Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 484: Vu hoàng đại kiếp nạn

Nhưng khai sáng một môn tâm pháp, nói thì dễ hơn là làm. Diệp Húc bị vây trong một loại trạng thái như ngộ lại không phải ngộ, như đắc lại không phải đắc, mãi vẫn không thể bước ra một bước cuối cùng.

Qua không biết bao lâu, hắn cuối cùng buồn bã thở dài, đứng dậy rời khỏi tàng cây. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Môn tâm pháp mà ta cảm ngộ được đúng là chưa được đầy đủ, nhưng cuối cùng có chút cảm ngộ. Tâm pháp này cảm ngộ từ trong khai thiên lập địa mà ra, vậy đặt là Bàn Vương Khai Thiên Kinh đi…"

Bàn Vương là Tiên vương trong truyền thuyết viễn cổ, khai thiên lập địa. Nghe nói vu đạo thiên địa hiện giờ đều do Bàn vương biến thành. Môn tâm pháp mà Diệp Húc khai sáng ra đặt tên của ngài ấy cũng là muốn kỷ niệm vị tiền bối này.

Diệp Húc vận chuyển môn Bàn Vương Khai Thiên Kinh chưa thành thục này, trong khí thế của hắn yên lặng biến hóa. Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một mảng thiên địa hỗn độn, hồng mông chưa khai, thiên địa chưa mở.

Rồi sau đó một gốc ngọc thụ mọc rễ nảy mầm, nâng trời cao lên, thanh khí bay lên, trọc khí hạ xuống, biến đổi thành đất trời, núi sông, cây cối, biển cả, thiên địa vạn vật.

Ầm!

Đột nhiên một tiếng nổ ầm vang, một vầng mặt trời chói lóa mọc ra, bên trong mặt trời tiến hóa ra một con Tam Túc Kim Ô, kéo mặt trời bay lên, mọc đằng đông lặn đằng tây.

Ông! Ông! Ông!

Các loại Công Đức Kim Luân dựng lên sau đầu hắn, xoay tròn, bao lại mảng trời đất mới mở này, ngũ quang thập sắc, dị thái xuất hiện.

Đây là một hình ảnh rộng lớn bao la, giống như tái diễn lại thiên địa, tái mở hồng hoang, như thể là một sử thi hoành tráng được hàng tỉ người truyền xướng!

Đó chính là tâm pháp độc đáo mà Diệp Húc khai sáng ra, Bàn Vương Khai Thiên Kinh!

Hắn giống như một vị Thần vương khai thiên lập địa, đi tới từ trong man hoang. Mái tóc tán loạn dài đến thắt lưng của hắn tự đứt đi, những sợi tóc bay múa, tự tán đi. Chòm râu rối kia cũng biến mất, khôi phục bộ dáng thiếu niên thanh tú trước đây.

Hiện giờ Diệp Húc dường như vẫn là thiếu niên áo lam ngây ngô, nhưng khí thế của hắn lại phảng phất như biến hóa nghiêng trời lệch đất, khiến hắn giống như đại dương mênh mông, sâu không lường được.

Trong lòng Diệp Húc không vui không buồn, hắn bước một bước, dường như cảm thấy không phải mình chỉ đi một bước, mà là một bước quan trọng nhất trong cuộc đời!

Thập Vạn Đại Sơn, Hoàng Tuyền Ma Tông.

Vinh Lâm cung kính đứng sau Ứng Tông Đạo, nhìn vị Tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông này, trong ánh mắt tràn đầy khâm phục, khẽ nói: "Sư tôn, hiện giờ Diệp sư thúc bị Hạ gia Trung Châu đuổi giết. Hạ gia liên tục xuất động Thiên Địa Dương tam đỉnh, ba lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh, không biết bao nhiêu đại vu Tam Tương cảnh Tam Thần cảnh, còn có những cao thủ tài giỏi các môn phái khác, thậm chí cả Đặng Nguyên Giác sư đệ cùng Hầu Nhân Vực sư đệ đều tham gia. Lần này dù là Nhân hoàng Hạ gia cũng không giữ mặt mũi nữa, mà mặt dày ra tay với Diệp sư thúc. Giờ đây sư thúc bị thương nặng, chạy trốn tới nơi hung hiểm là Hằng Cổ Ma Vực, bởi vậy đệ tử bạo gan mời sư tôn ra tay…"

"Mời ta ra tay…"

Ứng Tông Đạo lắc đầu, mỉm cười, quay lại nhìn Vinh Lâm, ánh mắt như điện, trầm giọng nói: "Vinh Lâm, ngươi có biết vì sao Đặng Nguyên Giác và Hầu Nhân Vực phải đuổi giết Diệp Húc không?"

Vinh Lâm ngẩn ra, lúng ta lúng túng: "Đệ tử không biết…"

"Ngươi không biết ư? Lòng ngươi rõ nhất!"

Ứng Tông Đạo chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, quần áo trắng giống như là thần tiên, dường như gió khẽ thổi tới thì hắn có thể hóa tiên mà đi.

Hắn khí phách thiên hạ vô song, bất cứ kẻ nào cũng không thể bắt chước nổi, cười nói: "Vinh Lâm, ngươi cũng biết Diệp Húc chính là đối thủ có khả năng trở thành Tông chủ thánh tông ta sau này không? Sở dĩ Đặng Nguyên Giác và Hầu Nhân Vực đuổi giết hắn, đơn giản là vì diệt trừ đối thủ."

Hắn như cười như không nhìn về phía Vinh Lâm, nói từng câu: "Chẳng lẽ ngươi không muốn? Chỉ cần diệt trừ hắn, lấy địa vị Đại sư huynh của ngươi, chèn ép Đặng Nguyên Giác và Hầu Nhân Vực, quá dễ dàng. Tương lai sau khi ta chết đi, vị trí Tông chủ đó là của ngươi."

Mồ hôi lạnh tuôn đầy trán Vinh Lâm, yết hầu khàn khàn, nói: "Sư tôn, Diệp sư thúc có ân cứu mạng với con, cho dù thế nào đệ tử cũng sẽ không ôm loại suy nghĩ này…"

"Cho nên ngươi không thích hợp làm Tông chủ đời tiếp theo của Thánh Tông ta."

Ứng Tông Đạo thản nhiên nói: "Thân là Tông chủ Thánh Tông, phải sát phạt quyết đoán, không có bất kỳ tâm tính đàn bà nào cả, trong tâm phải có hàng ngàn hàng vạn mưu kế, có trăm núi ngàn sông! Thân tình hữu tình sư ân các thứ đều là đồ bỏ! Ngươi có biết lúc trước khi ta trở thành Nhân hoàng rồi trở lại Thánh Tông, trong lòng nghĩ gì không?"

Vinh lâm lắc đầu. Ứng Tông Đạo cười ha ha, ánh mắt chớp động, lạnh lùng nói: "Ta nghĩ rằng, nếu tổ sư không nhường chức cho ta, ta sẽ giết ông ấy, tự mình làm Tông chủ, dẫn Thánh Tông ta đi tới hưng thịnh!"

Vinh Lâm không nhịn rùng mình, tổ sư trong lời Ứng Tông Đạo chính là Triều Công Thiều, chính là sư tôn của Ứng Tông Đạo, tổ sư của Vinh Lâm.

Lúc trước Ứng Tông Đạo trở lại Hoàng Tuyền Ma Tông, Triều Công Thiều chủ động thoái vị nhường hiền tài, truyền chức vị Tông chủ cho Ứng Tông Đạo, nhất thời trở thành câu chuyện mà mọi người ca tụng.

Vinh Lâm hoàn toàn không ngờ rằng, lúc ấy Ứng Tông Đạo lại có loại suy nghĩ khủng bố này, thậm chí định thí sư, không tiếc xử lý Triều Công Thiều!

"Vinh Lâm, ngươi quá yếu đuối, nếu làm Tông chủ thì chỉ biết giữ lấy những gì đã có. Đặng Nguyên Giác và Hầu Nhân Vực, hai đứa chúng nó, Đặng Nguyên Giác tuy lòng lang dạ sói, nhưng lỗ mãng nông nổi, cũng không thể làm tông chủ. Chỉ có Hầu Nhân Vực sát phạt quyết đoán, lòng dạ thâm trầm mới kẻ xứng đáng làm Tông chủ!"

Ứng Tông Đạo mỉm cười, hạ giọng nói: "Nhưng mà, Hầu Nhân Vực lòng dạ quá sâu, sâu đến đáng sợ, lang cố ưng thị, không có tấm lòng son, chính là một thế hệ kiêu hùng, nếu ta không trấn áp được nó thì bất cứ lúc nào nó cũng có thể cắn trả lại. Mà ta cần chính là một người có thể hộ đạo cho ta, giúp ta thành Vu hoàng, bởi vậy giao chức vị Tông chủ cho hắn ta cũng lo lắng. Cho nên, ta nhìn trúng Diệp sư thúc của ngươi."

Vinh Lâm mắt sáng ngời, gật đầu liên tục.

Lại nghe Ứng Tông Đạo tiếp tục nói: "Diệp sư thúc của ngươi, thiên tư kỳ lạ, trí mưu vô số, không kém Hầu Nhân Vực, quan trọng là, hắn có tấm lòng son. Ta thành tâm tương giao với hắn, hắn cũng đối đãi thành tâm với ta. Tương lai ta trở thành Vu hoàng, tất có đại kiếp nạn, bởi vậy còn cần hắn đến hộ đạo giúp ta!"

"Thành Vu hoàng sẽ có đại kiếp nạn ư? Đại kiếp nạn gì vậy…"

Vinh Lâm ngẩn ra, không thể tin nổi mà hỏi: "Chẳng lẽ lấy thực lực của sư tôn cũng không thể ngăn cản ư?"

"Vinh Lâm, ngươi có biết vì sao thế giới Vu Hoang này đã vạn năm nay chưa từng xuất hiện Vu hoàng?"

Vinh Lâm lắc lắc đầu, Ứng Tông Đạo thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Thế gian này nhân tài xuất hiện lớp lớp, sao có thể hơn vạn năm đều không có người trở thành Vu hoàng cho được?"

Hắn trầm ngâm nói: "Vạn năm trước đây, Đinh Đạo Thần của Thái Thượng Đạo Tông kinh thải tuyệt diễm, thân thể ngũ hành, cách Vu hoàng chỉ còn 1 bước nữa. Mà đêm khuya khi ông ta sắp trở thành Vu hoàng, lại bị đánh chết ở trong Tông chủ đại điện của Thái Thượng Đạo Tông. Từ đó về sau, Thái Thượng Đạo Tông mãi không thể gượng dậy nổi, mãi đến ba ngàn năm trước mới khôi phục nguyên khí!"

"Tiêu Thu Thủy Tiêu cung chủ của Hàn Nguyệt Cung, thân thể Thủy Đức Cộng Công, tám ngàn năm trước ở một khắc trở thành Vu hoàng kia, bị đánh chết ở trong Hàn Nguyệt Cung. Còn có Tịch ma chủ Nguyên Thủy Ma Tông, Lạc các chủ Bổ Thiên Các… Từ cổ chí kim, không biết bao nhiêu người chỉ còn 1 bước nữa là trở thành Vu hoàng, nhưng lại không thể vượt qua được kiếp nạn cuối cùng. Kiếp nạn này, chính là nhân kiếp…"

"Nhân kiếp?" Vinh Lâm giật mình, thất thanh nói.

"Không sai. Là nhân kiếp!"

Ứng Tông Đạo lạnh lùng nói: "Trở thành Vu hoàng, thiên hạ vô địch, có thể thống nhất Vu Hoang, thành lập hoàng triều, thiên hạ đều phải thần phục, chiếm hết tài nguyên trong thiên hạ làm của riêng, khiến tất cả các thánh địa kéo dài hơi tàn, biến thành nô tài của mình. Thậm chí còn có thể dùng tài nguyên trong thiên hạ để bồi dưỡng con cháu mình thành Vu hoàng, khiến tất cả các thế hệ của các thánh địa đều không có chỗ để ngẩng đầu, vĩnh viễn đều phải làm nô tài! Những thánh địa đó sao có thể ngồi im nhìn loại chuyện đó xảy ra được?"

Vinh Lâm rùng mình. Triều đình chính là thánh địa lớn nhất, loại lời này hắn đã nghe qua, hiện giờ nghe Ứng Tông Đạo nói như thế, khiến hắn có một loại cảm xúc khác.

Thử nghĩ, một hoàng triều thống nhất thế giới Vu Hoang, tài nguyên mà nó có thể thu lấy khủng bố ra sao. Nguồn tài nguyên khổng lồ như vậy, vô số tài liệu, vô số linh mạch đều cung ứng cho một triều đình, dù là một con heo e là cũng có thể được bồi dưỡng thành Vu hoàng!

"Các đại thánh địa sẽ không để bất cứ kẻ nào trở thành Vu hoàng. Người khác thành Vu hoàng, liền có nghĩa là những thánh địa đó sẽ biến thành nô tài, kéo dài hơi tàn, mặt mũi mất hết. Năm đó đánh chết những kỳ tài như Đinh Đạo thần, Tịch ma chủ, Tiêu cung chủ cũng có Hoàng Tuyền Thánh Tông ta! Chẳng những có

Thánh Tông ta mà các đại thánh địa khác đều nhúng tay vào!"

Ứng Tông Đạo thở dài, nhìn về phương xa, buồn bã nói: "Ta mặc dù không muốn vấn đỉnh thiên hạ, thành lập hoàng triều, nhưng nếu ta trở thành Vu hoàng, những thánh địa đó cũng sẽ không chịu được, đến lúc đó sẽ có hơn mười món cấm bảo nhắm đến nơi này, đánh chết ta! Bởi vậy ta cần một người hộ đạo, thay ta thao túng Luân Hồi Thiên Bàn, chống lại hơn mười món cấm bảo kia! Hơn nữa, kẻ này, không thể xuống tay với ta từ sau lưng!"

"Tổ sư của ngươi không được. Thọ nguyên của người sắp hết, chỉ sợ không sống được bao nhiêu năm, hơn nữa tu vi Triều sư tuy là Nhân hoàng, nhưng không đủ để một mình chống lại mười món cấm bảo. Hầu Nhân Vực không được, nó thiên tư trác tuyệt, nhưng lòng lang dạ sói, nếu nó đứng sau lưng ta lại khiến ta khó có thể an tâm."

"Người này, chỉ có thể là Diệp sư thúc của ngươi, giao phía sau lại cho hắn, ta an tâm."

Ứng Tông Đạo hạ giọng nói: "Vài thập niên nữa, ta sẽ thành Vu hoàng. Ngày đó hẳn là đến rất nhanh, ta cần hắn nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng có thể một mình đảm đương một phía."

Trong mắt Vinh Lâm lộ ra kích động, hắn cười nói: "Một khi đã như vậy, sư tôn càng nên đi cứu Diệp sư thúc!"

"Vi sư càng không nên đi cứu."

Ứng Tông Đạo lắc đầu, mỉm cười nói: "Ngay một cửa trước mắt này còn không qua được, thì làm sao có thể trở thành người hộ đạo cho ta, một mình chống lại công kích của mười món cấm bảo? Do hắn thôi, ta cũng muốn nhìn xem, Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo có thể làm ra bao nhiêu sự tích đây!"

"Thiếu Bảo, ngươi đừng làm cho ta thất vọng…" Hắn thầm nghĩ.

Trong động huyệt dưới lòng đất, thân hình Diệp Húc lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn về phía vị Đại Minh Tôn Vương kia. Chỉ thấy xác chết vị Đại Minh Tôn Vương này khoanh chân ngồi trong cuồn cuộn ma hỏa, quanh thân hừng hực bốc cháy, lại không hề hóa đi, ma diễm vẫn ngập trời như trước, tản ra một luồng khí thế phách tuyệt thiên hạ.

Ông ta bốn cái đầu tám cánh tay, toàn thân mọc đầy nghịch lân, ở sau lưng ông ta, ma hỏa hóa thành điện thờ, biến hóa ra một thế giới thiên ma, thật đồ sộ.

"Thực lực của vị Đại Minh Tôn Vương này khi còn sống chắc chắn không hề thua kém Già La Minh Tôn! Không biết ta có thể luyện ông ta thành thân ngoại hóa thân được không… Nếu có được một cái thân ngoại hóa thân như thế, đi trong Hằng Cổ Ma Vực cũng khá là tiện…"