Vô Tướng Hoàng cười ha hả, tự phụ nói: “Diệp huynh đệ, chắc ngươi đã biết lai lịch của ta. Ta là đệ tử của Đại Thế Tôn -  Phật Đế của Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư, vạn năm trước ta bị sư đệ Nhiên Mi ám toán, Nhiên Mi không thể luyện hóa ta liền đem ta ném vào Hải Nhãn. Trong cuộc đời ta chỉ có thất bại một lần ấy, cũng coi như đáng tự hào không có gì phải xấu hổ. Ta là đệ tử của Đại Thế Tôn, địa vị Đại Thế Tôn ở Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư ngang hàng với Cửu Thiên Thần Giới Thiên đế của các ngươi, lai lịch của ta như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ lừa ngươi sao?”

Sắc mặt Diệp Húc chợt biến đổi, cười nói: “Trước đây ta được bái kiến một vị cao thủ Phật môn tên là Nhiên Mi Lão Phật, tự xưng là Nhiên Mi Phật tổ, có hai hàng lông mi rất dài, bình thường giống như hai ngọn lửa cháy, không biết có phải người đó đã ám toán ngươi hay không?”

Hắn hình dáng Nhiên Mi Lão Phật nói ra một lượt, Vô Tướng Hoàng sắc mặt như phủ một lớp băng, lạnh giọng nói: “Đúng vậy, chính là hắn!”

Diệp Húc thở dài, nói: “Vô Tướng lão tổ, chỉ sợ đời này ngươi không thể tìm người này báo thù rồi, Nhiên Mi Lão Phật đã tu thành Thần Vương, một thân thần thông quảng đại...”

Vô Tướng Hoàng điềm nhiên nói: “Thần Vương, hắn giỏi vậy thật sao... Thực không giấu giếm ngươi làm gì, ta bị hắn ám toán đúng lúc ta định đột phá trở thành Thần Vương! Ta ở trong Hải Nhãn vạn năm nay tuy rằng tu vi không có nửa phần tăng trưởng, nhưng các loại cảm ngộ lại đang không ngừng tiến bộ, chỉ cần có thể rời khỏi Hải Nhãn, ta lập tức có thể trở thành Thần Vương, tuyệt sẽ không yếu so với Nhiên Mi, thậm chí còn mạnh hơn! Chỉ là...”

Sắc mặt hắn đột nhiên xám lại, cười khổ nói: “Chỉ là ta bị nhốt ở đây, không có bất kỳ hi vọng thoát thân nào cả, dù ta có thể đột phá trở thành Thần Vương, cuộc đời này cũng khó có thể tìm Nhiên Mi báo thù...Diệp lão đệ, không nói chuyện này nữa, ngươi có bao nhiêu Thượng Thanh linh mạch, mau lấy hết ra đi!”

Diệp Húc thở dài, mặt mày rầu rĩ nói: “Linh mạch của ta đúng là không còn nhiều nữa, nếu bảo ta mang toàn bộ ra trao đổi thì chắc có lẽ không thể nào rồi...”

Vô Tướng Hoàng như nhìn thấu hết tâm tư của người khác, quả quyết nói: “Diệp lão đệ, ta hiểu ý của ngươi, nhất định ngươi sẽ nhận được không ít bảo vật tốt!”

Diệp Húc chậm rãi từ trong ngọc lầu lấy ra năm cái Thượng Thanh linh mạch, ánh mắt Vô Tướng Hoàng lóe lên, lấy ra một mặt Pháp Luân thật lớn, chính giữa Pháp Luân là một Phật Đế, xung quanh là tám Phật Đà, phía sau đầu mỗi một Phật Đà đều có một đạo Kim Luân chuyển động, bên trong mỗi đạo Kim Luân lại có một Cổ Phật, tay bắt các loại pháp ấn khác nhau!

Cái Bát Bảo Luân này rõ ràng là một món thần binh, hơn nữa bên trong thần binh vẫn còn phân thân của Thần Vương tồn tại, không giống những món thần binh bình thường, đều bị dư âm của Mạt Nhật Kiếp ăn mòn!

Vô Tướng Hoàng mỉm cười, từ trong không gian của Bát Bảo Luân lấy ra một bộ hài cốt Thần Vương còn nguyên vẹn, Thần Văn tràn ngập, uy áp rất lớn, xem khí tức còn mạnh hơn Xi Thiên Ma Tổ nhiều lần!

Ánh mắt Diệp Húc sáng rực, hài cốt này chính là Ma Thần do thiên địa tạo ra, tu luyện đến cảnh giới Thần Vương, đủ thấy nó là nguyên liệu cực kỳ cao cấp, có thể dễ dàng luyện chế thành thần binh, cũng có thể dùng để luyện thành thân ngoại hóa thân được!

Vô Tướng Hoàng cười nói: “Lão đệ, Thần Vương này chính là Thiên Phần trong Thiên Ngục Ma Vương, chết từ hai vạn năm trước, hài cốt bị ta đoạt được, giá trị cực cao, ta nghĩ ngươi vẫn còn Thượng Thanh linh mạch, ta dùng hài cốt của Thiên Ngục Ma Vương đổi lấy mười cái linh mạch, như vậy không quá đáng chứ?”

Diệp Húc hít sâu một hơi, vạn phần trịnh trọng nói: “Không hổ là Vô Tướng lão tổ, như vậy rất công bằng, ngươi nói rất hay!”

Lúc này hắn lại lấy thêm ra năm cái Thượng Thanh linh mạch, đem hài cốt Thiên Ngục Ma Vương thu vào trong ngọc lầu, lắc đầu thở dài, làm ra vẻ xót xa, nhỏ giọng nói: “Một lần lấy ra mười cái Thượng Thanh linh mạch, số còn lại thật không gọi là nhiều được nữa...”

“Hóa ra Diệp huynh đệ vẫn còn linh mạch”

Ánh mắt Vô Tướng Hoàng lóe lên, lập tức lại lấy ra một kiện bảo vật nữa, nhưng lại là một chuỗi Ma Châu, chuỗi Ma Châu này chính là một cái vòng cổ, gồm hai mươi tám viên Ma Châu. Những viên Ma Châu giống như quả trứng gà, kích thước lớn bé khác nhau, bên trong ánh lên màu đỏ tươi, chắc là được luyện chế từ Liệt Dương Hỏa. Chỉ thấy ma tính âm trầm, vô cùng khủng bố!

“Vòng Ma Dương Thần Châu này chính là thần binh do Thiên Ngục Ma Vương luyện thành, tuy rằng uy lực không được cường đại như thần binh của Diệp huynh đệ, nhưng cũng không kém bao nhiêu, sau khi xuất ra sẽ hình thành hai mươi tám Bát Ma Dương, giá trị so với hài cốt của Thiên Ngục Ma Vương thì cốt cao hơn một chút, hôm nay coi như ngươi giành được chỗ tốt rồi” Vô Tướng Hoàng tủm tỉm cười nói.

Diệp Húc vẻ mặt đau khổ, đem vòng Ma Dương Thần Châu này thu lấy, sau đó nâng niu lấy ra mười cái Thượng Thanh linh mạch, khóe miệng run lên, như cười như không nói: “Lão tổ, linh mạch của tiểu đệ quả thật sắp hết rồi...”

Vô Tướng Hoàng thấy hắn lấy ra mười cái Thượng Thanh linh mạch không một chút ngập ngừng, trước mắt bỗng tối sầm lại, trong lòng trở nên sầu muộn, vội hít vào một hơi để ổn định tinh thần, cười nói: “Diệp lão đệ, xem ra trong tay ngươi vẫn còn linh mạch. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta rất có con mắt nhìn vật, vật nào bị ta xem trúng đều là những bảo vật phẩm chất cực kỳ tốt, sẽ không để cho ngươi chịu thiệt thòi đâu! Chỗ này của ta còn có một bảo vật nữa, mặc dù chỉ là Thần Kim, nhưng trời sinh có Thần Văn, nó là tài liệu dùng để luyện chế thần binh, ta lấy được nó cùng chỗ với hài cốt vừa rồi, muốn đổi lấy năm cái Thượng Thanh linh mạch!”

“Lại đổi lấy khối Thần Kim này, linh mạch của ta thật sự không còn nhiều lắm” Diệp Húc lắc đầu thở dài liên tục, lấy ra năm cái Thượng Thanh linh mạch, lấy đi mảnh Thần Kim trong tay Vô Tướng Hoàng.

“Ngươi vẫn còn linh mạch sao?”

Trên mặt Vô Tướng Hoàng hiện lên một đạo thanh khí, nhưng ngay lập tức sắc mặt hắn khôi phục vẻ bình thản, một lòng một dạ muốn đổi lấy tất cả linh mạch trong tay Diệp Húc, đợi cho Diệp Húc bị dư âm Mạt Nhật Kiếp ăn mòn, không thể không tới cầu xin hắn. Khi đó thì Diệp Húc phải nôn ra tất cả mọi thứ. Nghĩ vậy, hắn cười nói: “Lão đệ, ở đây ta còn một món bảo vật nữa...”

Đúng như lời Vô Tướng Hoàng nói, hắn rất có con mắt, bảo vật bình thường hắn đều không cho vào mắt, những bảo vật hắn vơ vét được đều là những bảo vật trân quý khó gặp!

Hắn đã ở trong Hải Nhãn này rất lâu, chắc đã được vạn năm rồi, ngoài Thần Vương trấn áp Hải Nhãn ra, những thứ trên người hắn cực kỳ phong phú, so với Man Tổ và đám người Huyền Vũ lão tổ còn nhiều hơn vô kể!

Nhưng mỗi khi hắn lấy ra một món bảo vật thì Diệp Húc lại lấy ra một lượng Thượng Thanh linh mạch tương ứng với vẻ mặt xót xa, nói đi nói lại mỗi câu: “Ta cũng không còn nhiều lắm”

Nếu Vô Tướng Hoàng không tu luyện pháp thuật Phật Môn, không có định lực kinh người thì đã kinh ngạc đến phát điên từ lâu rồi.

“Rốt cuộc tiểu tử này có địa vị gì? Tại sao tự nhiên lại có nhiều linh mạch như vậy? Lẽ nào Man Tổ nói đúng, hắn không bị người bắt ném vào Hải Nhãn này mà là tự mình đến thu nhập bảo vật của chúng ta? Nhưng xem chừng đổi lấy từng ấy bảo vật của ta, linh mạch trong tay hắn chắc thực sự không còn nhiều nữa...”

Vô Tướng Hoàng thầm nôn nóng trong lòng, lấy tay cho vào Bát Bảo Luân, đột nhiên sắc mặt kịch biến, bàn tay mò mẫm trong Bát Bảo Luân một hồi, cuối cùng rút bàn tay trống trơn ra.

Hắn kinh sợ mất hồn mất vía, bên tai nghe tiếng ầm ầm, trong đầu trống rỗng, chỉ có một giọng nói không ngừng cất lên: “Hết rồi, tất cả những bảo vật của ta đều bị tiểu tử này đổi hết mất rồi...”

Lòng hắn vạn phần chua xót, hắn vốn muốn đổi lấy tất cả linh mạch của Diệp Húc, chưa từng nghĩ mình lại là người hết trước.

“Vô Tướng lão tổ, chúng ta tiếp chứ?” Diệp Húc liếc mắt nhìn vào Bát Bảo luân trong tay hắn, cười nói.

Vô Tướng Hoàng lắc đầu nói: “Cái Bát Bảo Luân này dù thế nào ta cũng không mang ra trao đổi, đây là thần binh do ân sư truyền lại, cho dù ta chết, món bảo vật này cũng phải ở bên cạnh ta, cùng ta chung giấc ngủ!”

Diệp Húc thở dài, lắc đầu nói: “Thật đáng tiếc, linh mạch của ta thật sự không còn nhiều lắm”

Vô Tướng Hoàng run run khóe mắt, dằn cơn xúc động xuống, định một chưởng đánh gục tên gian thương đang đứng trước mặt. Sau một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại, từ từ thở ra một hơi dài.

Cuối cùng hắn đã biết vì sao bọn Man Tổ bị Diệp Húc bóc lột không còn một mảnh, ngay cả quần đùi cũng suýt bị lấy mất, tiểu tử này đích thị là một tay gian thương đối với người khác, thật giống như vắt chày ra nước!

“Ta không tin trên người hắn còn có đủ linh mạch!”

Vô Tướng Hoàng hít vào một hơi thật dài, cắn chặt răng, miễn cưỡng cười nói: “Diệp lão đệ, ta còn có một món bảo vật quan trọng...”

Phía trước Bạch Cốt thành, Man Tổ cùng đám người Huyền Vũ lão tổ đi đi lại lại, chờ đợi Vô Tướng Hoàng trở về, chỉ nghe Thương Hạc lão tổ cười hắc hắc nói: “Các ngươi yên tâm, Vô Tướng lão tổ tài năng hơn chúng ta rất nhiều, nhất định có thể đổi được tất cả linh mạch của Diệp tiểu tử!”

“Hiển nhiên là vậy mà”

Huyền Vũ lão tổ cười ha hả nói: “Ta thực sự mong đến ngày tiểu tử kia được trăm tuổi, lúc ấy thân thể hắn sẽ yếu dần, nguyên thần khô héo, biến thành lão già, phải van khóc cầu xin chúng ta”

Man Tổ cười ha ha: “Đến lúc đó, tất cả bảo vật của chúng ta đều lại về với chủ cũ, thậm chí ngay cả thần binh của hắn đều phải giao ra!”

“Vô Tướng lão tổ đã về rồi kìa!” Ánh mắt Hàn Minh lão tổ sáng lên, vui vẻ nói.

“Lạ thật, tiểu tử kia sao lại đi theo sau Vô Tướng lão tổ?” Một Vu Tổ nháy nháy mắt, nói giọng buồn bực.

Vô Tướng Hoàng xuất hiện trước mọi người, trên mặt không có biểu tình gì, Diệp Húc cười tủm tỉm đi theo phía sau. Sau khi đánh giá xung quanh, hắn nói với Vô Tướng Hoàng: “Vô Tướng lão tổ, địa phương này thật là khiến tiểu đệ rất hài lòng, thành này dựng bằng xương cốt tràn ngập Thần Văn, có thể trợ giúp việc tu luyện, giá trị rất xa xỉ. Chúng ta cứ trao đổi như vậy đi, từ giờ trở đi, nơi này sẽ gọi là Thần Cốt thành, thuộc sở hữu của ta, đây là linh mạch của ngươi, xin lão tổ kiểm tra kỹ lại”

Vô Tướng Hoàng thét lớn một tiếng, khóe mắt run rẩy không ngừng, chỉ thấy Diệp Húc đưa ngọc lầu ra, lấy ra hai mươi cái Thượng Thanh linh mạch, cẩn thận đưa cho hắn. Hắn chỉ còn biết kiên trì nhận lấy, thì thào nói: “Giao dịch đã xong...”

“Vô Tướng lão tổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đám người Man Tổ cảm thấy bực bội, nhao nhao hỏi: “Tiểu tử này làm thế nào mà có thể lấy được Bạch Cốt thành của ngươi?”

“Đúng! Thành này do chính ngươi đổ mồ hôi sôi nước mắt luyện chế mà thành, tốn không biết bao nhiêu tâm tư, tạo ra một bảo vật có thể chống đỡ dư âm Mạt Nhật Kiếp, ta không hiểu vì sao lão tổ ngươi lại có thể mang ra đổi?”

Khóe miệng Vô Tướng Hoàng run run, dở khóc dở cười, tinh thần có vẻ suy sụp, uể oải nói: “Tất cả bảo vật của ta đều bị tiểu tử này dùng linh mạch trao đổi hết rồi, chỉ còn lại có Bạch Cốt thành có thể mang ra trao đổi, cũng bị hắn đổi mất...”

“Đại gia!”

Đám người Man Tổ hít vào một luồng khí lạnh, ai nấy đều ngây ngốc cả, một lát có người thất thanh nói: “Rốt cuộc hắn có bao nhiêu Thượng Thanh linh mạch?”

“Ta không biết”

Vô Tướng Hoàng lắc đầu nói: “Ta chỉ biết là, số linh mạch ta đổi được, đủ để cho ta khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, nếu ta mà còn bảo vật, ta thậm chí muốn đến trao đổi thêm với hắn, thu về thật nhiều linh mạch. Sau đó thử đột phá Thần Vương một lần xem sao...”

Hắn cười khổ nói: “Như vậy cũng coi như trong họa có phúc...”