Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 433: Nguyên từ cực quang

Đệ tử luyện khí tông phía sau Phạm Chí Sơn buồn cười, thuần dương vu bảo đối với người khác mà nói quả thực là thứ tốt. Nhưng đối với luyện khí tông bọn họ mà nói lại không tính là bảo vật gì cả. Luyện khí tông lấy luyện khí nổi tiếng, trong môn phái bảo vật nhiều không đếm xuể.

"Phạm sư bá rõ ràng là bắt nạt thiếu niên trẻ người non dạ, tính toán dùng một kiện thuần dương chi bảo lừa địa sát khí. Giá trị của địa sát khí, đừng nói là một kiện thuần dương chi bảo, cho dù là mấy trăm kiện nguyên thần chi bảo, cũng đừng mơ đổi lấy một." Có người trong lòng cười thầm.

"Phạm trưởng lão hay nói giỡn, nếu ngươi có địa sát khí, ta có thể dùng nguyên thần chi bảo để đổi."

Diệp Húc mỉm cười nói: "Ngươi có bao nhiêu, ta muốn bấy nhiêu!"

Phạm Chí Sơn ngẩn ngơ, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lập tức tay đổi, điềm nhiên nói: "Người trẻ tuổi, đừng thấy lão phu cho ngươi thể diện là không biết xấu hổ. Lão phu nếu muốn cướp của ngươi, đã sớm động thủ rồi. Tuy nhiên lão phu niệm ngươi tuổi nhỏ, cho nên mới thương lượng!"

Mộ vu sĩ cười lạnh nói: "Phạm sư bá, làm gì phải nói lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp thịt hắn, đoạt lại cái địa sát khí kia."

Lại có một lão già luyện khí tông cười lạnh nói: "Không sai, Phạm sư huynh quá cẩn thận rồi, tiểu tử này vừa mới tiến nhập vào tam dương cảnh. Cho dù là giết hắn thì có làm sao? Địa sát khí cực kỳ trọng yếu, tuyệt đối không thể để mất."

Diệp Húc sắc mặt khẽ biến, ôn nhu nói: "Chư vị, nói đi nói lại, ta cùng với Tạ Nghiêu Thần Luyện Khí tông các vị có duyên gặp mặt một lần…"

"Ngươi hiện tại mới nhớ tới lôi kéo làm quen chúng ta, chậm rồi!"

Phạm Chí Sơn bộ dạng đôn hậu lúc trước đã biến thành hư không, nhe răng cười độc ác nói: "Tạ Nghiêu Thần tuy là một tứ đại đệ tử, ngươi có giao tình với hắn thì dùng cái rắm à? Nếu tiểu tử ngươi rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy lão phu phải làm thịt người, sau đó thong dong thu lại địa sát khí rồi!"

Hô!

Tóc của hắn vung lên, chỉ thấy mái tóc đen đón gió tung bay, dài tới trăm mét, hướng Diệp Húc đâm tới.

Luyện khí tông vu pháp tâm pháp khá nổi bật, tuy rằng bọn họ cũng luyện bảo, nhưng càng nhiều là tế luyện tự bản thân mình. Thân thể đệ tử luyện khí tông, tuy rằng không dũng mãnh như tiểu quang minh thánh địa hay vạn kiếp môn, nhưng thủ đoạn công kích lại thắng đệ tử hai môn phái này một bậc.

Phạm Chí Sơn những sợi tóc này sắc bén như kiếm, đâm vào không khí phát ra những tiếng xuy xuy rung động. Trong chớp mắt đã đâm tới người Diệp Húc.

"Tiểu tử thổi, còn không tử?"

Diệp Húc tùy ý để những sợi tóc này đâm trên người mình, thân thể bất động như núi, chỉ nghe thấy những tiếng nổ ầm ầm truyền tới. Những sợ tóc này đột nhiên vỡ vụng thành từng mảnh, bùng nổ dọc theo sợi tóc của Phạm Chí Cương! Trong chớp mắt, một đầu tóc đen của Phạm Chí Cương bị nổ tan nát, không còn một sợi.

Hắn không thể đâm chết được Diệp Húc, ngược lại còn bị thân thể Diệp Húc chấn ngược lại, làm mái tóc tan nát, cái đầu bóng loáng hơn hòa thượng.

"Đừng bức ta phải giết người." Diệp Húc lắc lắc đầu hạ giọng nói.

"Ăn một chưởng của ta!"

Phạm Chí Cương giận tím mát, xa xa đánh một chưởng chụp tới Diệp Húc. Chỉ thấy cánh tay của hắn đột nhiên kéo dài tới mấy trăm mét, một chưởng hung hăng chụp lên ngực Diệp Húc. Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền tới, thanh âm vang vọng khắp nơi.

Phạm Chí Sơn cánh tay gãy răng rắc, cái trán lạnh thấm mồ hôi, cuồn cuộn trút xuống, nhìn về phía Diệp Húc, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, run giọng nói: "Bằng hữu, ngươi rốt cuộc là ai?"

Những người khác cũng nhất tề biến sắc, Phạm Chí Sơn là người có tu vi cao nhất bên trong đám người bọn họ. Đại vu tam thần cảnh nguyên thần bát phẩm, lực công kích của hắn mạnh mẽ và hung hãn ra sao, không nghĩ tới liên tục công kích hai lần, nhưng không thể không thương tổn tới thiếu niên này. Phạm Chí Sơn ngược lại bị chấn tới gãy xương, một mái tóc đen thiên chuy bách luyện cũng bị chấn nát.

Trong lòng bọn họ, không khỏi mơ hồ dâng lên một loại cảm giác đá vào đá tảng.

"Tại hạ là phong chủ Quan Tinh Phong của Hoàng Tuyền Ma Tông, Diệp Thiếu Bảo."

Diệp Húc cười tủm tỉm nói: "Gặp qua chư vị đồng đạo Luyện Khí Tông."

"Hóa ra ngươi chính là Diệp Thiếu Bảo, nghe nói kho báu Nam Thiên Môn của Tây Hoàng đang ở trong tay ngươi!"

Ánh mắt của mọi người lập tức sáng lên, liếc nhau, lập tức quên sợ hãi trong lòng. Kho báu Tây Hoàng có lực hấp dẫn khó lớn, cho dù biết rõ hung danh của Diệp Húc, uy danh hiển hách, nhưng con người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn, đây là chân lý muôn đời không thay đổi.

Đột nhiên không biết ai hét lớn lên một tiếng động thủ, hơn mười người nhất tề ra tay, trong lúc nhất thời trên bầu trời nơi nơi đều là vu pháp, vu bảo, thanh thế rất lớn. Còn có rất nhiều người xuất ra bàn tay, kéo dài vài dặm, nhất tề hướng tới Diệp Húc công kích.

Phạm Chí Sơn gương mặt dữ tợn, vội vàng quát: "Không nên động thủ…"

Bao nhiêu công kích bao phủ lấy Diệp Húc, thời gian giống như tạm dừng một lát, nhưng thấy ở trung tâm nơi các vu pháp vu bảo cùng đánh tới. Đột nhiên một đạo hào quang dâng lên chói mắt, chỉ thấy một vầng mặt trời chói chang đang dâng lên, bên trong mặt trời có thể nhìn thấy được có nước, có lục địa, có hải dương, có thiên cung tiên khuyết, nghiễm nhiên làm cho người ta hướng tới Dương Thiên Thần Giới!

Rầm!

Dương Thiên Thần giới nguyên co lại này đột nhiên phát ra năng lượng vô cùng vô tận. Trước mắt Phạm Chí Sơn lúc này một mảnh tuyết trắng, gần như không nhìn thấy cái gì, đợi hai mắt của hắn hồi phục lại thị lực, chỉ thấy trên bầu trời trống trơn đãng đãng, chỉ có một mình hắn đứng với Diệp Húc ở trên không trung. Còn có hơn mười cái ngọc lâu lơ lửng giữa không trung, tất cả đều hóa giải, hóa thành một đạo linh quang.

Những người khác sớm đã bị một chiêu Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp Ấn của Diệp Húc chấn tới tan xương nát thịt hết rồi. Thậm chí ngay cả hai vị sư đệ của hắn, đại vu tam thần cảnh hóa thần kỳ, cũng bị một chiêu của Diệp Húc giết sát, chỉ còn lại ngọc lâu đang phân giải. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phạm Chí Sơn trán đổ mồ hôi lạnh, khóe mắt nhảy lên kịch liệt, một cử động cũng không dám.

"Ta đã nói rồi, không cần bức ta phải giết ngươi."

Diệp Húc bất đắc dĩ nói, lập tức quay đầu nhìn về phía Phạm Chí Sơn, mỉm cười nói: "Phạm sư huynh, ngươi vừa rồi hướng ta động thủ. Tuy nhiên ta sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi công ta hai chiêu, ta chỉ trả lại một chiêu. Ngươi nếu có thể tiếp được mà không chết, ta liền có thể tha cho ngươi một mạng."

Phạm Chí Sơn đột nhiên biết không ổn, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người chạy đi như bão táp, cũng không quay đầu lại nói: "Diệp Thiếu Bảo, ngươi đừng kiêu ngạo, ta sau khi trở lại Luyện Khí Tông, sẽ tự dẫn cao thủ tới lấy tính mệnh của ngươi, cướp lấy Nam Thiên Môn!"

Hắn gào thét mà đi, nhưng vào lúc này, sóng nhiệt vô cùng vô tận đánh tới. Phạm Chí Sơn không khỏi hét lên một tiếng, quay đầu lại một quyền đánh ra. Chỉ thấy một vầng mặt trời chói chang đánh úp lại, đưa hắn nuốt chửng, thân thể của hắn bị một quyền của Diệp Húc đánh nát, hoàn toàn tan rã dưới Dương Thiên Thần Vương Diệp Kiếp Ấn!

"Đại tôn ngươi xem đây có phải là dương sát không?"

Diệp Húc đột nhiên phát hiện ra bên trong ngọc lâu của Phạm Chí Sơn phân giải ra, bảo vật rơi xuống, trong đó có một đạo sát khí dài sáu bảy mươi dặm, tràn ngập thuần dương khí, không khỏi trong lòng vừa động, vội vàng chụp cái sát khí này vào trong lòng bàn tay mình, gõ cửa quan tài cười lạnh nói: "Ta còn chưa ra khỏi Thanh Châu, liền được một địa sát, một dương sát, như thế xem ra, cửu sát kỳ thực cũng không khó tìm lắm. Nói không chừng rất nhanh tập trung đủ sát khí, thành tựu thuần dương no đủ!"

Già La Minh Tôn từ trong quan tài ngó đầu ra, nhìn thấy dương sát, buồn bực không ngừng, đích xác là một dương sát khí rồi. Hơn nữa còn là sát khí không bị người rèn luyện qua, cực kỳ tinh thuần, uy lực so với địa sát thì yếu hơn một chút.

"Bà nội nó, không cần nói chuyện với lão tử nữa, lão tử hiện tại tâm tình rất buồn bực, đi đánh nhau với lão xác ướp một chút, giải sầu." Già La Minh Tôn khép lại quan tài, lập tức trong quan tài truyền tới từng tiếng dao động kịch liệt, hiển nhiên vị Đại Minh Tôn Vương này đang xả giận với đầu thi yêu xấu số.

Diệp Húc lúc này khống chế cột buồm, thẳng tới Bắc Hải.

Mấy ngày sau, hắn bôn tập mấy ngàn dặm, rốt cuộc đi tới cực bắc, chỉ thấy phía trước trắng như tuyết. Bầu trời mênh mông bát ngát, nơi này là thế giới băng nguyên thuần túy nhiệt độ cực thấp, huyền băng thậm chí hóa thành núi lớn, vạn năm không thay đổi. Mà trên bầu trời xa xa lộ ra từng đạo cực quang bảy màu rực rỡ, rực rỡ vô cùng.

Cuồng phong rống giận, cuồn cuộn mà qua, nơi này gió thổi đáng sợ, thậm chí thổi bay một tòa băng thạch lớn như một tòa núi nhỏ bay qua cánh đồng hoang vu, thanh thế long trời lở đất.

Đột nhiên, một phiến cực quang mỏng như phiến dao lam, sát qua người Diệp Húc. Xuy một tiếng, mở ra một khe rãnh sâu mấy ngàn mét trên băng nguyên trước mặt Diệp Húc.

"Nguyên cực từ quang? Thứ tốt!" Diệp Húc trong lòng vừa động, vội vàng hướng tới nguyên cực từ quang này đuổi theo.

Nguyên cực từ quang chính là cực quang sau khi hấp thu đại địa nguyên từ mà hình thành thành một loại ánh sáng cực kỳ hiếm thấy. Uy lực của nó hùng mạnh cực đoan, so với kim tinh khí còn muốn lợi hại hung mãnh hơn nhiều. Nếu có thể luyện chế thành bảo, uy lực thế tất vượt xa nguyên thần chi bảo.

Nguyên cực từ quang này tốc độ cực nhanh, trong giây lát đã bay ra ngàn dặm. Diệp Húc thúc dục cột buồm giương buồm mà đi. Tu vi của hắn càng cao, thì tốc độ của ngôi cột buồm này càng nhanh, hiện giờ tốc độ của hắn thiên hạ đã hãn hữu, vài hô hấp liền đuổi theo cực quang.

"U Thiên Thần Vương Độ Ách Ấn! Thu cho ta"!

Diệp Húc vừa mới thi triển Độ Ách Ấn, trong lòng bàn tay một vầng trăng sáng dâng lên, đột nhiên chỉ nghe thấy rầm một tiếng, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cuốn tranh. Tranh cuốn này triển khai, hóa thành một bức họa cuộn tròn, trên bức họa cuộn tròn này xuất hiện vô số văn tự, tuy nhiên những văn tự này cực kỳ quái dị, cho dù là Diệp Húc cũng không thể nhận biết.

Chỉ thấy bức tranh này cuồn cuộn nổi lên cuốn lấy nguyên cực từ quang, khép lại, trở thành một bức tranh cuốn như cũ.

"A? nhìn bức họa cuốn này, chẳng lẽ là cao thủ Thiên nhân tông?"

Diệp Húc nhẹ a một tiếng, tán đi U thiên Thần Vương Độ Ách Ấn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã thanh niên đứng giữa không trung, giơ tay một chiêu, tranh cuốn nhẹ nhàng dừng trên tay hắn.

Thanh niên này tuổi tác không lớn, quanh thân tràn ngập yêu khí, cũng không làm cho người ta chán ghét, ngược lại có cảm giác rất thân cận, khiến cho Diệp Húc trong lòng cảm thấy vô cùng quái dị.

Càng làm cho hắn chậc chậc lấy làm kỳ chính là, người này không ngờ cũng là tam dương cảnh thân dương sơ kỳ, tu vi ngang ngửa với Diệp Húc. Người này không ngờ có thể thu được nguyên cực từ quang, có thể thấy được thực lực không kém.

"Vị huynh đài này, thật sự có lỗi, tiểu đệ thấy cái mình thích nên tự tiện thu hồi nguyên cực từ quang này, thật sự rất có lỗi."

Thanh niên áy náy nói: "Nếu huynh đài quả thực muốn cực quang này, tiểu đệ liên trả lại cho huynh đài."

Diệp Húc lắc đầu cười nói: "Mọi người thu bằng thực lực, nếu dừng ở trong tay ngươi, đó là của ngươi. Tại hạ Diệp Húc, xin hỏi tên họ huynh trưởng?"

"Diệp Húc? Tên hay!"

Thanh niên nao nao cười nói: "Tại hạ là đệ tử Thanh Đế Môn hải ngoại, họ Bạch, tên Nam Hiên, chính là đệ tử quan môn của môn chủ. Tiểu đệ tới đây, là nghe nói trong thiên phong hạp cốc có nhiều phong sát nhất. Bởi vậy tính toán tới tìm mấy cái phong sát, vượt qua phong sát tẩy lễ. Diệp huynh, không bằng ta đồng hành với ngươi?"

Diệp Húc cười nói: "Được, ta cũng muốn tìm mấy cái phong sát, không bằng kết bạn mà đi. Bạch huynh, ngươi chưa từng nghe thấy tên của ta sao?"

"Không nghe nói qua."

Bạch Nam Hiên thành thật nói: "Ta luôn luôn ở tại Hải ngoại, nếu không phải là tìm kiếm sát khí, chỉ sợ đời này cũng không tới nơi này. Diệp huynh, ngươi rất có danh tiếng sao?"

Diệp Húc khiêm tốn nói: "Tiểu đệ ở trên giang hồ có chút hư danh, có câu là nhiệt tình vì lợi ích chung…"