công của mình, môn phái có thể nào truy cứu việc này hay không? Đương nhiên là không bao giờ. Tất cả các môn phái đều như nhau cả, đều ủng hộ đệ tử của mình có vận may. Nếu như có vận may, vậy thì sẽ có tâm pháp nội công và võ công độc môn của riêng mình.

Có đôi khi, một môn phái luyện kiếm như Thanh Vân Kiếm Phái sẽ xuất hiện người dùng đao dùng thương . . . ,, Tất cả bọn họ đều học được thông qua vận may. Nếu có người cảm thấy mình phù hợp sử dụng binh khí khác, vậy thì cứ việc tu luyện, Thanh Vân Kiếm Phái sẽ không bao giờ can thiệp vào.

Bởi vậy, cho dù có người phát hiện nội công tâm pháp của Tú Anh đã thay đổi, họ cũng sẽ không bao giờ quá mức bận tâm. Chỉ cần Tú Anh có thể đuổi kịp bước tiến của mọi người, càng nhanh càng tốt. Tâm pháp nội công là thứ rất khó nhìn nhận ra được, chỉ có người kinh nghiệm phong phú lão luyện mới có thể làm được điều đó, nhưng cũng phải vào lúc Tú Anh bọc lộ ra thì họ mới cảm nhận được.

Ba ngày sau, bầu trời vẫn cứ trong xanh như vậy, tiểu sơn cốc vẫn cứ tĩnh mịch như thường, chẳng qua là toàn bộ mặt đất đã bị người ta vẽ hình kín mít, không chừa bất cứ chỗ nào.

Những hình vẽ này đều là tác phẩm mấy ngày vừa qua của Bộ Tranh. Đầu tiên vẽ ở trên chỗ đất trống, đến lúc thật sự không còn chỗ nào nữa, gã đành phải tự mình dọn quang mặt đất lại rồi lại tiếp tục vẽ.

Nếu như người nào hiểu được trận pháp, sẽ biết được những loại trận pháp này đều thuộc về loại hình Tụ Linh Trận! !

Mấy ngày nay, Bộ Tranh chỉ tập trung vào suy ngẫm Tụ Linh Trận. Trên mặt đất trống, gã đã vẽ ra không biết bao nhiêu cái Tụ Linh Trận, có thất bại có thành công. Nhưng gã đã càng ngày càng nắm bắt được Tụ Linh Trận sâu sắc hơn, hơn nữa hiệu quả của những Tụ Linh Trận mà bản thân vẽ ra cũng càng ngày càng tốt, có một số gần như là hoàn mỹ.

Nếu chỉ là một cái Tụ Linh Trận đơn độc, đích xác là càng hoàn mỹ càng tốt, nhưng điều huyền diệu của trận pháp lại chỉ phát sinh khi nhiều cái tổ hợp với nhau, mục đích cuối cùng chính là làm cho hiệu quả thay đổi với biên độ lớn.

Hiện giờ, Tụ Linh Trận mà Bộ Tranh tổ hợp ra tối đa có chứa ba cái đại trận, còn những trận pháp trụ cột nhỏ khác chỉ có tác dụng liên kết và ổn định ba cái đại trận này mà thôi. Trên phương diện trận pháp, liên kết và ổn định cũng là một môn học thức rộng lớn.

Phương thức liên kết bền vững mới có thể phát huy ra uy lực của trận pháp một cách hiệu quả nhất, còn tính ổn định có vai trò trọng yếu hơn cả. Nếu không ổn định, trận pháp rất dễ xảy ra vấn đề, thậm chí tan vỡ.

Toàn bộ kiến thức về liên kết và ổn định trận pháp được Bộ Tranh tìm hiểu ra khi xem quyển sách kia. Sau đó, gã tự mình thí nghiệm từng bước một. Đối với Lý Lai Phúc, vấn đề này đã nằm ngoài tầm hiểu biết của mình. Cho nên, bản thân hắn sẽ không bao giờ, mà dù có muốn cũng không có đủ khả năng chỉ dạy cho Bộ Tranh.

Trong ba ngày vừa qua, đại đa phần thời gian Bộ Tranh nghiên cứu vấn đề này. Đây là điểm yếu nhất của gã, ít nhất là tại thời điểm này là như thế. Nhưng cùng với một ít thất bại và đa phần là thành công, điểm yếu này của gã đã dần dần được cải thiện.

"Hình như là đã đến giới hạn. . ." Bộ Tranh thốt lên. Gã cảm thấy Tụ Linh Trận có chứa ba cái trận pháp dường như đã là giới hạn của mình rồi, bởi vì dù bản thân có cố gắng đến mấy, cũng không thể nào gia tăng được quá nhều Linh khí.

Bản thân Bộ Tranh đâu có biết, giới hạn của Tụ Linh Trận có quan hệ với Linh Mạch. Bởi vậy, như thế này hoàn toàn không phải là đã đạt tới giới hạn cuối cùng của gã. Tuy vậy, có thể nói hiện giờ đích xác được coi là gã đã đạt tới giới hạn này. Cho nên, nếu gã vẫn cứ tiếp tục, tuy rằng không thể coi là lãng phí thời gian, nhưng thành quả thu được đã chẳng còn được bao nhiêu.

"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi." Bộ Tranh quyết đoán từ bỏ. Tâm lý của gã bây giờ là được chừng nào hay chừng đó, nếu như đã không thể được vậy thì không nên miễn cưỡng. Tâm lý như vậy, nói chung là phù hợp với học tập nhất.

Đến lúc này, gã mới nhìn thấy Tú Anh đang chuyên tâm luyện kiếm. . .

Tú Anh lưu lại chỗ này không chỉ đơn thuần tu luyện mỗi nội công, mà kiếm pháp cũng muốn luyện. Kiếm pháp cũng có thể tăng tốc độ vận hành nội khí, mặc dù không nhanh bằng ngồi xuống tu luyện. Hơn nữa, tu luyện vũ kỹ bản thân cũng là một trong những khâu trọng yếu nhất, là tiền đề để phát huy ra thực lực.

"Ta bảo này Tú Anh, dùng eo nhiều hơn đi, ngươi cứng như mèo quào vậy." Bộ Tranh buột miệng bình luận, sau đó gã chuẩn bị đi vào vườn hái rau xanh.

"Ngươi biết gì chí, ta đây. . . . . . ,, dùng eo. . ." Lúc mới đầu, Tú Anh vẫn còn phản bác Bộ Tranh. Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng ta đã sử dụng eo theo bản năng. Kết quả, nàng ta phát hiện ra chiêu kiếm pháp đó của mình dường như đã trở nên trôi chảy hơn rất nhiều.

Không thể nào, nhất định là trùng hợp!

Tú Anh không cho rằng Bộ Tranh vừa mới nhìn đã có thể nhận ra khuyết điểm của mình, mà chỉ cảm thấy là do trùng hợp mà thôi. Cho nên, nàng ta cũng không buồn để ý tới Bộ Tranh, chỉ tập trung hoàn thiện những gì mình vừa lĩnh ngộ, phát hiện ra dường như đã hiểu thấu chiêu kiếm đó.

Mặc kệ, cứ tiếp tục luyện kiếm! !

"Di chuyển nhiều vào, đừng có ngây ra đó." Khi đi ngang qua sau khi đã hái xong rau cỏ, Bộ Tranh phát hiện ra Tú Anh đang luyện một chiêu khác, lại buột miệng nói ra một câu rồi mới đi vào phòng bếp.

"Ngươi. . . Di chuyển nhiều vào. . ." Lần này Tú Anh còn chưa kịp đưa ra lời phản bác, thì thân thể đã tự động hành động theo lời nói của Bộ Tranh. Sau khi di chuyển mấy bước, nàng ta lập tức cảm thấy đã hiểu ra.

Trùng hợp?

Không thể nào! Cho dù đây mới là lần thứ hai, nhưng cũng không thể nào trùng hợp như vậy, cách giải thích duy nhất chính là Bộ Tranh đã nhìn ra vấn đề. Gã có thể hiểu được Thanh Vân Kiếm Pháp, hoặc chí ít ra là hiểu được mấy chiêu mà nàng ta vừa luyện.

"Bộ Tranh! !"

Tú Anh không chần chừ lao vọt về phía gian bếp của Bộ Tranh. Đến lúc nàng nghĩ thông suốt thì Bộ Tranh đã bắt tay vào nấu ăn rồi, gã chẳng thèm đứng chờ ở đó.

"Bộ Tranh, Bộ Tranh. . ."