Diệp Húc khẽ mỉm cười, lúc này hắn nhìn như vô cùng nguy hiểm, ngược lại là an toàn nhất.

Nếu lúc này mình rời khỏi, những người này tuyệt đối không ngăn trở nhưng khẳng định sẽ âm thầm phái người đuổi giết. Bởi vậy ngược lại đứng ở chỗ này là cử động sáng suốt nhất.

Qua thật lâu sau, Chu Phương hai nhà vẫn không ai ra tay, không khí trở nên càng ngày càng quỷ dị.

Đột nhiên xa xa truyền tới tiếng kêu cứu, thanh âm chậm rãi, quyến rũ động lòng người, làm cho người ta nghe xong không còn sát khí ở trong lòng. Tất cả không hiểu sao môi tự nhiên khô cong, trong lòng trở nên lửa nóng một mảnh.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, tạm thời buông sát ý với Diệp Húc, liếc nhau, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Chu Thế Văn nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Nghe thanh âm này, tất nhiên là tuyệt sắc nữ tử, không biết là cô nương nhà ai gặp nạn?"

"Khẳng định không phải là người Chu gia các ngươi" Phương Thần mở quạt xếp, mỉm cười nói.

Chu Bân liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, áp chế sát khí trong lòng, quả quyết nói: "Mặc kệ là nữ nhân nhà ai, trong Hắc Hộc Lĩnh này mà gặp nạn thì nguy trong sớm tối. Trước cứu người quan trọng hơn! Diệp thất gia, các hạ cũng đi theo xem thế nào."

Mọi người xoay người lên ngựa đi theo hướng thanh âm.

Diệp Húc không có vật cưỡi, chỉ phải đi bộ, Diệp Ly đỡ Diệp Bân, đồng thời cưỡi một con ngựa, không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, hiển nhiên chưa hết hi vọng.

Chỉ cần hắn tách khỏi nhân mã hai nhà Phương Chu, Diệp Ly lập tức động thủ.

Nhưng tiếp tục đi theo hai nhà Phương Chu cũng không phải là biện pháp tốt, Diệp Húc trong lòng âm thầm lo lắng.

-Cứu mạng! ~ thanh âm câu hồn đoạt phách lại truyền tới.

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong loạn thạch có một thiếu nữ áo vàng ngồi đó, dáng người yểu điệu, động lòng người vô cùng, thanh âm kêu cứu tha thiết.

Chỉ nhìn tấm lưng đã khiến cho mọi người tim đập thình thịch.

Chu Thế Văn cười ha hả nói: "Bóng dáng đẹp, nói không chừng khuôn mặt lại xấu hù chết người."

Hắn mặc dù nói thế, nhưng ngay cả chính hắn cũng không tin, thiếu nữ có được vóc dáng tuyệt vời động lòng người vừa vậy sao lại có gương mặt đáng ghê tởm được. Những người khác tự nhiên càng không tin.

Trong đan điền, bạch ngọc lâu đột nhiên xao động bất an, chấn động không ngừng. Diệp Húc trong lòng đột nhiên cả kinh, nhìn về phía thiếu nữ áo vàng, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Bạch ngọc lâu từ trước tới giờ chỉ xao động dưới hai tình huồng. Thứ nhất là gặp phải bảo vật nó muốn thôn phệ. Thứ hai là lúc Diệp Húc gặp phải nguy hiểm, hơn nữa là loại nguy hiểm có uy hiếp trí mạng.

Hắn lặng yên lùi về phía sau, tạo thành khoảng cách với mọi người.

Nơi này là Hắc Hộc Lĩnh, đột nhiên toát ra một thiếu nữ tuổi thanh xuân cầu cứu, khiến cho hắn không khỏi hoài nghi lai lịch thiếu nữ.

Chu Bân ho khan một tiếng, phóng ngựa tiến lên trầm giọng nói: "Vị cô nương này, là đệ tử nhà ai vậy? vì sao phải kêu cứu?"

Thiếu nữ áo vàng vẫn đưa lưng về phía mọi người ai thanh nói: "Ta là nữ nhân của Bắc Lĩnh Hồ gia, không lâu trước nhà ta bị một đám cường đạo xông tới, giết hại nữ nhân Hồ gia. Ta một mình chạy trốn, nhớ tới cảnh tượng bi thương của gia đình, không khỏi bật lên tiếng khóc…"

Chu Bân nghi hoặc nói: "Ta chưa từng nghe thấy Liễu Châu có Hồ gia?"

Những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, Phương Chấn kinh ngạc nói: "Bắc Lĩnh? Là chỗ nào của Liễu Châu? Ta cũng chưa nghe nói qua?"

Diệp Ly thiên tính háo sắc, đã sớm bị vóc dáng mê người của thiếu nữ áo vàng làm cho thần hồn điên đảo. Hắn nhận định thiếu nữ này là đệ tử một gia tộc vu hoang khác ngoài Liễu Châu, cười ha hả nói: "Cô nương chớ sợ, nói cho lão phu biết Bắc lĩnh là nơi nào, lão phu đưa cô về nhà."

Thiếu nữ áo vàng vẫn chưa từng xoay người cười ha ha nói: "Bắc Lĩnh …là dãy núi dưới chân các ngươi này, đây chính là Bắc Lĩnh."

Đám người Chu Bân sắc mặt khẽ biến, nhìn lại khắp nơi, chỉ thấy nơi này vẫn thuộc phạm vi Hắc Hộc Lĩnh. Phóng tầm mắt nhìn một mảnh hoang vắng, khắp nơi là yêu thú, gia tộc của thiếu nữ này không ngờ sinh hoạt tại nơi này, làm cho bọn họ cảm thấy lông tóc dựng ngược, lưng dâng lên cảm giác mát lạnh.

"Sinh sống lại nơi này, hơn nữa họ Hồ, chẳng lẽ…"

Diệp Húc sắc mặt khẽ biến, lui lại phía sau mấy bước, Chu Thế Văn cùng Phương Thần cũng cảm giác không ổn, âm thầm lui lại phía sau.

Ba người bọn họ đều là kỳ tài thiên tư tung hoành, não càng thêm linh hoạt hơn người bình thường.

"Cô nương hay nói giỡn, nơi này là Hắc Hộc Lĩnh, làm gì phải Bắc Lĩnh? Hơn nữa nơi này yêu thú rất nhiều, cô nương làm sao có thể ở đây…" Diệp Ly miễn cưỡng cười nói.

Còn chưa dứt lời, thiếu nữ áo vàng chậm rãi quay đầu lại, lộ ra dung nhan mọi người chờ đợi đã lâu.

Chỉ thấy khuôn mặt của nàng dài phủ đầy lông mao màu vàng, hai tai thú, bóng dáng rõ ràng là tuyệt sắc giai nhân, nhưng gương mặt lại là của một hồ ly. Đôi mắt hẹp dài nháy động, làm cho người ta có cảm giác quyến rũ.

Hồ ly lông vàng kia mở miệng lộ ra hàm răng sắc bén như tuyết, dường như đang cười, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách nói: "Vị lão tiên sinh này ta đích thật sống ở nơi này, lão tiên sinh không tin sao?"

Mọi người cảm thấy mao cốt tủng thiên, trong đầu trống rỗng, thậm chí ngay cả ngựa dưới chân họ cũng bị dọa cho mềm nhũn cả ra, không dám nhúc nhích.

Chu Thế Văn trừng mắt lẩm bẩm nói: "Hoàng hồ yêu… sao có khả năng! Yêu quái cấp tinh quái chẳng phải đều bị vu sĩ tam đại thế gia đuổi đi rồi sao?"

Diệp Húc vội vàng bay nhanh về phía sau, Hoàng Hồ yêu này hiển nhiên đã nhảy ra khỏi phạm trù của thú, tiến hóa thành yêu!

So với mỹ nhân xà, tiến hóa của nàng còn chưa hoàn mỹ, không có lột xác đi toàn thân, chưa biến hóa, gần như chỉ là xương cổ, có thể mở miệng nói chuyện mà thôi.

Tuy nhiên dù vậy, Hoàng Hồ yêu này mọi người cũng không có khả năng đối phó. Năm đại tiên thiên cường giả cũng không thể đánh được, trừ phi vu sĩ ra tay!

"Mọi người chạy mau!"

Chu Bân tức giận hô to, ghìm đầu ngựa đang muốn chạy trốn. Đột nhiên một ánh đao trắng như tuyết xuất hiện, chỉ thấy tọa kỵ dưới chân hắn bị chia làm hai.

Chu Bân rơi xuống, đứng ở đó không chút nhúc nhích, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, từ mi tâm tới hạ khố hiện ra một đường huyết tuyến nhỏ hẹp, cả người từ từ tách ra làm hai.

Hắn cũng là tiên thiên cường giả lâu đời trong đám gia nô Chu gia, không ngờ ngay cả một chiêu cũng không tiếp được, cả người lẫn ngựa bị bổ ra làm hai.

"Hồ tam nương, những người này giết chết con cháu chúng ta, tội dáng chết vạn lần, trực tiếp giết bọn chúng đi, ngươi còn dông dài cái gì."

Trong rừng đột nhiên truyền tới thanh âm hùng tráng, một bóng đen chậm rãi đi ra. Ánh đao bay lên, dừng ở trên đỉnh đầu người này, nó là một thanh đại đao dài hơn trượng, sáng trắng như tuyết.

Bóng đen mặc hắc bào, vừa ốm vừa cao, xa xa nhìn thấy cao lớn hơn người bình thường nhiều. Mà tay chân hắn đều che kín bằng lông sói, móng tay dài ba bốn tấc, cực kỳ sắc bén.

Ánh mắt hắn lõm xuống, chớp động ra lam quang sâu kín, miệng nhỏ lại dài, một khuôn mặt cũng dài thượt, rõ ràng là một đầu Hắc Lang yêu!

Một cỗ yêu nguyên từ trên đỉnh đầu hắn lao ra, nâng theo đại đao lăng không bay múa, như quang như điện!

Hồ yêu kia quyến rũ lườm hắn một cái nũng nịu cười nói: "Hắc Tứ Lang, ta còn không có chơi đủ, ngươi đi ra quấy rầy cái gì? Những người này vô duyên vô cớ giết con cháu bọn ta, ta làm sao bỏ qua được cho bọn hắn?"

Mọi người trong lòng tuyệt vọng vạn phần, tinh quái thực lực cực kỳ khủng bố, cùng cấp với vu sĩ. Nếu như chỉ có một con Hoàng Hồ Yêu, bọn họ mặc dù không địch lại, cũng có thể chạy trốn. Nhưng lúc này lại thêm một chích Hắc Lang Yêu, bọn họ sắp sửa đối diện với cục diện hữu tử vô sinh!

"Thiếu gia đi mau!"

Chu Phàm và Phương Chấn nhất thời hướng tới Hoàng Hồ Yêu cùng Hắc Lang Yêu đánh tới, hai lão nô này trong nháy mắt đã quyết định hi sinh, tính toán liều mạng ngăn trở hai tinh quái để cho Chu Thế Văn cùng Phương Thần chạy trối chết!

Chu Thế Văn và Phương Thần hai người chần chừ một chút lập tức giục ngựa xoay người trốn chạy.

Diệp Ly không nói một lời, thả ngựa hốt hoảng chạy đi.

Diệp Bân bị hắn ném trên lưng ngựa kinh hãi muốn chết vội vàng hô to: "Diệp Ly cứu ta!"

Diệp Ly mắt điếc tai ngơ, giống như một cánh chim to bay lên, chạy như điên.

Lão bộc này nhìn như trung thành và tận tâm, nhưng căn bản lại không có trung tâm như trong tưởng tượng, đối với hắn căn bản hờ hững, không ngờ một mình chạy trối chết!

Diệp Húc khởi bước sớm nhất, vài cái hô hấp liền chạy đi hơn một dặm, Chu Thế Văn, Phương Thần cùng Diệp Ly khởi bước chậm một chút, nhưng tu vi thâm hậu, tốc độ so với hắn còn nhanh hơn, rất nhanh đuổi theo sau hắn.

"Phân công nhau chạy, nếu không tất cả mọi người đều trốn không thoát!" Diệp Húc trầm giọng nó.

Chu Thế Văn vội vàng lắc đầu cười ha ha nói: "Hay nói giỡn! phân công nhau mà chạy, ai biết tinh quái kia sẽ truy ai?"

Phương Thần tỏ vẻ đồng ý nói: "Hai tinh quái truy ai, khẳng định sẽ chết! Diệp thế huynh, chúng ta bốn người cùng chạy trốn. Có ngươi lót đáy cho chúng ta, chúng ta có nhiều hơn một chút cơ hội đào mệnh!"

Diệp Húc chán nản, còn chưa kịp nói chuyện phía sau đột nhiên truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Chu Phàm, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Phương Chấn truyền tới. Hai đại võ đạo tiên thiên cao thủ, không ngờ chỉ vài cái hô hấp liền mất mạng.

Lại qua một cái hô hấp, Diệp Bân kêu lên thảm thiết, ngay cả đệ tử tông thất đối nghịch với Diệp Húc, rốt cuộc cũng chết thảm trong tay hai tinh quái!

Chỉ trong một chén trà nhỏ, liền có ba tiên thiên cao thủ và một cường giả tu luyện tm tới bát trọng lần lượt chết.

Diệp Húc trong trong lòng băng hàn, đổi lại là hắn, chỉ sợ cũng là kết cục như vậy. Nếu không phải hắn nhanh chóng chạy trước, chỉ sợ lúc này đã là một cỗ thi thể.

Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng ầm ầm vang lên, bốn người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con Hắc Lang lớn như một con trâu bò, và Hoàng Hồ Ly đang chạy như điên trong rừng, đang truy thẳng tới đây!

Hai tinh quái tốc độ cực nhanh, giống như phù quang lược ảnh, đại đao dài hơn trượng lơ lửng trên đỉnh đầu Hắc Lang yêu, ánh đao chợt lóe lên, chợt đem một cây đại thụ che trời bị bổ làm hai, hung thế bức nhân!

"Hôm nay các ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát!" Hắc Lang miệng phun tiếng người, tốc độ nhanh hơn vài phần.

Diệp Ly sắc mặt âm trầm, đột nhiên nhanh bước tới trước, thoát về phía trước mấy trượng, xoay người cười lạnh lạnh một cái. Đột nhiên hắn đánh ra hai chưởng, chưởng phong như sóng lớn đánh lên bờ đê, linh hoạt sắc bén cực kỳ, bức làm cho ba người Diệp Húc bị kiềm hãm, đều xuất chưởng ngăn cản.

"Ba vị thiếu gia, các ngươi vẫn thay lão nô chắn đường là hay nhất!"

Diệp Ly cười ha ha, chạy như điên đi. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Thiếu Bảo, lão cẩu nhà ngươi thật sự là đáng chết!" Chu Thế Văn giận tím mặt hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Nêu là có thể chạy được ngày hôm nay, ta sẽ cho lão cẩu này quy thiên!" Phương Thần cũng giận dữ nói.

Diệp Húc thản nhiên nói: "Lão cẩu này của ta, các ngươi đừng mơ tưởng theo ta đoạt!"