Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ thành Liễu Châu trở nên vô cùng náo nhiệt. Đường phố tràn ngập người đi, rộn ràng nhốn nháo, không ít danh môn khuê tú đẩy cửa sổ phòng, nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy đệ tử tam đại gia tộc hai ba người xếp thành một đội, mỗi người dáng vẻ hiên ngang đạo mạo. Thắt lưng đeo bảo kiếm, lưng đeo trường cung, chạy như bay qua đường phố, chỉ để lại những tiếng vó ngựa trong trẻo.

"Mau nhìn, mau nhìn! Đó là mấy vị thiếu gia của Phương gia, Phương Hoành công tử cũng ở trong đó, còn có Phương Đô công tử! Oa, nhóm người Diệp gia thiếu gia cũng đi ra rồi!"

"Phương Phương, ngươi lại hoa si rồi, những thiếu gia này làm sao để ý tới chúng ta? Bọn họ đã sớm là danh hoa có chủ, không phải đối với thế gia châu khác làm đám hỏi thì đã định sớm việc hôn nhân rồi. Nếu không phải lễ săn thú, ngày thường thấy mặt bọn họ còn rất khó khăn. Ta nghe nói, những nha hoàn của công tử này, đều còn muốn quý giá hơn cả chúng ta…"

"Hừ, người ta mới không phải là hoa si, chỉ là có chút thèm mắt thôi. Ta cảm thấy muốn trở thành thiếu nãi nãi của tam đại thế gia, còn có bế tiểu baby trong lòng nữa….Oa, Chu gia thiếu gia cũng đi ra rồi … Kỳ quái, Chu gia thiếu gia sao lại có vẻ già như vậy. Một đám tuổi chừng ba mươi bốn mươi,…oa người kia càng già kìa, không chừng năm mươi rồi đó?"

Chu Thế Văn đi dưới đường phố nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn trên trên lầu, ói ra một cục đàm, mắng nói: "Lão tử năm nay mới mười lăm tuổi, không phải năm mươi!"

Thiếu nữ trên lầu thè lưỡi, hưng phấn kêu lên oa oa: "Mau nhìn, Phương Thần công tử tới đấy, thật đẹp trai, Thần tam công tử!" Thiếu nữ cầm cái khăn màu phấn hồng trong tay ném xuống dưới, lướt qua hai má một thiếu niên áo trắng.

Thiếu niên áo trắng kia cưỡi một con ngựa trắng, làn da trắng nõn, tuấn mị lại có chút yêu dị. Thậm chí ngay cả nữ nhân cũng ghen tị với dung mạo của hắn. Mặt hắn mỉm cười, đưa tay nhận lấy khăn, đặt ở trên mũi ngửi mấy cái, tiện tay đưa vào trong lòng, một bộ dạng tự nhiên phóng khoáng.

Thiếu nữ trên lầu các ưm một tiếng, không ngờ hưng phấn quá mà té xỉu.

Thiếu niên áo trắng này đúng là Phương gia tam thiếu gia Phương Thần, nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất Phương gia. Trong Liễu Châu thành này hắn, Chu Thế Văn cùng Diệp gia Diệp Húc đều nổi danh là nhân vật thiên tài hơn người!

Chu Thế Văn liếc mắt nhìn Phương Thần một cái, lại nhổ ra một cục đờm nhỏ giọng mắng: "Công tử bột! lão tử hận nhất là người khác có cái mặt trắng hơn lão tử!"

"Không phải Phương mỗ mặt trắng, mà là Chu huynh mặt quá đen."

Phương Thần nghe thấy thế, phất phất cái quạt xếp trong tay, mỉm cười nói: "Chỉ sợ thành Liễu Châu này, rốt cuộc không tìm thấy được người nào mặt đen hơn ngươi."

Chu Thế Văn tức giận, bộ râu quai nón dựng cả lên, cả giận nói: "Trời nóng như vậy sao? Cả ngày phe phẩy cái quạt, giả vờ làm tao khách! Đừng hất cái mùi lẳng lơ như nước tiểu của ngươi tới bên lão tử!"

Phương Thần cười ha hả nói: "Thời tiết tuy không nóng, nhưng tiểu đệ lại luyện Cửu Dương Liệt Hỏa thần công tới cửu trọng đỉnh, chân khí mãnh liệt như lửa. Cho dù là mùa đông khắc nghiệt cũng phải phe phẩy cho mát."

Chu Thế Văn ánh mắt sáng ngời, chà xát hai tay cười ha hả nói: "Công tử bột, ngươi cũng nhanh tiến vào tiên thiên rồi sao? Không bằng cho lão tử ta nhìn một chút xem? Nhìn xem Phương gia Cửu Dương Liệt Hỏa thần công với Hậu Thổ Bá Thể thần công của Chu gia ta, cái thần công nào mạnh hơn!"

Phương Thần trong mắt hàn quang chợt lóe, một cỗ chiến ý hùng mạnh phát ra ngoài, mỉm cười nói: "Đánh sao? ở trên Bách Man Sơn, ngươi cùng ta có khi có cơ hội đấy? Tuy nhiên nghe nói Chu huynh năm lần bảy lượt thua trong tay Diệp Thiếu Bảo, so sánh với Chu huynh ta càng muốn giao thủ với Diệp Thiếu Bảo hơn! Khiến ta cảm thấy tiếc nuối chính là. Cửu Dương Liệt Hỏa thần công của ta đại thành, mà Diệp Thiếu Bảo lại trở thành phế nhân không thể thấy được phong thái của Diệp Thiếu Bảo ở trong lễ săn thú này, thật sự rất đáng tiếc…."

Chu Thế Văn hừ lạnh một tiếng, khinh miệt vạn phần nói: "Công tử bột, Diệp Thiếu Bảo trước khi bị phế đi, ngươi có dám nói những lời này không? Lão tử đích xác không phải là đối thủ của hắn, nhưng lão tử dám nhảy ra trước mặt hắn khiêu chiến! mà người, chỉ khi hắn bị phế đi mới dám ra nói mát, tiểu nhân vô sỉ!"

Phương Thần trong lòng giận dữ, cũng bất động thanh sắc, hơi hơi lay động quạt xếp trong tay.

"Hai vị thế huynh chỉ sợ đã quên, Diệp gia ta ngoại trừ Diệp Thiếu Bảo còn có Diệp phủ tam kiệt."

Hai con tuấn mã theo nhau mà tới, Diệp Bân, Diệp Phong ngồi ngay ngắn trên ngựa, đuổi tới trước mặt hai người, ghìm cương ngựa lại.

Diệp Phong cười ngạo nghễ nói: "Hai vị, Diệp Húc đã biến thành một phế vật, trở thành mã nô dọn chuồng ngựa! Nhưng Diệp gia ta nhân tài lớp lớp, người xuất sắc hơn hắn có không biết bao nhiêu! Lần lễ săn thú này, hai huynh đệ chúng ta liền làm đối thủ của hai thế huynh đi!"

"Chỉ bằng hai người các ngươi sao?"

Chu Thế Văn bĩu môi, đầu nghiêng sang một bên nói: "Các ngươi còn không xứng, gọi đại ca Diệp Tần của các ngươi ra thì còn tạm được."

Phương Thần ánh mắt nhìn Diệp Bân Diệp Phong, đảo qua một cái trên mặt cười như gió xuân, vuốt cằm cười nói: "Hai vị thế huynh, Chu huynh nói đúng đây, các người đích xác không xứng."

Diệp Bân, Diệp Phong hai người sắc mặt xanh mét, ngồi trên lưng ngựa không biết nói gì cho tốt.

Chu Thế Văn ánh mắt đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy cuối phố có một ngựa chậm rãi đi tới. Một thiếu niên thân áo lam ngồi trên ngựa, chầm chậm tiến tới phía trước.

Vật cưỡi của Chu Thế Văn chính là lương mã Hỏa Thán Câu thượng đẳng Tây Vực, quanh thân nó đỏ rực như lửa. Tuấn mã dưới chân Phương Thần cũng là loại tốt, tên là Chiếu Dạ Ngọc Kỳ Lân, cực kỳ quý báu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mà Diệp Bân Diệp Phong cưỡi hai con ngựa cũng là nhất đẳng lương mã, không có một con nào là tạp mao cả!

Duy chỉ có con ngựa dưới thân thiếu niên áo lam này, màu sắc pha tạp, lại vừa gầy, bệnh tật, dường như một trận gió thổi cũng có thể làm cho cả người cả ngựa bay lên trời.

"Diệp Thiếu Bảo!"

Chu Thế Văn ánh mắt ngưng tụ, gắt gao nhìn thẳng vào thiếu nhiên áo lam.

Phương Thần đồng tử cũng co rút lại, liếm liếm môi khô ráo của mình, móng tay bấm trắng bệch, như lâm phải đại địch, thở dài gằn ra từng chữ: "Diệp! Húc!"

Diệp Húc chậm rãi đi tới trước mặt hai người, miệng lộ ra nụ cười, chắp tay nói: "Hai vị thế huynh."

Chu Thế Văn đột nhiên cười ha hả: "Thiếu Bảo quả nhiên ngươi tới đây, ta vốn tưởng rường ngươi sau khi biến thành phế nhân, còn muốn biến thành phế vật nhát gan chứ!"

"Chỉ cần tên Diệp Húc của ta còn trên gia phả của Diệp gia, lễ săn thú này ta nhất định sẽ tham gia!" Diệp Húc thản nhiên nói.

Phương Thần phe phẩy cái quạt cười khẩy nói: "Ngựa của Diệp thế huynh, thật ra rất khác biệt, có thể xưng là tuyệt phẩm!"

"Phương huynh đệ chê cười rồi."

Diệp Húc nhún vai, hơi có chút bất đắc dĩ, tuy rằng hắn ở mã trường Diệp gia, nhưng tuấn mã trong mã trường đều bị đệ tử tông thất Diệp gia khác chọn đi, chỉ chừa lại con ngựa này thôi.

Hắn nguyên không tính toán cưỡi ngựa, tuy nhiên Mã Tam Bảo lại nói cho hắn, con ngựa này nhìn như kém cỏi, kỳ thực cũng là loại dị chủng hiếm thấy, hơn nữa có cái tên cực kỳ vang dội là "Can Sài Giao" (Can Sài = củi đốt).

Ba người chạy song song với nhau, hướng ra ngoài thành. Con ngựa "Can Sài Giao" này tuy rằng vừa gầy lại vừa hung ác vô cùng. Nó nhe răng nhếch miệng với tuấn mã của Chu Thế Văn cùng Phương Thần. Những tiếng phì phì thở ra trong mũi, làm cho con ngựa chỉ còn lại da bọc xương này, có vẻ hung ác dữ tợn gấp đôi.

Nhưng khác với ngựa chính là, cái miệng dài của nó chứa đầy răng nhọn sắc bén, không giống như ngựa, ngược lại giống như một con sói đói!

Chu Thế Văn không kìm được nổi mà bật cười: "Thiếu Bảo, tính tình con ngựa của ngươi quả không nhỏ, quả nhiên có thể là tuyệt phẩm!"

Diệp Húc cười nói: "Con ngựa này của ta, chỉ ăn thịt, không ăn cỏ, mỗi ngày ăn năm mươi cân thượng đẳng thịt bò, thứ đẳng thịt bò ngay cả nhìn cũng không thèm, đích xác hơi hung một chút."

Chu Thế Văn líu lưỡi: "Hỗn đản này ăn nhiều hơn cả ta!"

Diệp Bân, Diệp Phong hai người bị bỏ quên một chỗ, tức giận tới cả người phát run, rõ ràng Diệp Húc đã biến thành "phế vật" thế nhưng Chu Thế Văn và Phương Thần vẫn cực kỳ coi trọng hắn. Còn hai người bọn bọ, cái gọi là Diệp phủ tam kiệt, không ngờ chỉ liếc mắt nhìn cũng không thèm!

Đây là loại sỉ nhục thế nào?

Diệp Bân Diệp Phong hai người liếc nhìn nhau, tâm ý tương thông, lập tức phóng ngựa chạy như điên về phía trước, thẳng tới Diệp Húc mà đi!

Đợi khi tới bên Diệp Húc, hai người nhất tề chuyển đầu ngựa, đánh thẳng tới Diệp Húc!

Diệp Phong trong lòng hung tợn nói: "Đánh chết ngựa của ngươi tại đương trường, cho ngươi xấu mặt, xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào!"

Hai con tuấn mã còn chưa tới gần "Sài Can giao" đột nhiên dựng hết cả lông lên, nghiêng đầu ngựa hí lên một cái giận dữ. Hai móng sau của nó tung bay đá thẳng vào bụng của hai con tuấn mã!

Hai con tuấn mã của Diệp Bân Diệp Phong bị đánh bay lên trời, ầm ầm đụng vào nhà cửa hai bên đường. Va đập mạnh tới cửa nhà nứt cả ra, ngay cả hai người trên lưng ngựa cũng bị rơi xuống, mặt mày xám như tro!

Phương Thần cùng Chu Thế Văn không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, ngơ ngác nhìn con ngựa gầy yếu như sắp chết tới nơi này mà kinh ngạc vạn phần. Ngay cả Hỏa Thán Câu cùng Chiếu Dạ Ngọc Kỳ Lân của bọn họ cũng yên lặng lùi sau một bước, không dám chạy song song với thớt ngựa gầy còm này.

Chu Thế Văn cười ha ha nói: "Thiếu Bảo, ngựa này của ngươi rất dũng cảm a!"

Diệp Húc cũng kinh ngạc không ngừng, Mã Tam Bảo nói con ngựa Sài Can Giao này là do Giao Long cùng Ngựa cái sinh ra. Hắn tưởng rằng đó chỉ là nói đùa cho vui, hiện giờ xem ra có vài phần khả năng!

Phương Thần cười lạnh nói: "Khí lực lớn có ích gì? Lương mã hay không, chính là xem sức của bốn vó! Hai vị thế huynh, có dám so cước lượng của tọa kỵ không, xem ai tới được bên ngoài thiên đàn tế tổ trước?"

"So thì so, sợ ngươi cái gì? Cáp!"

Chu Thế Văn hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giống như tên rời khỏi cung phóng như bay ra ngoài thành. Phương Thần thầm mắng một câu tiện nhân, vội vàng phóng ngựa đuổi theo.