Quý Vân Hoàng giờ phút này đang ở một nơi mà Ninh Tuyết Mạch tuyệt đối không thể tưởng được ---- hoàng cung!

Hắn bạn đầu vốn định chơi cờ thâu đêm cùng với Quý Vân Tiêu, không ngờ vào lúc canh ba, hắn nhận được thánh chỉ trong cung truyền tới, phụ hoàng triệu hắn vào cung gấp.

Hoàng mệnh không thể trái, hắn đành phải cáo từ Ngũ vương gia, trực tiếp vào cung.

Hắn không biết chính là, hắn vừa mới rời đi chưa đến một khắc (15 phút), thị vệ phủ Thái tử đã vội vội vàng tìm tới phủ đệ của Ngũ vương gia, muốn báo cáo tin tức Hình bộ tới bắt người với hắn. Đáng tiếc, đã bị bỏ lỡ --

Quý Vân Hoàng vào cung mới biết được, phụ hoàng hắn ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, đang nằm ở trên long sàng, điểm danh hắn tới để làm bạn bên người.

Quý Vân Hoàng bất đắc dĩ, cũng vừa lúc tối nay hắn không có chỗ để đi, vì thế đã lưu lại.

Hắn cảm thấy tối này phụ hoàng hắn có chút dong dài, hỏi hắn liên miên một số tình hình gần đây, nói chuyện phiếm với hắn câu được câu không.

Hắn cũng chỉ lắng nghe và đáp lời cho có lệ. Trong lòng không biết vì sao có chút hoảng hốt, muốn hồi phủ nhìn xem một cái, bất đắc dĩ phụ hoàng hắn tối nay dường như rất dính người, căn bản không cho hắn rời đi......

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Ninh Tuyết Mạch kéo dài thời gian đã đủ lâu, tuy nhiên Quý Vân Hoàng vẫn không quay về. Nàng rốt cuộc vẫn bị Quý Vân Dao mang theo ra ngoài, giao tới trên tay vị Lục đại nhân Hình bộ --

Ninh Tuyết Mạch tất nhiên dò hỏi nguyên do bắt nàng, vị Lc đại nhân lại ít lời nhưng nhiều ý: "Tới Hình bộ rồi ngươi tự nhiên sẽ biết. Nếu ngươi bị oan uổng, tất nhiên sẽ thả ngươi ra."

Phân phó người dùng xích sắt trên người Ninh Tuyết Mạch, Ninh Tuyết Mạch biết với bản lĩnh hiện tại của mình tuyệt đối trốn không thoát, vì thế nàng cũng không giãy giụa vô vị, miễn cho ăn nhiều đau khổ, cắn răng đi theo chân bọn họ.

Điều khiến Ninh Tuyết Mạch không nghĩ tới chính là, nàng bị bắt giữ suốt đêm như vậy cũng không qua đại đường hình bộ, mà là trực tiếp bị đưa đến đại lao Hình bộ......

Thông đạo dài và hẹp, các bức tường đá đen tối dày và rất chắc chắn, đèn dầu yếu ớt lạy động, mùi vị hôi tanh ẩm ướt. Hơn nữa, thỉnh thoảng truyền ra những tiếng rên rỉ thảm thiết từ chỗ sâu trong nhà giam......

Hết thảy hết thảy, Ninh Tuyết Mạch đoán rằng nhà giam này không khác gì nhà tù cổ đại của Trung Quốc, thậm chí càng khiếp người hơn.

Vị Lục đại nhân phái người áp nàng tiến vào đại lao, khi nàng được giao cho một nam nhân nhìn qua gầy gò nhưng rắn chắc, Ninh Tuyết Mạch hiểu rằng đại sự không ổn!

Nam nhân kia có cái đầu thấp bé, nhìn qua cao thấp mập ốm không khác lắm với Ninh Tuyết Mạch, nhưng nếp gấp trên mặt dường như có thể kẹp chết ruồi bọ, khóe mắt gục xuống, trong đôi mắt tam giác bắn ra ánh sáng như lưỡi đao sắc bén.

Trên người hắn ăn mặc một kiện áo choàng màu đỏ sậm, trên áo choàng đều điểm những chấm màu nâu hư hư thực thực giống như vết máu bẩn. Hai chân hắn dương như bị tật, đang ngồi ở trên một chiếc xe lăn và được ngục tốt đẩy ra.

Rõ ràng diện mạo rất xấu xí, cố tình có một loại hơi thở độc ác, tối tăm và đẫm máu, khiến người không rét mà run.

Đưa Ninh Tuyết Mạch tiến vào chính là sáu gã nha dịch Hình bộ, trong đó một người đi đầu trao đổi với nam nhân kia.

Từ trong lời hàn huyên của bọn họ, Ninh Tuyết Mạch biết người nọ gọi là Đồ Nhất Đao. Một cái tên thực sự sắc bén, đằng đằng sát khí.

Cũng không biết tên đứng đầu đám nha dịch đã nói những gì với Đồ Nhất Đao, chỉ thấy Đồ Nhất Đao khẽ gật đầu, dùng đôi mắt đánh giá Ninh Tuyết Mạch một vòng.

Trên người Ninh Tuyết Mạch bỗng nhiên phát lạnh, mơ hồ có một loại cảm giác bị lưỡi dao xẹt qua. Giống như đang bị mãnh thú theo dõi......

Không tốt, chẳng lẽ bọn họ không thèm phân rõ xanh đỏ đen trắng đã lập tức gán tội danh cho nàng?

Trước hết đẩy cho nàng tội danh giết người?

Ngón tay Ninh Tuyết Mạch chậm rãi nắm chặt, xích sắt trên cổ tay vang lên một âm thanh ồn ào.

Sáu gã nha dịch Hình bộ xoay người rời đi, Đồ Nhất Đao liếc mắt nhìn xem Ninh Tuyết Mạch một cái, chợt lóe lên tia sáng khát máu, phân phó người kéo Ninh Tuyết Mạch đi sâu vào phía trong.