Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 594: Tiên quang dưới đáy biển

Hùng Bi lại càng đắc ý, cười nói: “Lão gia, tiểu hùng tìm kiếm xung quanh, thậm chí lẻn vào đáy biển, định đánh xuyên qua nền lục địa, nhưng nơi đó nham thạch cứng đến đáng sợ, đừng hòng đánh xuyên qua! Sở dĩ ta chiếm lấy Hãm Không đảo Huyền Không sơ này chính là bởi vì hương khí nơi đây đậm nhất, hơn phân nửa là có thông đạo có thể tiến vào tiên sơn dưới biển”

Diệp Húc hơi biến đổi sắc mặt, nếu Hùng Bi sở liệu không kém thì toàn bộ đáy biển đại lục Hạ Châu này chính là cái xác rùa của con thần quy viễn cổ kia, e là dùng cấm bảo mới có thể đánh xuyên qua được.

Nhưng mà, dù là cấm bảo thì cũng không thể nhấc lục địa Hạ Châu lên để tiên sơn dưới đáy biển lại thấy được ánh mặt trời.

“Lúc trước sở dĩ Vũ Hoàng không động đến Hạ Châu khi luyện chế cửu đỉnh, hơn phân nửa cũng không phải là do Hạ Châu thiếu một khối lớn, địa khí không đủ. Mà do lục địa này chính là xác của thầy quy, sau khi chết đi để lại. Ông ta không thể luyện hóa nó mà thôi”

Diệp Húc lại nhìn Huyền Không sơn trên Hãm Không đảo kia, ánh mắt chớp động, cười nói: “Tòa Huyền Không sơn này không phải là vu bảo, cũng không ẩn chứa trận pháp, chẳng lẽ là một góc tiên sơn mà con thần quy kia cõng sao? Tiên sơn viễn cổ treo dưới xác rùa, mảnh vỡ này có thể từ bên dưới thoát ra, chứng tỏ là cái xác rùa bên dưới kia đã vỡ đi một lối nhỏ...”

Một mảnh vỡ của tiên sơn trong biển đã thần kỳ như thế, thậm chí dưới công kích của đầu sỏ Tam Tương cảnh Địa Tương kỳ mà không hao tổn chút nào, có thể thấy được tiên sơn chân chính lại càng thêm thần diệu!

Diệp Húc có thể khẳng định, nếu tin tức này lan truyền ra ngoài thì e là Thánh chủ các đại thánh địa ở Trung Thổ Thần Châu đều sẽ không ngồi yên được, chắc chắn bọn họ sẽ mang theo cấm bảo chạy đến cướp đoạt tiên sơn, lật ngửa lại cả Hạ Châu!

Dù sao thì tiên sơn viễn cổ với truyền thuyết cổ tiên trường sinh bất lão vĩnh sinh bất tử thật sự quá mê người. Nếu trong tiên sơn còn tiên nhân viễn cổ tồn tại, ẩn cư hậu thế, như vậy thì tìm được cổ tiên là có thể tìm được con đường trường sinh bất tử.

Dù cổ tiên không còn tồn tại nữa, nếu tìm được tiên trân hoặc là thần dược bất tử mà những tiên nhân này gieo trồng thì cũng là một thu hoạch lớn.

Hoặc là tìm được bảo vật mà tiên nhân để lại cùng các thứ như vu bảo vu pháp hoặc cấm pháp, giá trị của chúng đều không thể cân nhắc được!

Tuy nhiên, các đại thánh địa ở Trung Thổ Thần Châu hiển nhiên không có nuôi một con Hùng Bi có cái mũi linh mẫn như này. Chỉ có loại dị thú thượng cổ như Hùng Bi mới có thể tìm được một tia mùi hương lạ lùng như có trong không khí kia. Bởi vậy tin tức Hạ Châu có tiên sơn viễn cổ đến nay còn chưa có truyền lưu đi ra ngoài.

“Hạ Châu dù có nơi tự lập làm hoàng triều Đại Kim, thành lập thủ đô, thánh địa lại chỉ có một, đó chính là Lang Gia tiên phủ xây dựng trên biển rộng giữa lục địa này” Diệp Húc lộ ra vẻ suy tư.

Hắn ngẩng đầu nhìn đến trung tâm biển cả mênh mông mịt mù kia, tầm nhìn hắn xuyên qua ngàn dặm xa, nhìn thấy trong biển có một thánh địa rộng lớn, như thần sơn trong biển. Nó cũng như Huyền Không sơn, lơ lửng trên mặt biển.

Hắn chợt nghĩ: “Xem ra, thánh địa Lang Gia tiên phủ này sở dĩ gọi là tiên phủ cũng không phải là đặt bừa, hơn phân nửa tòa thánh địa này biết bí mật dưới biển, định đem tiên sơn dưới đáy biển làm của riêng... Chuyện có vẻ khó giải quyết đây...”

Ở trên lục địa Hạ Châu này, Lang Gia tiên phủ có một vị trí cực kỳ cao quý siêu nhiên, các hoàng triều có mạnh cỡ nào đi chăng nữa cũng phải cung phụng thánh địa này. Hơn nữa tòa tiên phủ này đã góp nhặt rất nhiều mảnh vỡ của tiên sơn, hẳn là có hiểu biết về tiên sơn dưới đáy biển.

Nếu không bọn họ cũng sẽ không chiếm cứ nơi thâm sơn cùng cốc như Hạ Châu này.

So với vùng đất rộng lớn Trung Thổ Thần Châu, Hạ Châu vẫn quá cằn cỗi.

“Thần niệm hóa hình, sưu thiên triệt địa!”

Thần thái Diệp Húc khẽ động, mi tâm đột nhiên nứt ra, lộ ra không gian rộng lớn vô ngần của tử phủ. Chỉ thấy từng đạo thần niệm chen nhau bay ra khỏi tử phủ hắn, rơi xuống đất hóa thành một đám “Diệ Húc”, giơ tay nhấc chân đều giống chân thân như đúc!

Tu vi hắn cao thâm, thần niệm mạnh mẽ đã có thể dùng được tuyệt kỹ mà lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh mới có thể dùng được, thần niệm hóa hình, hóa thành chân thân!

Chẳng qua thần niệm của Diệp Húc tuy mạnh, nhưng tu vi chưa đủ, phân thân do thần niệm hóa ra không đông đúc như lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh chân chính. Hạ Tường Đường Hạ Trung Đường lúc trước đuổi giết hắn ở Hằng Cổ Ma Vực từng biến hóa ra hơn mười vạn thần niệm phân thân, mỗi một cái đều có thực lực tu vi Tam Dương cảnh.

Hiện giờ thần niệm phân thân của Diệp Húc chỉ có bốn năm vạn. Thực lực của phân thân tuy cũng có tu vi Tam Dương cảnh, nhưng so với lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh nguyên thần bất diệt như Hạ Tường Đường Hạ Trung Đường thì còn chênh lệch rất lớn.

Thần niệm phân thân của hắn đều lặn xuống đáy biển, tìm kiếm lỗ hổng có khả năng xuất hiện trong biển.

Thần niệm của hắn càng lặn xuống sâu trong biển thì áp lực càng nặng. Đây không phải là áp lực nước biển tầm thường, mà là rung động truyền đến từ đáy biển, trấn áp thần niệm của hắn.

Bùm! Bùm! Bùm!

Rất nhiều thần niệm phân thân của Diệp Húc lặn sâu xuống ba nghìn trượng là không chịu nổi loại áp lực này, bị ép cho vỡ tung, hóa thành từng đạo thần niệm. Chỉ tu vi thực lực Tam Dương cảnh cũng không thể nào lặn sâu vào hải vực.

Nhưng trước khi các thần niệm đều nổ tung, Diệp Húc chú ý thấy dưới đáy biển có ánh sáng mờ mờ ảo ảo truyền đến. Một chút ánh sáng này cực kỳ kỳ lạ, làm cho người ta có một cảm giác của sự yên lặng, không nói rõ đó là tư vị gì. Dường như nhìn thấy ánh sáng là có thể nghe được một âm thanh kỳ lạ vang lên từ tận đáy lòng, to mà lại vô thanh, làm cho người ta thần trí thanh minh, dường như muốn nâng mây phi thăng.

Diệp Húc khẽ động tâm niệm, chỉ thấy từng đạo thần niệm ngưng tụ lại một chỗ thành một thần niệm vô cùng mạnh mẽ, hóa thành hình thể Diệp Húc.

Hắn dung hợp tất cả thần niệm hóa thành thần niệm phân thân có tu vi cực kỳ mạnh mẽ, có thể so được với đầu sỏ Địa Tương kỳ đỉnh!

Lập tức, Di La Thiên Địa Pháp bay ra khỏi ngọc lâu của Diệp Húc treo lên đỉnh đầu của thần niệm phân thân này, buông xuống từng luồng huyền hoàng khí, che chở hắn lặn tới chỗ ánh sáng kia.

Hắn cách ánh sáng càng lúc càng gần, mơ hồ nghe được từ trong ánh sáng truyền tới một giọng nói to lớn đầy ý nhị.

“Hằng...”

“Cổ...”

“Diệu...”

Giọng nói tuyên truyền giác ngộ như ẩn chứa đạo lý lớn lao trong thế gian, chứa đựng vũ trụ thời không, trình bày năm tháng thời gian vô tận, đem tự nhiên đại đạo hóa thành âm thanh ý nhị truyền lưu!

“Đáy biển quả nhiên có một tòa tiên sơn, tiên sơn chân chính! Âm thanh này chẳng lẽ chính là tiên nhân viễn cổ giảng pháp, kể rõ tâm đắc tu luyện của mình? Hay thật sự còn có một vị tiên nhân viễn cổ tồn thế, từ thời đại phá diệt sống đến nay?”

Trái tim Diệp Húc đập thình thịch, đã lâu rồi hắn không cảm thấy kích động như thế này. Hiện giờ chính là thời đại Vu Hoàng, thế giới xưa kia khi tiên nhân thống trị thế giới đã trở thành thần thoại truyền thuyết. Hôm nay, thậm chí cả Thiên Đế thống trị chư thiên thế giới cũng không thể có thọ mệnh vô tận, thọ nguyên tới thì cũng sẽ nguyên thần tiêu tan, hồn phi phách tan.

Mà hiện giờ, hắn nghe được tiếng nói của tiên nhân viễn cổ, điều này có nghĩa là tiên nhân viễn cổ tránh thoát được đại kiếp nạn hủy thiên diệt địa, sống đến hôm nay?

Nếu quả thật như thế, chỉ sợ toàn bộ thế giới Vu Hoàng, thậm chí là Hằng Cổ Ma Vực cùng ba nghìn thế giới khác, bao gồm cả cửu thiên thần giới đều phải sửa lại lịch sử, dẫn tới chấn động, thậm chí còn có thể lay động sự thống trị của Thiên Đế, Thần Vương!

Loại chuyện này không thể không khiến hắn kích động vạn phần!

Diệp Húc chỉ cảm thấy áp lực truyền đến ánh sáng càng lúc càng mạnh, thậm chí thần niệm hóa thân và Di La Thiên Địa Tháp của hắn dường như không chịu nổi.

Hắn chống cự áp lực, cưỡng ép bơi về phía ánh sáng. Chỉ thấy ánh sáng kia càng lúc càng rộng, càng lúc càng lớn, dường như một khe hở thông đến thời không của thế giới khác!

Cách ánh sáng càng gần, hắn càng cảm thấy nó không hề chói mắt như vậy, mà càng lúc càng nhu hòa, tràn ngập một loại cảm giác dạt dào sức sống, dụ dỗ người ta tới chạm vào.

Ánh sáng nhiều màu rực rỡ như một chiếc cầu vồng hiện ra dưới đáy biển. Ở nơi đây không có một sinh vật nào, yêu thú trong biển cũng mất tăm mất tích, thậm chí không thấy hải tảo, không thấy bất cứ sự sống nào.

“Vệt ánh sáng này chắc là tiên quang! Sau tiên quang chính là tiên thổ!”

Diệp Húc vô cùng kích động trong lòng, thần niệm phân thân nâng Di La Thiên Địa Tháp bay vào tiên quang.

Xùy!

Thần niệm phân thân của hắn vừa mới vào trong tiên quang thì lập tức bốc ra một luồng khói nhẹ, bị cứng rắn đè vỡ, biến mất không thấy. Di La Thiên Địa Tháp cũng đinh một tiếng rơi vào trong tiên quang.

Trên Huyền Không đảo, trước mặt Diệp Húc tối sầm, hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn mất đi cảm ứng với tòa Di La Thiên Địa Tháp, như bị người ta cướp mất, đánh nát thần niệm hắn ký thác trong bảo tháp.

Không chỉ như thế, thần niệm phân thân có chất chứa tu vi khủng bố như đầu sỏ Địa Tương kỳ của hắn kia đã bị tiên quang hủy diệt hoàn toàn, khiến tu vi và thần niệm của hắn đều tổn hao không nhỏ.

“Lợi hại! Chỉ một luồng tiên quang đã có uy năng mênh mông như thế, nếu là Vu Hoàng so ra thì còn kém. Tiên nhân trong tiên đảo chỉ sợ không đơn giản như vậy!”

Diệp Húc thở ra một hơi, không vội tìm Di La Thiên Địa Tháp về mà lập tức khôi phục tu vi. Tiên quang dưới đáy biển khủng bố như thế, nếu hắn không toàn lực ứng phó thì rất có khả năng sa vào nơi đó, thân thể tan rã, nguyên thần tiêu tan, hồn phi phách tán!

“Không biết tiên sơn dưới đáy biển đến tột cùng có bộ dáng gì?”

Diệp Húc vừa khôi phục tu vi vừa nghĩ: “Tiên sơn viễn cổ ở giữa biển, lại được thần quy cõng trên lưng thì chỉ có ba, Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu. Không biết con thần quy này cõng tòa tiên sơn nào?”

Sau một lúc lâu, hắn khôi phục lại tu vi. Đám Hùng Bi đầy mong chờ nhìn hắn, vẻ suy sụp của Hạo Thiên Khuyển đã biến mất, cái đuôi nó như một chiếc gậy dựng thẳng tắp, thấy Diệp Húc nhìn nó thì lập tức vẫy đuôi tới lui, giống như một cây lông vung qua vẫy lại.

“Đáy biển quả thật có tiên sơn” Diệp Húc trầm ngâm một lát, nói đúng sự thật.

Đám người Hùng Bi vui vẻ, Hạo Thiên Khuyển con phá cẩu này lập tức nhảy cao ba trượng, kêu gào nói: “Chúng ta còn chờ gì nữa? Lập tức đánh tới, tiêu diệt tiên nhân, ăn luôn tiên thỏ, chiếm lấy tiên sơn, ăn hết những thứ có thể ăn được!”

Đám Hùng Bi và Can Sài Giao liếc nhau, thầm nghĩ: “Khó trách con cẩu này có bối phận cao hơn chúng ta, trở thành cánh tay đắc lực bên người lão gia. Thằng nhãi này quá hung tàn, ngay cả tiên nhân cũng đòi tiêu diệt...”

Lúc này Diệp Húc nói qua về nguy hiểm dưới đáy biển: “Tiên quang trong biển có uy năng vô cùng, nhưng các ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi bên cạnh ta, pháp lực của ta cùng lắm có thể bao phủ phạm vi trăm trượng. Ở ngoài trăm trượng rồi, ta không thể chiếu cố đến được. Ra trăm trượng thì chỉ còn con đường chết, thần tiên cũng không cứu nổi các ngươi!”

Đám người Hùng Bi vội gật đầu, nhớ kỹ trong lòng. Hạo Thiên Khuyển thì liên tục giục giã đòi đi.

Diệp Húc đang định xuất phát thì chợt cảm thấy một luồng rung động truyền đến từ phía Trung Đô Đại Kim quốc. Thậm chí ý chí bất tử của Đại Kim quốc, con Hải Đông Thanh kia bị người kích phát mà bắt đầu thức tỉnh, vỗ vỗ đôi cánh. Ở trong Trung Đô còn có vô số tiếng hô giết sát.

“Phiền toái tới rồi...” Diệp Húc khẽ nhíu mày.