Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 31: Tiên thiên va chạm

Sâu trong núi rừng Hắc Hộc Lĩnh, Phương Hòa bộ mặt âm trầm nhảy như bay, một thân áo bào đỏ như lửa, rất nhanh tiếp cận Diệp Húc.

Chân khí hắn mãnh liệt, hừng hực như hỏa!

Mấy ngày nay, hắn vẫn truy tìm tung tích của Diệp Húc chung quanh, lại thủy chung không thể tìm thấy. Không nghĩ tới hôm nay Diệp Húc lại xuất hiện, khí thế ngút trời, xa xa khiêu chiến với hắn!

Một phế vật, không chạy trối chết giống như cẩu, ngược lại ăn tim gấu gan báo, không ngờ cũng dám hướng tới tiên thiên cao thủ khiêu chiến!

Phương Hòa e sợ Diệp Húc chạy trốn, bước chân cực nhanh, khí thế cường giả tiên thiên hoàn toàn mở ra, mỗi một bước hạ xuống, khí thế kéo lên một nấc thang, một đường đi vội, khí thế liên tiếp kéo lên!

Đợi tốc độ hắn đến cực hạn, cương khí ở quanh thân hắn hình thành một lực trường khủng bố. Chân khí giống như một đầu độc xà mãnh liệt, quấn quanh thân, làm cho những cành cây chung quanh hắn dập nát toàn bộ!

Xu thế của hắn, đợi khi vọt tới chỗ Diệp Húc. Tới đây, khí thế của hắn đã đạt tới đỉnh, lấy một đòn sấm sét, muốn một đòn giết chết Diệp Húc!

Phương Hòa khí thế lên tới đỉnh đỉnh, vọt tới bên cạnh thác nước, phóng mắt nhìn lại, nhưng không có phát hiện ra bóng dáng Diệp Húc, không khỏi nổi giận.

Chân khí cùng khí thế của hắn đều đã lên tới đỉnh điểm rồi, không ngờ lại mất đi mục tiêu. Việc này nó gần như một quyền có lực lớn ngàn cân, đánh thẳng vào khoảng không, khiến hắn khổ sở gần như muốn hộc máu!

"Chẳng lẽ tiểu tử này chạy thoát sao?"

Khí thế của Phương Hòa bắt đầu hạ xuống, chính lúc này trên vách núi chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền tới: "Phương Hòa tổng quán, đã lâu không gặp?"

Phương Hòa vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vách núi đối diện có một thiếu niên áo lam đang đứng. Kình phong thổi bay quần áo, phiêu phiêu muốn bay, không khỏi đồng tử co rút lại, nghiến răng nghiến lợi: "Diệp thất gia!"

Hắn cũng không xa lạ với Diệp Húc, lúc trước Phương Đồng dẫn người mai phục trong rừng, ý đồ đánh lén Diệp Húc và Chu Thế Văn. Nhưng lại bị hai người đánh cho tan rã quân lính, đúng là Phương Hòa đã ra tay cứu viện. Lực đánh Diệp Húc cùng Chu Thế Văn hai người, cứu rất nhiều con cháu Phương gia.

Trải qua trận chiến này, Phương Hòa ý thức được chỗ đáng sợ của thiên tài.

Lúc ấy hắn đã là tiên thiên cao thủ lâu đời, mà Diệp Húc cùng Chu Thế Văn chỉ là một mao đầu tiểu tử. Tuy nhiên võ học gia truyền mới tu được tới bát trọng. Nhưng hai người liên kết không ngờ cứng rắn ngăn trở được tiên thiên võ đạo đã quá mười năm rồi.

Mà hiện giờ, hắn phát hiện ra Diệp Húc, khí tức so với trước kia ngày càng nguy hiểm hơn!

Đây cũng không phải là tu vi Diệp Húc vượt quá lúc trước, mà tâm tình của hắn so với mấy năm trước đã xảy ra biến hóa cực lớn!

Biến hóa này, tương đối nguy hiểm!

Diệp Húc lần đầu tiên cố ý phát ra khí thế đợi hắn tới, đợi khi khí thế của hắn ngưng tụ tới cực điểm. Nhưng lại trốn không ra mặt, tránh đi sắc bén, đợi cho khí thế Phương Hòa hạ xuống, mới hiện thân.

Trong lúc này, Phương Hòa nhìn như không có bất luận tổn thất gì, nhưng trong đó bao hàm đạo lý võ học sâu đậm.

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên.

Khí thế đồng dạng như vậy, khí thế của Phương Hòa đang đứng ở giai đoạn suy sụp, nhưng mà khí thế của Diệp Húc còn chưa ngưng tụ!

Phương Hòa trong lòng rõ ràng, hai người bọn hắn còn chưa giao phong, nhưng trên phương diện tâm trí mà nói, hắn đã thua một bậc!

Nếu đối phương là cao thủ có cùng cấp bậc với hắn, Phương Hòa căn bản không dám giao chiến với đối phương, chỉ có thể rút đi, nếu không kết cục không chỉ là bại vong!

"Khí thế hơi chiếm thượng phong có lợi ích gì?"

Phương Hòa hơi định thần, ngẩng đầu gắt gao nhìn thẳng vào Diệp Húc, cười lạnh nói: "Diệp thất gia, nếu ngươi vẫn là tiên thiên võ đạo cảnh giới, trận chiến này ta chỉ có thể rút đi. Tuy nhiên ngươi chênh lệch quá nhiều với ta, quyết định giữa ngươi với ta chỉ có là thực lực, hoàn toàn là nhược điểm của ngươi!"

Lông mày hắn giãn ra, lớn tiếng quát: "Thất gia, xin lỗi! ngươi giết con trai của chủ nhân, chủ nhân có lệnh, mang đầu của ngươi đi theo gặp hắn!"

"Bởi vậy ngươi chỉ có một kết cục, chết!"

"Muốn đánh liền đánh, không nên vô nghĩa nhiều lời?"

Diệp Húc thét dài một tiếng, giống như một con dơi thật lớn, hai tay áo bay tán loạn, nhảy từ đỉnh núi xuống. Bước đầu tiên hắn đạp nhẹ lên mỏm đá trồi ra giữa thác nước, tà tà bay lên!

Bước thứ hai, chân của hắn hung hăng đạp trên mặt nước, giống như hổ đói từ trên đỉnh núi nhảy xuống. Mặt nước chợt nổ tung, sóng cuộn quay cuồng, thủy ngân giống như văng khắp nơi!

Đạp Đạp Đạp!

Diệp Húc tay chân cùng sử dụng, dường như một con nhện nước, giẫm lên mặt nước vội vàng chạy tới. Khí thế đại trướng, gần như trong nháy mắt đã kéo lên đỉnh!

Diệp gia thượng thừa thân pháp, Tri Chu Thải Thủy!

Diệp Húc liên tục biến hóa thành ba loại võ học, rốt cuộc khí thế tích tụ tới cực điểm, lấy thế vạn quân phóng thẳng về phía Phương Hòa. Song chưởng liên hoàn đánh ra, thương minh chân khí màu tím dời non lấp biển giống như áp chế tới Phương Hòa!

Phương Hòa hừ một tiếng, không sợ chút nào, quanh thân phát ra tiên thiên cương khí mãnh liệt. Song chưởng đón nhận, cương khí hóa thành một xích viêm hỏa xà dài hơn trượng, rung đùi đắc ý cương mãnh vô cùng.

Đây là thực lực của cao thủ tiên thiên lâu năm sao? Ngưng khí thành cương, đem các loại võ học tu luyện đến mức tận cùng, gần như có uy thế của vu sĩ khi ra tay!

"Diệp Thiếu Bảo, để ta nói cho ngươi biết, khí thế chiếm thượng phong cũng không có lợi ích gì. Ngươi cùng ta chênh lệch cảnh giới là quá lớn. Ta giết ngươi giống như giết một con chó vậy, đơn giản!"

Chưởng lực của hai người ầm ầm chạm vào nhau, xích viêm hỏa xà lập tức đánh nát chân khí Thương Minh của Diệp Húc. Phương Hòa tràn đầy tự tin, đây là chênh lệch tu vi, không phải thiên tư có thể bù được chênh lệch!

Xích viêm Hỏa Xà rốt cuộc đánh vào trên bàn tay của Diệp Húc, khiến cho Phương Hòa kinh hãi chính là. Bàn tay của Diệp Húc, không ngờ so với thương minh chân khí của hắn còn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần!

Rầm!

Cái đầu xà của Xích viêm hỏa xà lập tức bị bàn tay của Diệp Húc oanh mở, bùng nổ nứt ra tại chỗ. Thế công của hắn không chút yếu bớt, song chưởng trào ra, Xích Viêm Hỏa Xà bị cắt nổ tung, phát ra ba tiếng trầm đục!

Bàn tay hai người rốt cuộc đụng vào một chỗ, Phương Hòa chỉ cảm thấy một lực lượng khó có thể tưởng tượng phóng thẳng vào hắn, giống như một chiếc xe với hơn mười thớt liệt mã mãnh liệt đụng lên trên người hắn vậy. Bước chân di động, hắn không thể kìm nổi mà lùi về phía sau!

Song chưởng của hắn xương cốt bị lực lượng lớn này đánh nát, cơ thể dường như bị xé rách!

Đây là lực lượng thuần túy, lực lượng mạnh mẽ của thân thể tiên thiên. Không có bất luận chân khí gì thêm vào, chỉ dựa vào lực lượng thân thể, lền đè ép được tiên thiên cương khí của hắn.

Diệp Húc đã súc thế từ lâu, khí thế nổi lên tới cực điểm, hơn nữa có lực lượng của thân thể tiên thiên, rốt cuộc mới đánh tan được hắn!

Hắn hiện giờ cũng đã rõ, chính mình và Phương Chung Sơn phán đoán sai lầm rồi. Phương Đồng không phải là do nhân vật thần bí bảo vệ Diệp Húc giết chết, mà chết ở trong tay Diệp Húc.

A……

Diệp Húc há mồm gầm lên, lực lượng song chưởng lại tăng cường, đánh đấm liên tục về phía Phương Hòa. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh. Đầu ngực eo của Phương Hòa bị Thương Minh chân khí chấn đoạn, kình phong như tơ đen thổi trúng chính diện!

Phương Hòa cũng không thể ngừng lại tư thế suy sụp, bị Diệp Húc đẩy nhanh về phía sau, tốc độ nhanh như gió thổi!

Bốn bàn tay của hai người dính cùng một chỗ, hai bóng người một trước một sâu nhằm thẳng về phía khu rừng.

Rầm rầm!

Lưng của Phương Hòa đụng vào một gốc cây cổ thụ trăm năm, thân cây vốn hai người mới có thể ôm hết bỗng nhiên vỡ thành từng mảnh vụn. Cây cổ thụ này kêu lên khanh khách mấy cái rồi đổ xuống ầm ầm.

Rầm rầm!

Phương Hòa lại đụng vào một gốc cây cổ thụ to lớn, vẫn không thể ngừng lại tư thế lùi về sau. Khóe miệng hắn trào ra đường tơ máu, đầu bạch lăng không bay múa, trong lòng vừa sợ vừa giận!

Hắn lúc trước ở trước mặt Phương Chung Sơn đã từng nói, tuyên bố giết chết Diệp Húc giống như giết một con chó vậy. Không nghĩ tới lần này giao phong chính diện với Diệp Húc, hắn lại ở trong thế hạ phong!

Tu vi của hắn đích xác mạnh hơn Diệp Húc một chút, nhưng lực lượng thân thể, Diệp Húc lại có tính áp đảo.

Kết quả này khiến cho hắn quả thực không thể chịu đựng được!

Đột nhiên, Phương Hòa cảm thấy lực lượng của Diệp Húc thoáng hơi yếu đi, trong lòng không khỏi mừng rỡ, bộ mặt dữ tợn lạnh lùng nói: "Tiểu tử ta còn tưởng rằng ngươi có thể không ngừng không nghỉ bùng nổ xuống nữa cơ, hiện giờ kiệt sức rồi chứ gì? Đây là chênh lệch không thể bù lại giữa ta với ngươi, chính là ngày chết của ngươi.

Phương Hòa còn chưa dứt lời, đột nhiên trên bàn tay Diệp Húc bùng nổ lực lượng còn mạnh hơn vừa rồi, hung mãnh hơn nhiều.

Rầm! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Bốn bàn tay tách ra, cả người Phương Hòa gần như một viên đạn bắn ra ngoài!

Phương Hòa tức tốc lùi lại phía sau, mũi chân điểm nhanh xuống mặt đất. Rầm một tiếng vang lên, mặt đất hiện ra một hố to, tán đi lực lượng không thể trống lại kia.

Chỉ cần thành công tan mất cỗ lực lượng này, hắn liền có thể trì hoãn, khi vãn hồi lại thu hướng giảm chân khí, tái chấn hùng phong.

Phương Hòa chưa hoàn toàn đánh hết lực, đột nhiên phía sau lưng hắn chạm phải cái gì cứng rắn, trong lòng không khỏi căng thẳng: "Không xong!"

Sau lưn ghắn, rõ ràng là một khối đá lớn nặng hơn mười tấn là ít. Phương Hòa đánh rầm một cái lên trên tảng đá, khối tảng đá vững chắc kia bất ngờ xuất hiện một vết rách thật dài.

Phương Hòa chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị đè ép gần như vỡ vụn ra, một ngụm máu tưởi chảy lên yết hầu. Khuôn mặt già nua đỏ thẫm, cố gắng nuốt ngụm máu tươi này xuống.

"Phương Hòa, ngwuowi vừa rồi nói giết ta như giết một con cho sao?"

Diệp Húc cười lạnh, gió xoáy hiện lên, hắn vọt tới, chưởng lực màu tím giống như rời non lấp biển, đè về phía Phương Hòa.

Lần thứ hai va chạm!

Phương Hòa vừa kinh vừa sợ, vội vàng cố lấy chân khsi toàn thân, ngang nhiên đón nhận, đồng thời không địch lại được lực lượng thân thể của Diệp Húc.

Phía sau là tảng đá lớn, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được va chạm, nứt ra thành hai cánh hoa.

Phương Hòa đứng thẳng không xong, quay cuồng bay về phía sau, người đang ở giữa không trung liền phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Húc khóe miệng cũng trào ra một tia máu tươi, lực lượng thân thể tiên thiên cũng hùng mạnh vô cùng. Nhưng mà Phương Hòa tu vi cao hơn nhiều so với thực lực vu vi của hắn. Chân khí của hắn có vẻ có chút bạc nhược, liên tục đánh Phương Hòa, khiến cho hắn bị nội thương không nhẹ.

"Phương Hòa hiện giờ ai mới giết ai giống như giết một con chó?" Diệp Húc ngăn chặn thương thế, ôm lấy một khối đá lớn, thả người nhảy lên, hung hăng nện xuống, ánh mắt lành lạnh, âm thanh lạnh lùng nói.