Diệp Húc và Lương Vương đi vào trong Bách Hoa cung, chỉ thấy 24 viên Đông Hải Giao Nhân Châu lơ lửng trên một cái trụ đồng thật lớn. Giao Nhân làm đèn lồng, phụ giúp một viên dạ minh châu cực lớn bay trên không trung, làm cho cả tòa cung điện tọa lạc trên liên hoa sơn sơn này giống như ảo như thực, mê ly diễm lệ vô cùng.
Gia chủ của Thanh Châu bát đại thế gia đã ngồi xuống, tuy nhiên đều ngồi ở chiếu dưới. Về phần chiếu trên, là lưu lại cho mấy cái môn phái vừa tới. So sánh với những đại môn phái ma đạo, gia chủ bát đại thế gia này còn chưa với lên được.
"Diệp đà chủ, Lương vương, mời ngồi." Một thiếu nữ dẫn bọn họ đi tới chiếu trên, mời hai người ngồi xuống cười nói.
Thất Sát Cung, La Sát Môn và sứ giả của các môn phái khác cũng đi thẳng vào trong cung, tự ngồi xuống. Quỷ Vương tông Nghiêm Tam Sơn nhìn khắp nơi, hiển nhiên là tìm sứ giả của Ngũ Độc giáo.
Rốt cuộc ánh mắt của hắn dừng trên người Diệp Húc, cười lành lạnh, lập tức ngồi xuống, thầm nhủ: "Quỷ Vương tông ta lần này bị Ngũ Độc giáo đánh giết tới tận cửa, thể diện mất hết. Nghe nói là do tiểu tử này làm, thậm chí ngay cả Mao sư đệ cũng chết trong tay hắn! nói chuyện không bằng bạo lực, đợi khi Bách Hoa cung chủ nói xong chương trình vu hồn giới, nửa đường giết chết tiểu tử này, như vậy là xong chuyện!"
Huyết Thần Bảo thiếu chủ La Tu không chết, bị một quyền của Diệp Húc đánh cho mặt mũi bầm dập, mồm miệng toác ra, cũng ngồi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Húc. Nguồn: http://truyenfull.vn
Một làn gió thơm kéo tới, mấy vị thiếu nữ của La Sát Môn chân thành ngồi xuống bên người Diệp Húc. Thiếu nữ cầm đầu che mặt bằng khăn lụa trắng cười khanh khách nói: "Tiểu huynh đệ, kẻ thù của ngươi cũng không ít đâu, thiệt nhiều người đối với ngươi như hổ rình mồi, hận không thể ăn thịt ngươi đâu!"
Thiếu nữa này tuy rằng bịt khăn che mặt, làm cho người ta không nhìn thấy dung nhan của nàng. Nhưng quần áo mặc trên người lại cực nhỏ, giống như lụa mỏng vậy. Trước ngực tuyết trắng một mảnh, mương máng trắng mịn như bột, thân thể như ẩn như hiện, rất là mê người.
Diệp Húc cười nói: "Không nghĩ tới là đánh qua vài con chó, kết quả họa dính lên người. Tiểu đệ cũng không còn cách nào khác."
Bách Hoa Cung Chủ đi tới, ngồi trên vị trí chủ vị. cười nói: "Lần này triệu tập chư vị tới đây, bởi vì chuyện ở Mã Đạp Hồ vu hồn giới, hiện giờ đã là thời điểm rồi. Năm nay khác với lần trước, Thanh Châu của ta nhiều ra một phương thế lực là Ngũ Độc giáo. Cũng phải phân ra danh ngạch cấp cho Ngũ Độc giáo."
La Tu cười lạnh nói: "Cung chủ, Ngũ độc giáo mới đi vào Thanh Châu, mở ra phân đà, có tài đức gì, mà lấy đi danh ngạch trên tay chúng ta?"
Thất Sát Cung sứ giả sắc mặt không tốt nói: "Lúc trước khi vu hồn giới xuất hiện. Năm phái chúng ta đều tự mình xuất động, đều ra tay tranh đọa, kết quả ai cũng không chiếm được tiện nghị, bởi vậy ngũ phái mới lập ra quy củ như thế. Mã Đạp Hồ vu hồn giới ba năm mở ra một lần, năm phái đều có 30 danh đệ tử đi vào trong vu hồn giới sưu tầm bảo vật. Tông chủ năm phái chúng ta, liên kết với cung chủ mới có thể mở ra vu hồn giới, khiến nhiều nhất chỉ có thể cho 150 người tiến vào trong vu hồn giới. Ngũ Độc Giáo tự nhiên nhúng tay vào, phân cho bọn họ danh ngạch, chúng ta sẽ thiếu đi rất nhiều danh ngạch."
"Ngũ Độc giáo ở xa tận Lĩnh Nam, muốn tới Thanh Châu chúng ta chia sẻ vu hồn giới, nào có chuyện tốt như vậy?"
Mọi người đều mở miệng, giương thương múa kiếm, đúng là chỉ trích Ngũ độc giáo ngang ngược. Trường hợp này những thế lực ở Thanh Châu căn bản không thể lên tiếng, thậm chí ngay cả Lương Vương cũng không có quyền nói vào, không thể cãi cọ thay cho Diệp Húc.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, căn cơ hắn dù sao cũng còn thấp, còn không thể phục chúng.
Trong vu hồn giới, đệ tử các phái tranh đấu chém giết lẫn nhau, cướp đoạt của cải, tỉ lệ tử vong cực kỳ cao. Nhưng thu hoạch cũng cực kỳ kinh người, trong đó có dược tài, tài luyện luyện khí, kinh thư, đan dược, linh thú, thậm chí là vu bảo do chủ nhân vu hồn giới luyện chế.
Vu sĩ có thể lưu lại vu hồn giới, tu vi đều là trời long đất lở, so với ma đạo cự phách như bách hoa cung chủ này đều mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Hắn sưu tầm tài liệu, luyện chế đan dược hay vu bảo, uy lực sẽ khủng bố như thế nào?
Cho nên những người này mới có thể đồng thanh, phản đối Ngũ Độc giáo thò tay vào.
Nghiêm Tam Sơn đột nhiên cười nói: "Quỷ Vương tông ta không phản đối Ngũ Độc giáo thò tay vào chuyện vu hồn giới. Tốt nhất Diệp đà chủ tự mình tiến vào trong vu hồn giới! đệ tử Quỷ Vương Tông ta, rất muốn hướng Diệp đà chủ lãnh giáo một chút vu pháp!"
Hắn nhe răng cười độc ác, sát khí lộ ra, thầm nghĩ: "Ở trong vu hồn giới, giết chết tiểu tử này, Ngũ Độc giáo cũng không biết là ai làm!"
La Tu đột nhiên tỉnh ngộ lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Húc, cười khanh khách nói: "Ta Huyết Thần bảo cũng không phản đối, nếu danh ngạch không đủ, Huyết thần bảo ta có thể phân ra vài danh ngạch cấp cho Diệp đà chủ."
Hắn lâm trận phản chiến, khiến mọi người cảm thấy bất ngờ.
Hiện giờ ủng hộ Ngũ Độc giáo tham dự vào vu hồn giới, thêm cả Bách Hoa cung vào nữa thì đã có ba nhà rồi. Hai nhà khác mặc dù phản đối cũng không còn cách nào khác.
Bách Hoa cung chủ cười nói: "Như vậy việc này định thế đi. Ngũ độc giáo tổng đàn định ở tận Lĩnh Nam. Nếu là tổng đàn tự nhiên có thể chia đều danh ngạch với chúng ta. Tuy nhiên Thanh Châu Vân Môn sơn cũng chỉ là một phân đàn. Chúng ta mỗi phái cấp ra hai danh ngạch, Diệp đà chủ liền có thể phân được mười cái danh ngạch."
Mọi người liếc nhau, Bách Hoa cung chủ quyết định như vậy cũng không tính là thiên vị Diệp Húc. Bọn họ mỗi nhà phân ra hai cái danh ngạch cũng không tổn thương gân cốt gì cả, lúc này đều gật đầu.
"Mười danh ngạch! Diệp lão đệ, ngươi phát đạt rồi!" Lương Vương lộ ra thần sắc hâm mộ, nhỏ giọng nói.
Diệp Húc nhấp nháy mắt, cười khổ nói: "Tất cả mọi người ở Vân Môn sơn cộng thêm cả ta nữa mới chỉ có mười người. Hơn nữa trong vu hồn giới có cái gì, rốt cuộc có đáng giá để gây chiến hay không…"
"Diệp lão đệ, Vu hồn giới tương đương với mộ địa của cao nhân cấp đại vu thời thượng cổ. Những của cải được mai táng theo bọn họ, tùy tiện một kiện đồ vật cũng có thể làm truyền gia chi bảo, là vùng giao tranh của vu gia! Tuy nhiên vu hồn giới tự thành một giới, có quy tắc của chính mình. Cao thủ tu luyện tới Tam Chân Cảnh không thể đi vào trong đó, chỉ có vu sĩ Tam Nguyên cảnh mới có thể đi vào được."
Lương Vương thở dài nói: "Lần trước vu hồn giới mở ra Thanh Châu bát đại thế gia chỉ có được một cái danh ngạch. Ta Lương Vương phủ được hai danh ngạch. Chính là Bách Hoa cung chủ lấy danh ngạch của chính mình phân ra cho mười người chúng ta."
Diệp Húc trong lòng vừa động nói: "Vân Môn sơn ta vừa mới khánh thành, còn nhiều điều khó khăn, thật sự rút người ra không thể được. Những danh ngạch này ta chỉ lưu lại một, mặt khác chín danh ngạch khác, Lương Vương lão ca cùng với vài vị gia chủ phân phối với nhau đi."
Lương Vương nghe vậy mừng rỡ, cảm kích vạn phần.
Kỳ thực Diệp Húc cũng không còn cách nào khác, Vân Môn sơn thật sự không kiếm ra được người. Nếu dốc toàn bộ lực lượng, cơ nghiệp bọn họ vừa mới tạo thành, chỉ sợ đảo mắt sẽ bị thay chủ. Không bằng đem chín danh ngạch này đưa cho Lương Vương, khiến hai nhà quan hệ thân thiết hơn một chút.
Hơn nữa, vu hồn giới là địa phương coi trời bằng vung, các đại phái tranh đấu gay gắt, nơi nào cũng gặp cảnh chém giết lẫn nhau. Vân Môn sơn phân đà cộng thêm cả Diệp Húc mới được mười người, tổn thất bất kỳ người nào hắn cũng không thể chịu được. Bởi vậy Diệp Húc quyết định chính mình tự đi thăm dò, sau đó mới quyết định xem lần sau có nên tham dự vào trong đó hay không.
Không quá lâu, mọi người đều rời khỏi Bách Hoa cung, Bách Hoa cung chủ cười nói: "Chư vị, sau khi trở về, báo cho tông chủ các phái, nói là Tâm Lan đã chạy tới Mã Đạp Hồ, xin đợi bọn họ đại giá!"
Dứt lời, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng giơ tay, tòa liên hoa lớn hơn mười mẫu kia đột nhiên bay lên trên không trung. Hoa sen ngày càng nhỏ hơn, cung điện trong đó thì ở lại đỉnh núi.
Hoa sen hóa thành một ngai vàng, Bách Hoa cung chủ ngồi trên ngai vàng hoa sen.
Mười mấy tên đệ tử Bách Hoa cung đều tế khởi yêu thú mình nuôi dưỡng, vọt người bay lên, đi theo nàng tiến về phía Mã Đạp Hồ.
"Diệp đà chủ, nếu có thời gian, không ngại tới Đằng Châu La Sát Môn làm khách." Thiếu nữ che lụa mỏng trên mặt cười nói, lập tức chân nguyên hóa thành hai cánh, cùng với đám đệ tử La Sát Môn cùng nhau bay lên trời cao.
"Lão đệ, La Sát Môn mời ngươi đi, hơn phân nửa là coi trọng ngươi, tính thu ngươi vào làm khách phía sau màn rồi!"
Lương Vương thở dài liên tục nói: "La Sát Môn đều là nữ nhân, sở dĩ có thể lập nghiệp ở Đằng Châu chính bởi vì các nàng tinh thông một môn vu pháp song tu. Thường thường lựa chọn tuổi trẻ tài năng, tuấn kiệt cùng nhau song tu, cộng đồng tinh tiến. Bởi vậy khiến cho rất nhiều nhân vật thiên tài hưởng ứng. Tuy rằng La Sát Môn đều là những nữ nhân yếu đuối, nhưng nếu vung tay hô to một tiếng, không hề ít vu sĩ hưởng ứng tập thể, thế lực cực kỳ khổng lồ! Vị tiểu nương tử kia không ngờ sẽ coi trọng ngươi, bực chuyện tốt này, lão phu còn không có gặp qua?"
Diệp Húc thành thành thật thật nói: "Lão ca, tiểu đệ còn trẻ, làm khách phía sau màn của người khác, còn chưa nghĩ tới bao giờ."
Hắn ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy Quỷ Vương tông Nghiêm Tam Sơn và thiếu chủ Huyết Thần Bảo đều tự rời đi. Tuy nhiên mấy lão bộ của thiếu chủ Huyết Thần Bảo còn ở lại Liên Hoa sơn, nhìn hắn cười lạnh không ngừng.
Diệp Húc hướng xuống chân núi mà đi, vài lão bộc kia cũng nhắm mắt theo đuôi, khoảng cách chỉ còn trăm mét xa. Diệp Húc đi tới như thế nào thì bọn họ cũng tới đó.
"Lương Vương lão ca, ngươi về trước đi, ta chỉ sợ không thoát thân được một thời gian nữa." Diệp Húc nhỏ giọng nói với Lương Vương.
Lương Vương cũng nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của hắn, tuy nhiên biết bản lĩnh của Diệp Húc. Lúc trước đại náo ở Thanh Châu, ngay cả Lương Vương phủ và bát đại thế gia cũng không thể nề hà được hắn, lúc này mới cáo từ rời đi.
"Xem ra ta phải đại khai sát giới rồi…"
Diệp Húc lấy một viên dị quả, dột nhiên bóng trắng chợt lóe lên. Hoa Hồ Điêu đứng ở trên vai hắn, hai tròng mắt đen lúng liếng tỏa sáng, móng vuốt nắm ở trước mắt hắn, điềm điềm kêu lên: "Quả quả…"
Diệp Húc lấy ra hơn mười viên dị quả, đầu Điêu nhi này ánh mắt chuyển động nhanh rồi. Nó chạm chạm trên đầu vai của hắn, cái đuôi lay động, kêu lên quả quả không ngừng, cố gắng lấy lòng hắn.
"Tiểu Điêu nhi, nếu ngươi giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này, những thứ này đều của ngươi, cho người ăn no!" Diệp Húc hướng dẫn từng bước nói.
Hoa Hồ Điêu gật đầu, Diệp Húc khẽ mỉm cười, mang theo đầu dị thú này xuống núi.