Giờ phút này Miểu Miểu đang ngồi trong một cỗ xe ngựa sang trọng rong ruổi trên đường, trừ ra đại boss và tên thuộc hạ ngày hôm qua, còn có thêm một cô gái, thực sự là mỹ nữ a, làn da nõn nà, mặt như bạch ngọc, đúng là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, có điều nữ nhân này cũng lạnh lùng, không biết có phải là tình nhân bé nhỏ của đại boss hay không. Miểu Miểu trong lòng cảm thấy được hai người này đều lạnh như nhau, chắc chắn không sai vào đâu.

“Ngươi tiếp cận người của Hách Liên gia tộc với mục đích gì?” boss cuối cùng cũng lên tiếng rồi.

“Hả, sao ngươi biết ta tiếp cận Hách Liên?” Miểu Miểu khẽ nhíu mày, chớp mắt nghĩ, cũng đúng, bọn họ chắc chắn theo dõi Hách Liên đã lâu, biết mình tiếp cận Hách Liên cùng rất bình thường. “Ta mới đầu cùng không biết hắn là người của Hách Liên gia, biết rồi thì tất nhiên phải đi theo rồi, hắn là bánh kem bự đó a.”

“Trong túi của ngươi đựng cái gì vậy?” Hắn thay đổi đề tài.

“Quần áo, đồ ăn vặt, ngươi muốn ăn sao?”

“Ngươi đã quên nói còn có Ngân Tiêu.”

“Biết rồi còn hỏi” Miểu Miểu đột nhiên lạnh người, cái túi này chưa từng rời khỏi mình, hắn phát hiện từ khi nào.

Tựa hồ nhìn thấy nét nghi hoặc trên mặt Miểu Miểu, hắn nhàn nhạt giải thích, “Lúc ngươi giãy dụa đã bị lộ ra.”

Miểu Miểu trong lòng đổ mồ hôi lạnh, chả trách hắn muốn đem mình theo, sớm biết đã không thèm phản kháng, đúng là làm điều thừa rồi.

Nữ tử ngồi bên cạnh và tên thuộc hạ vừa nghe nhắc đến Ngân Tiêu cũng giật mình liếc Miểu Miểu, mắt lộ vẻ kinh ngạc nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng, trở mặt thật nhanh a.

“Ngươi và Tiêu công tử có quan hệ gì?” Hắn lạnh nhạt hỏi.

“Không quan hệ” Miểu Miểu nhanh chóng chối biến.

“Ta kiên nhẫn có hạn.” Giọng điệu tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

“Ta kiên nhẫn cũng có hạn.” Miểu Miểu trả lời một cách bất mãn.

“Vụ Liệt, phế một cánh tay của ả.” Bây giờ lại ra lệnh với giọng điệu lạnh như băng.

“Vâng” thì ra tên thuộc hạ kia gọi là Vụ Liệt, nhưng bây giờ Miểu Miểu không quan tâm điều đó nữa, tên nam nhân kia muốn phế tay nàng, trong tâm chợt cảm thấy óan hận lão già kia, nàng rút Ngân Tiêu ra chặn đòn tấn công của Vụ Liệt.

“Ngươi biết võ công” Vụ Liệt giật mình ngạc nhiên.

“Ta đến bây giờ vẫn chưa từng nói là không biết.” Miểu Miểu trong nháy mắt đã ra tay, Vụ Liệt phải thóai lui, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi thuốc súng. Boss giơ tay lên ngăn Vụ Liệt tấn công lần nữa, nữ tử này công lực hơn hẳn Vụ Liệt, không cần phải mạo hiểm.

“Tại sao lại không giúp người của Hách Liên gia?” Lại khôi phục giọng điệu bình thản.

“Không quen hắn” Miểu Miểu trả lời ngay lập tức không chút đắn đo, thuận tay cầm lấy đồ ăn vặt của mình lên ăn.

Nữ tử này bị bắt mà bản thân lại không tỏ vẻ sợ hãi hay phẫn nộ gì, lại còn cực kì bình tĩnh và kiên nhẫn, chẳng lẽ nàng cho rằng chính mình có thể thuận lợi thóat hiểm hay căn bản nàng đã biết chúng ta là ai, cố ý để bị bắt.

Ánh mắt đột nhiên thay đổi.

“Ta muốn biết các ngươi là ai?” Miểu Miểu ăn vặt no rồi, cảm thấy phải hỏi cho rõ ràng.

Boss đưa mắt ra hiệu cho Vụ Liệt, Vụ Liệt gật đầu nói “Vụ Thiên Các.”

“Làm cái gì?” Miểu Miểu thật sự không biết.

“Ngươi không biết?” Vụ Liệt kinh ngạc, Vụ Thiên Các danh chấn giang hồ.

“Ta mới đến cái nơi quỷ quái này còn chưa đầy một tháng, biết cái rắm á, ở cái thảo nguyên chim còn không thèm ỉa, ngây ngốc hơn nửa tháng, đến cả người còn không thấy một mống.” Đương nhiên ngọai trừ lão già đó ra, trong lòng tự bổ sung thêm.

Không biết là do kinh ngạc khi một nữ tử sử dụng ngôn ngữ thô lỗ như vậy hay nghi ngờ những điều Miểu Miểu nói mà Vụ Liệt cùng mỹ nữ khẽ nhíu nhíu mày. Boss vẫn giữ bộ dáng như cũ, có lẽ cũng hơi cau mày, chỉ là không nhìn thấy.

“Vụ Thiên Các huấn luyện sát thủ, trao đổi tin tức, buôn bán đều có tham gia.”

“Có thể trao đổi tin tức sao?” Miểu Miểu đối với tin tức có chút hứng thú.

“Chỉ cần giá trị ngang nhau thì có thể được” Vụ Liệt đáp.

Miểu Miểu không nói một lời, quay sang boss, “Ta với ngươi trao đổi một tin tức, ngươi giúp ta tìm người, ta nói cho ngươi biết Tru Tâm Tuyệt ở nơi nào.”

Cuối cùng vẻ mặt boss cũng có chút thay đổi, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ chứng minh hắn động tâm rồi, “Thỏa thuận.”

“Để tỏ rõ thành ý, có phải hay không nên tự giới thiệu trước.” Cũng không biết tên đẹp trai này tên gì.

“Dịch Thiên” thanh âm vẫn bình thản như trước.

“Được” Miểu Miểu cảm thấy nói chuyện với mấy người này thật nhức đầu, thôi cứ im lặng là tốt nhất, muốn biết cái gì hắn sẽ tự hỏi.

Lúc đó không ai mở miệng nói thêm điều gì, trong không gian chật hẹp mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu đã nhắm mắt lại ngủ, ánh mắt lạnh như băng lóe lên một tia sáng nhỏ. Trong lúc ngủ mơ, Miểu Miểu đột nhiên có cảm giác hơi lạnh, khẽ kéo nhẹ quần áo của mình lại.

Cuối cùng đến lúc mặt trời ngã về phía tây, xe ngựa cũng dừng lại, Miểu Miểu lập tức bị đánh thức. Sau khi xuống xe, Miểu Miểu vươn vai, duỗi người, vặn vẹo thắt lưng một cách lười biếng, ngồi ngủ thật là mệt a, xương sống thắt lưng đau muốn rớt ra.

Đập ngay vào mắt chính là hai con hổ lớn bằng đá trấn ngay trước cổng, một bức hoành phi lớn đề “Bồng Lai Các”. Ở lối vào còn không ít người, vừa nhìn thấy Dịch Thiên đều khom lưng hành lễ. Miểu Miểu lập tức cầm bao quần áo đuổi theo bọn họ. Vừa qua cửa chính, càng đi càng thấy lạnh, từ phòng ốc đến con người đều lạnh như băng, nghiêm túc một cách kỳ cục, sau đó thì có người đến đưa Miểu Miểu đi nghỉ ngơi.

Đêm khuya, Miểu Miểu nằm ở trên giường, đi đến thời đại này chưa được một tháng mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng được. Nghĩ lại nàng ở hiện đại cũng là bảo bối của ba mẹ, không biết ba mẹ có phát hiện ra nàng đã mất tích không thể gặp lại rồi hay không, họ sẽ như thế nào đây, nhớ ba mẹ a. Ở cái nơi xa lạ này, người duy nhất mà nàng biết cũng đã chết rồi, đã thế còn đang ở trong hang sói nữa chứ. Tương lai thật là đáng lo ngại, cũng may Miểu Miểu vốn là một người cực kì lạc quan, chờ báo thù cho lão đầu xong sẽ tự tìm đường về nhà, vậy đi.

Ngủ không được, quyết định ra ngòai đi dạo một chút, trước kia thường hay hâm mộ người khác ngồi trên nóc nhà ngắm trăng, bây giờ chính mình cũng có thể làm được rồi, ra cửa xoay người một phát là bay lên nóc nhà. Bầu trời không ô nhiễm, ánh trăng cũng sáng hơn hẳn. Nhớ tới lúc còn bé, ba hay chỉ vào mặt trăng to tròn nói “Miểu Miểu nhà ta hai con mắt đẹp như ánh trăng vậy, vừa tròn lại vừa to.” Miểu Miểu vừa nhớ lại, tâm tình liền sa sút. Rút Ngân Tiêu trong lòng ra đặt lên miệng cúi đầu thổi lên một khúc Lọan Hồng, cộng thêm cảm xúc hiện thời lại càng thêm bi thương.

Dịch Thiên đứng cạnh cửa sổ nhìn thấy trên nóc nhà đối diện có một nữ tử đang cúi đầu thổi Tiêu, âm thanh ai óan cô đơn vang vọng khắp bầu trời, khẽ lan đi xa, gió đêm luồn vào mái tóc nàng, cùng với tiếng Tiêu nhảy múa, khiến cho người khác cũng vô thức đắm chìm trong nỗi buồn của nàng.

Tiếng Tiêu dừng lại, Miểu Miểu nhìn thấy Dịch Thiên ở đối diện, liền đứng dậy phi thân về phía hắn.