Xoay vần Miểu Miểu cả một đêm, Dịch Thiên rốt cuộc cũng phấn chấn tinh thần đi ra cửa phòng, tức giận hôm qua cũng tiêu tan hết. Đôi khi khả năng của nữ nhân thật sự là vĩ đại, có thể đem một con sư tử thuần phục. Nhìn Dịch Thiên khôi phục vẻ mặt thường ngày, đám người Vụ Thiến không nhịn được mà cảm thấy bội phục Miểu Miểu, phu nhân thật lợi hại. Trước đây chủ thượng mà tức giận, như thế nào cũng sẽ duy trì liên tục một vài ngày, hơn nữa chủ thượng vô luận như thế nào đều là hỉ nộ không lộ, tâm trạng nổi bão rõ ràng như ngày hôm qua chưa từng xảy ra. Hình như phu nhân còn đang ngủ, làm việc vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

Trong thư phòng, Dịch Thiên phân phó Vụ Huyền: “Thông tri tất cả chưởng quản nhanh chóng đến Bồng Lai Các.” Vụ Huyền vâng dạ rồi đi ra cửa, chủ thượng đã bắt đầu hành động, Vụ Thiên Các bọn họ cũng không phải hạng tầm thường, sẽ cùng tên Hoàng đế ranh con đó liều mạng. “Dịch Thiên, huynh định giải quyết như thế nào?” Lâm Phong hỏi, “Đệ dã phái người báo cho cha đệ mọi sự cẩn thận rồi, tên Thần Quang Để đó tưởng sẽ nuốt suôn sẻ sao.”

“So với triều đình, người của chúng ta quá ít, võ công mặc dù cao, nhưng về phương diện nhân số thì chênh lệch nhau quá lớn.” Dịch Thiên bình thản nói. “Huynh định mở rộng? Cho nên mới gọi bọn họ trở về?” Lâm Phong nghe vậy lập tức giác ngộ. Dịch Thiên khẽ gật đầu, phải chuẩn bị tốt những điều cần thiết, triều đình muốn động vào bọn họ không phải ngày một ngày hai, bản thân lâu nay cũng đã có chút thu xếp, nhưng ngày hôm qua Thần Quang Dục tuyên bố chắc nịch như vậy, sợ rằng thế tới không nhỏ, bản thân cần phải đề phòng kỹ hơn.

Lâm Phong hơi trầm tư nói: “Đệ cũng đã bảo cha đệ chuẩn bị thêm người, mặc dù hắn vốn là tân đế, nhưng là đạp lên thi thể của cha anh hắn mà lên ngôi, thực lực không thể khinh thường, huống hồ trước mắt chúng ta còn có một Sát Huyết Minh chưa giải quyết.” Sát Huyết Minh trong khoảng thời gian gần đây không có động tĩnh gì, không biết lại đang dựng nên âm mưu gì.

Thượng triều, Thần Quang Dục ngồi trên long ỷ, liếc mắt một cái quét qua các vị thần tử ở dưới thềm, nhàn nhạt nói: “Các khanh gia, bổn vương nghe nói gần đây phỉ khấu [thổ phỉ thảo khấu] nổi lên bốn phía, không biết có việc này hay không?” “Hồi bẩm hoàng thượng, xác thực có việc này, vùng Nam Lĩnh năm nay hạn hán, mất mùa, hoàng lương đưa đến căn bản quá ít, không giải quyết được vấn đề, cho nên cơ dân* chung quanh đến cướp đoạt.” Nam Cung Việt tiến lên hồi đáp.

*cơ dân: là dân nghèo, đói, cơ cực, gặp tai ương, dịch bệnh.

“Như vậy theo ý thừa tướng thì nên làm như thế nào?” Thần Quang Dục lơ đãng nói. “Lão thần cho rằng trước hết nên vận chuyển lương thực đến đó giải quyết bớt căng thẳng lúc đầu, trấn an cơ dân, sau giúp bọn họ sửa chữa lại nhà cửa.”

“Được, Hữu thừa tướng, nhân tiện bổn vương giao nhiệm vụ vận chuyển lương thực cho ngươi, xảy ra vấn đề, hướng ngươi hỏi tội?”

“Vâng, hoàng thượng.”

“Được rồi, Tả thừa tướng, ngươi không có việc gì để làm, vậy thay bổn vương chinh binh* đi.”

*chinh binh: kêu gọi nhập ngũ.

“Chinh binh?” Hách Liên Hồng kinh ngạc thốt lên, lúc này chinh binh, thời cơ không thích hợp, đang định vận chuyển lương thực, lại phải nuôi những người này, như vậy không phải tăng thêm gánh nặng cho triều đình cùng dân chúng sao.

“Đúng vậy, Tả thừa tướng thấy thế nào, bổn vương cảm thấy mọi chuyện đều phải chuẩn bị cả hai tay, vạn nhất Hữu thừa tướng đem này kia nọ đến không trấn an được cơ dân, như vậy bổn vương liền phái binh lính theo sau, trấn áp bạo dân.”

“Hoàng thượng anh minh.” Hách Liên Hồng dập đầu hô, trên đại điện liền nhất lọat hưởng ứng theo.

“Cha, tại sao lại muốn người đi hộ tống lương thực, như vậy chẳng phải Hoàng đế nói rõ ra là muốn lung lạc Nam Cung gia chúng ta sao.” Nam Cung Linh có chút óan hận, trước đây đều là bộ binh phái người đưa đi.

“Sớm muộn đều sẽ chuyển đến trên đầu chúng ta, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy, xem ra Hách Liên Hồng lần trước tiệc rượu mời Dịch Thiên đã đẩy nhanh chuyện này, Linh nhi, lần này chúng ta cần vạn phần cẩn thận, đi Nam Lĩnh đường xá xa xôi, khó bảo tòan giữa đường sẽ không xảy ra vấn đề gì, xảy ra chuyện, hoàng thượng lập tức đem Nam Cung gia chúng ta giệt trừ.” Nam Cung Việt khẽ thở dài nói.

“Cha, không bằng chúng ta hướng Vụ Thiên Các nhờ giúp một tay?” Nam Cung Linh đề nghị nói, dù sao như thế nào cũng đều là sát thủ, thực lực chắc chắn hơn hẳn người bọn họ mang theo.

“Cái này có thể suy nghĩ, có điều cần âm thầm tiến hành, bây giờ khẳng định là hoàng thượng cũng đang theo dõi chúng ta, còn phải xem thử Dịch Thiên có đồng ý hay không.”

“Ngày đó cha vừa xuất hiện, hắn đã không tiếp tục xuất thủ rồi, chắc là nể mặt cha cùng phụ thân hắn vốn là bạn cũ, hơn nữa con cùng Miểu Miểu cũng có chút thân tình, hẳn là sẽ không quá khó khăn.” Hắn không phải không nghĩ tới vấn đề này, Dịch Thiên đào tạo chính là sát thủ, không phải bảo tiêu, nhưng thử một chút cũng tốt, dù sao có thể nói bây giờ bọn họ có cùng địch nhân là Hoàng đế.

Hách Liên gia, Hách Liên Thành nói: “Cha, hoàng thượng tại sao muốn chinh binh lúc này?” “Nghĩ lại có lẽ là lần trước Vụ Thiên Các Dịch Thiên khiêu khích hắn, chinh binh, nói thật dễ nghe vốn là trấn áp bạo dân, kì thực là muốn chiêu binh mãi mã chống lại Vụ Thiên Các. Lão gia hỏa Nam Cung Việt kia cũng phải chuẩn bị đi hộ tống lương thực rồi, kế tiếp sẽ đến phiên Hách Liên gia chúng ta rồi.” Hách Liên Hồng hừ khẽ nói, Hoàng đế này dã tâm không nhỏ, muốn đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt, nếu không nể mặt tỷ tỷ của mình là hoàng hậu tiền triều đối với hắn có ơn dưỡng dục, việc hộ tống lương thực lần này có khi là chính mình rồi. Chỉ là Hách Liên Hồng đã quên, Thần Quang Dục dựa vào cái gì để bò lên ngôi vị Hoàng đế, hắn ngay huynh đệ thân thiết của chính mình cũng có thể giết, càng huống chi là một hoàng hậu tiền triều.

Đêm khuya, trên một ngọn núi không tên, một hắc y nhân chạy vội đến, dập đầu nói: “Chủ thượng.” “Ừm, mấy ngày nữa Nam Cung Việt sẽ vận chuyển lương thực đi Nam Lĩnh, ngươi giữa đường cướp hủy lương, làm cho hắn không thể quay về.” Nam tử được xưng là chủ thượng phân phó. “Vâng.” Hắc y nhân lĩnh mệnh xoay người rời đi.

“Chủ thượng” Vụ Huyền vào cửa nói: “Thần Quang Đế lấy danh nghĩa trấn áp bạo dân bắt đầu chinh binh rồi, hơn nữa còn phái Nam Cung gia hộ tống lương thực đi Nam Lĩnh, xem ra là muốn đối phó với Nam Cung gia rồi.” Miểu Miểu nghe vậy nhướn mày nói: “Nhanh vậy sao?” Tên Hoàng đế này hiệu suất có phải là quá cao rồi không. Ừ, Vụ Huyền gật đầu lại một cái rồi nói: “Tĩnh Ngọc kia trên đường trở về gặp nạn rồi.”

Tĩnh Ngọc gặp nạn như thế nào? Không phải Dịch Thiên bọn họ làm, cũng không có khả năng là người của Hách Liên gia làm, lại càng không thể là tên Hoàng đế kia? Miểu Miểu tòan thân phát lạnh, này xem như thay ta báo thù sao? Dịch Thiên nghe vậy mặt trầm xuống nói: “Có điều tra ra là ai làm không?” “Không thể, có điều người biết sự tình sẽ liên tưởng hoài nghi đến chúng ta, nếu như đóan không sai thì vài ngày nữa sẽ tìm đến cửa.” Vụ Huyền lập tức hồi đáp, có Hách Liên gia làm chỗ dựa cho bọn hắn, những kẻ đó khẳng định sẽ đến, xem Tĩnh Ngọc kia là biết, bất quá chỉ là một đứa cháu bên họ ngọai, mà đã diễu võ giương oai như thế, người khác thì càng không nói cũng biết, chắc chắn là học theo, Vụ Thiên Các lại có một hồi náo nhiệt để xem rồi.

Dịch Thiên trầm giọng nói: “Tăng cường cảnh giác.” Những người này hắn không lo lắng, thành lớn thì sợ gì thời tiết lặt vặt, chỉ sợ Sát Huyết Minh thừa dịp làm việc xằng bậy, bọn họ am hiểu dụng độc, mà Tiểu Vũ còn chưa trở về, lúc này cần phải cẩn thận một chút.

Lại nói với Miểu Miểu: “Những ngày này đi theo bên người ta, không được chạy lọan khắp nơi nữa.” Ta nào có chạy lọan a, mỗi ngày đều đi theo bên cạnh chàng, biết Dịch Thiên vốn là quan tâm chính mình, Miểu Miểu cũng không phản bác, cười hì hì chạy tới, dựa vào bên vai Dịch Thiên, ôm cánh tay Dịch Thiên cọ dụi.

“Phu nhân, ta cảm thấy tên của người rất hợp với người.” Vụ Thiến đột nhiên lên tiếng nói. “Tại sao?” Miểu Miểu thuận miệng hỏi lại. “Phu nhân, người bây giờ bộ dáng giống như một con mèo, ở trên người chủ thượng cọ cọ dụi dụi, mèo kêu miew miew miew, có cùng âm điệu với tên của phu nhân.” Vụ Thiến cực kì chăm chú nói.

Vụ Huyền cùng Lâm Phong nghe vậy liền cười ha ha, Dịch Thiên mắt cũng mang ý cười nhìn nàng, Miểu Miểu nhất thời đen mặt, vốn tưởng rằng ở chỗ này ỷ vào uy thế của Dịch Thiên, không ai dám liên tưởng đến vấn đề này, không nghĩ tới cũng có người có dũng khí như vậy. Ở hiện đại cũng bị bạn bè gọi mèo con tới, mèo con lui, cha ơi mẹ ơi, hai người đặt cho con cái tên gì vậy a.