Ninh Tuyết Mạch cũng cảm thấy lạnh, nhưng ở trong phạm vi nàng có thể chịu đựng được, vì thế nàng không cần vận công cũng có thể ngăn cản nó.

Nàng lại nhìn Quý Vân Hoàng, sắc mặt Quý Vân Hoàng cũng thoáng có chút trắng bệch, nhưng sắc mặt vẫn tốt hơn so với Nhạc Hiên Đế, cơ thể cũng không run rẩy. Nhìn qua còn xem như bình thường.

Trong đại điện nhất thời có chút yên tĩnh, một cây châm rớt xuống cũng có thể nghe thấy.

Sự yên tĩnh như vậy khiến Nhạc Hiên Đế cảm thấy không thoải mái, ông là chủ nhà nên không thể cho phép tẻ ngắt như vậy. Nhưng những gì đại học sĩ hàn lâm viết ra, ông đã nói hết, thậm chí bản thảo dự phòng cũng đã nói hết một lần, bây giờ muốn nói phải nhờ vào sở trường của bản thân.

Nhưng ông thực sự không hiểu biết gì về Đế Tôn, nhất thời không tìm nổi đề tài nào có thể nói ra.

Một cuộc trò chuyện hay thảo luận, chỉ khi đối phương nói và có lời đáp lại. Hiện tại mặc dù trong đại điện này có khá nhiều người, nhưng không có người nào tiếp lời, Nhạc Hiên Đế hoàn toàn tự mình quyết định.

Ông có chút xấu hổ, khi ông đang định vắt óc suy nghĩ, tìm một chút gì đó để nói.

"Đi ra ngoài." Đế Tôn cuối cùng mở miệng.

Nhạc Hiên Đế giống như được đại xá. Nương của ta! Ông cuối cùng cũng được giải thoát!

Ông khom người nói: "Vâng, tiểu hoàng này sẽ đi ra ngoài. Đế Tôn, tiểu hoàng cố ý mang hai người bọn họ đến, nếu Đế Tôn có việc gì, chỉ cần phân phó bọn họ là được." Ông chỉ một lóng tay về phía Ninh Tuyết Mạch và Quý Vân Hoàng đang đứng thẳng sau lưng.

Chết tiệt! Nàng đã biết tới đây là để làm thị nữ!

Nhưng lúc này, nàng không thể nói lời cự tuyệt, vì thế Ninh Tuyết Mạch đành phải đứng song song với Quý Vân Hoàng, hành lễ: "Thăm bái Đế Tôn."

Đế Tôn không nói gì, chỉ thoáng giơ tay, có ý nói "miễn lễ".

Ninh Tuyết Mạch nhân cơ hội đó đứng dậy, nàng có thể cảm giác được một đôi mắt lạnh lẽo đang dừng ở trên người nàng.

Thật kỳ lạ, lần trước ở quảng trường kia, nàng và Đế Tôn chẳng những bị ngăn cách bởi cỗ kiệu, còn cách mấy chục mét với vô số người.

Nhưng lần đó nàng rõ ràng có thể cảm giác được, một đôi mắt lạnh băng quét nàng, khiến nàng rùng mình một cái! Cảm giác kia rất khác lạ, để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng.

Hiện tại vị Đế Tôn này cũng đang đánh giá nàng, mặc dù cũng lạnh lẽo, nhưng không có loại cảm giác giống như lúc trước, giống như bọn họ không phải cùng một người......

Có lẽ lần đầu tiên, Đế Tôn cố ý âm thầm ra oai phủ đầu với nàng, vì thế mới bí mật thả ra khí tràng, khiến nàng kinh hãi, trừng phạt nàng mạo phạm.

Và lúc này hắn chỉ đang đánh giá nàng bình thường, vì thế nên khí tràng yếu đi.

Mặt nạ che kín khuôn mặt Đế Tôn, nàng căn bản không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng thấy hắn bất động như vậy, có lẽ sớm đã quên nàng là cọng hành nào.

Trên thực tế, Nhạc Hiên Đế cũng đang âm thầm quan sát phản ứng của Đế Tôn khi nhìn thấy Ninh Tuyết Mạch.

Nếu như hắn thật sự là sư phụ trong mộng của nàng, lần này gặp nhau khẳng định có một chút kinh ngạc hoặc có phản ứng khác.

Tuy nhiên, rất nhanh ông liền cảm thấy thất vọng, Đế Tôn luôn mang theo mặt nạ, ông không thể nhìn thấy gì!

Ông vẫn không từ bỏ ý định, đơn giản nói vài lời: "Khuyển tử Vân Hoàng là đồ tôn của ngài không cần tiểu hoàng giới thiệu. Nàng đây mặc dù nhìn bình thường, nhưng có một số bản lĩnh khác thường......"

Đế Tôn rốt cuộc giương mắt, mặc dù vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong giọng nói cuối cùng cũng có chút cảm xúc: "Thiên bẩm? Bản lĩnh khác thường?"

"Không sai, năm ngoái nàng được thần tiên truyền thụ bản lĩnh ở trong mộng, y thuật rất tuyệt...... " Nhạc Hiên Đế một lần nữa mở miệng. Giới thiệu kỹ lưỡng một chút.

"Ồ...... " Đế Tôn không mặn không nhạt trả lời một chữ.