Vừa uống xong bát cháo, Dịch Thiên đột nhiên quay đầu lại nói với Miểu Miểu: “Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm chuẩn bị thành thân rồi, nàng giúp bọn họ chọn ngày và chuẩn bị đi.” Cho nàng việc để làm, nếu không lại đi khắp nơi gây họa. “Thật hả”, Miểu Miểu nhanh chóng buông bát kêu lên: “Chúc mừng chúc mừng.” Quay qua Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm làm bộ dạng chúc mừng. Vụ Huyền, Tiểu Vũ cùng mọi người nghe vậy cũng hướng bọn họ tỏ ý chúc mừng. Vụ Liệt cười cười đáp lại, Vụ Tiêm thì ngượng ngùng đỏ hết cả mặt.

“Nhanh lên nhanh lên, đem nhật kỳ* gì đó đến đây, xem thử ngày nào tốt a?” Miểu Miểu hô, định gọi là lịch nhưng sợ bọn họ nghe không hiểu, nên miêu tả đại lọai sơ qua thôi. “Phu nhân, kỳ văn* của người.” Một nha hòan cầm một quyển sách đưa lại, thì ra gọi là kỳ văn. Miểu Miểu lật nhanh vài tờ, chỉ vào một tờ trong đó nói: “Ngày này đi, ngày tốt cho hôn lễ, để ta xem còn bao nhiêu ngày, mười ngày, cũng được, vậy mười ngày sau thì cưới.” Giải quyết dứt khóat. “Đa tạ phu nhân.” Vụ Liệt ở một bên đáp tạ, Vụ Tiêm mặt lại càng đỏ hơn.

*nhật kỳ, kỳ văn: là cuốn lịch ngày tháng ghi rõ ngày tốt xấu để làm việc, nên làm gì, không nên làm gì ví dụ những việc như đám cưới, tân gia, xây nhà, đặt móng, động huyệt …

“Các ngươi trước đem những khách nhân muốn mời viết ra giấy cho ta, cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội, bằng hữu, có thể đến đều phải đến, đây chính là chuyện lớn cả đời a.” Miểu Miểu đã bắt tay vào chuẩn bị rồi. Đang nghe đến những lời này của Miểu Miểu không khí đang đầy khí thế đột nhiên trầm xuống, Vụ Huyền đang tươi hơn hớn cũng thu hồi nụ cười. Miểu Miểu nhìn mọi người đột nhiên im lặng, e dè hỏi lại: “Ta nói sai cái gì rồi sao?” Những người khác đều không nói, cảm giác không biết mở miệng trả lời như thế nào, Dịch Thiên nhìn nàng bình thản nói: “Trong Vụ Thiên Các đều là cô nhi, không cha không mẹ, kể cả ta.” Miểu Miểu thóang ngây ngẩn cả người, nhìn mọi người chân thành nói: “Xin lỗi, ta không biết.” Vừa dừng lại một chút nói: “Ở thế giới này ta cũng giống mọi người, cũng không có cha mẹ, thân nhân, lúc đến một người cũng không biết. Có điều các ngươi nên nghĩ khác, chúng ta chính là người một nhà, Vụ Thiên Các rất đông huynh đệ tỷ muội cũng là người nhà của chúng ta, mặc dù không có cha mẹ, nhưng chúng ta có rất nhiều người thân.”

Nghe Miểu Miểu nói chuyện, khiến cho mọi người lâm vào trầm tư, đúng vậy, mặc dù không có cha mẹ nhưng lại có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, là rất may mắn. Không khỏi nhìn Miểu Miểu mỉm cười, nói rất đúng. Miểu Miểu nhìn mọi người tựa hồ như đã cởi được khúc mắc, lập tức sốt sắng trở lại: “Vụ Minh, ngươi đem tất cả người trong Vụ Thiên Các tính khoảng bao nhiêu, xem thử chúng ta cần bao nhiêu bàn tiệc rượu, ta cùng Tiểu Vũ lập tức chuẩn bị những thứ cần cho hôn lễ, Vụ Liệt và Vụ Tiêm là tân lang và tân nương không cần phải làm gì, ngồi chờ thành thân đi. Vụ Huyền ngươi phụ trách rượu và thức ăn, tiện thể giúp ta vào thành mua đồ. Được rồi, bảo cái tên Vụ Kiếm ở thanh lâu chuẩn bị mấy người biểu diễn tiết mục …” Miểu Miểu nhanh chóng phân chia nhiệm vụ đàng hoàng. Vụ Huyền cười cười trêu chọc: “Phu nhân, người rất bất công, chủ thượng chuyện gì cũng không cần làm.” Còn hắn phải làm không ít nha. “Ai nói vậy” Miểu Miểu quay qua Dịch Thiên nói nghiêm túc: “Ngươi phụ trách chi tiền.” Liền bùng phát một trận cười lớn.

Để dễ dàng cho việc chuẩn bị và trông coi, đem hôn lễ cử hành ở Bồng Lai Các, Bồng Lai Các vốn là phân bộ (chi nhánh) lớn nhất của Vụ Thiên Các, gần thành trấn, khuôn viên rộng, rất thích hợp. Miểu Miểu chọn lựa một gian phòng rộng làm tân phòng, phân phó nha hoàng sửa sang quét dọn lại, còn bản thân thì cùng Dịch Thiên mang theo Tiểu Vũ, Vụ Huyền đánh xe vào thành. “Trước hết đi gặp Vụ Kiếm ở thanh lâu.” Miểu Miểu nói với Vụ Minh đang đánh xe. “Sao lại đi đến đó?” Vụ Huyền hỏi. “Ta có một khúc nhạc rất thích hợp với không khí của ngày hôm đó, bảo hắn chuẩn bị trước để biểu diễn.” Miểu Miểu đáp. Dịch Thiên nhìn nàng dò hỏi: “Khúc nhạc gì?” “[Hôm nay em phải gả cho anh]* thế nào, rất thích hợp phải không” nghe tên liền thấy thích hợp vô cùng. Dịch Thiên không đáp, chỉ khẽ gật đầu, cũng cảm thấy là rất thích hợp.

**là bài này này, bạn muốn add nguyên cái bar vào cho nhạc chạy mà ko biết làm =.=” Marry me today ( 今天你要嫁给我 )

Xe ngựa nhanh chóng đi vào thành, đi tới một con phố chuyên kinh doanh thanh lâu, chạy dọc theo ngã tư đến cuối đường, bởi vì là ban ngày nên giờ này hồng phố hết sức yên bình, vừa xuống khỏi xe ngựa, đập vào mắt chính là một tòa kim bích huy hòang tên Trầm Luân Sương, rất có hương vị của xa hoa đồi trụy nha. Hộ vệ canh cửa đã nhanh chóng chạy vào thông báo với Vụ Kiếm, không lâu sau Vụ Kiếm liền đi ra đón. Đoàn người đến một gian nhã phòng ở lầu ba ngồi vào chỗ của mình, Miểu Miểu mở miệng nói: “Gọi nhạc sư giỏi nhất cùng với mỹ nữ đẹp nhất của ngươi đến đây.” Vụ Kiếm nghe xong, lập tức phân phó hạ nhân làm theo, lúc quay vào cửa thì Vụ Huyền đã đem chuyện căn bản như thế nào kể cho hắn.

Nhạc sư cùng mỹ nữ rất nhanh chóng đi đến, Miểu Miểu đứng dậy, nhìn nhạc sư hỏi: “Ta hát một khúc, ngươi có thể nhớ kỹ âm điệu không?” Nhạc sư gật đầu nói: “Phu nhân, thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức.” “Được, vậy bắt đầu thôi.” Miểu Miểu thanh thanh cất giọng hát.

[nam hát]

Xuân ấm áp nở hoa đuổi ưu thương đông tàn,

Gió miên man đưa không khí lãng mạn về,

Mỗi bài tình ca đột nhiên tràn ngập ý nghĩa,

Vào giờ phút này đột nhiên ta thấy nàng.

[nữ hát]

Xuân ấm áp hương hoa xua tan đói rét của mùa đông,

Gió miên man gửi tình yêu bất ngờ,

Đưa chúng ta gần nhau hơn như đôi chim ca hót,

Vào giờ phút này đột nhiên ta yêu chàng.

[điệp khúc]

Hãy nghe ta nói,

Tay trong tay chúng ta cùng nhau bước,

Cùng xây dựng cuộc sống hạnh phúc,

Nếu ngày hôm qua nàng/chàng không đuổi kịp

Ngày mai sẽ hối hận lắm đấy

Hôm nay gả cho ta được không

Âm thanh thanh thúy tràn ngập cả phòng, khúc hát đã dừng, tất cả đều lặng ngắt như tờ, có người kinh ngạc, có người trầm tư, Miểu Miểu nhìn về phía Dịch Thiên, sâu trong tròng mắt Dịch Thiên tỏa ra ánh sáng rất ôn nhu đang nhìn thẳng nàng. “Nhớ kỹ chưa?” Miểu Miểu hỏi nhạc sư. “Đã nhớ, phu nhân.” Nhạc sư gật đầu nói. “Ừ, ta sẽ viết lại lời, các ngươi cứ theo đó mà hát, múa thì tự mình biên sọan một điệu đi.” Vừa quay qua phân phó nhóm mỹ nữ. “Phu nhân…” Vụ Kiếm có điều muốn nói lại thôi. “Nói đi.”

Vụ Kiếm bối rối hỏi: “Từ ngữ thế này có phải hơi thiếu chừng mực không?” Chưa từng có người đem tình yêu mà nói ra miệng, huống chi lại còn muốn trước mặt nhiều người hát xướng biểu diễn. Miểu Miểu nghe xong không nói gì, bài hát này khá hay, hơn nữa không phải hắn hát, gấp cái gì a. “Ta còn có bài dạn dĩ hơn nữa, có muốn nghe không.” Miểu Miểu cười gian, đi đến bên người hắn hỏi. Không cần, không cần, Vụ Kiếm vội vàng lắc đầu, bạo dạn hơn nữa sợ hắn còn chưa nghe xong, chủ thượng đã chém hắn thành tám khúc rồi. Như vậy là xong rồi, Miểu Miểu dẫn đầu đi ra khỏi phòng, đi dạo phố mua đồ, hương vị son phấn ở đây quá nồng đượm, hắn ở đây hít mãi không sợ chết sao, nàng nghĩ thầm.

Đi tới đường cái, mua vài xâu hồ lô đường đưa cho mọi người mà không ai nhận, một đám đại nam nhân cầm cái này thì còn mặt mũi gì nữa, sẽ bị cười cho chết. Miểu Miểu cũng đã đóan ra, lần trước tên nhóc Tiểu Vũ xấu xa cũng nhất quyết không ăn, thì huống chi đám đại nam nhân này chứ. Khóe mắt vừa thóang thấy một bóng người, Miểu Miểu lập tức lôi Dịch Thiên trốn vào hẻm nhỏ bên cạnh. “Sao vậy?” Dịch Thiên hỏi. Những người khác cũng nhìn nàng tò mò. “Ta vừa thấy Hách Liên Thành.” Trước mắt không biết như thế nào giải thích chuyện bị bắt nhưng lại bình yên vô sự chạy ra, hay là cứ tránh mặt đi là tốt nhất. “Ừ, tạm thời không gặp cũng tốt, việc đó cũng chưa có đầu mối gì.” Dịch Thiên bình thản nói. Ai cũng không phát hiện ánh mắt Tiểu Vũ chợt lóe lên.

Mà ở trên đường cái, Hách Liên Thành cùng Hiên Viên Triết dường như cũng nhìn thấy Miểu Miểu, Hách Liên kinh ngạc nói: “Ta hình như vừa thấy Miểu Miểu.” Hiên Viên cũng gật đầu, hắn hình như cũng thóang thấy. Bên người nàng lại có vài người, mặc dù không nhìn thấy rõ bộ dáng, có điều không giống như đang bắt giữ Miểu Miểu. Lần trước nàng bị bắt đi, bọn họ vẫn chưa đi cứu viện, không biết nàng chạy thóat như thế nào, hắn rất hòai nghi về thân thế của nàng,. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, chạy đến con hẻm nhỏ kia nhưng không còn ai cả, bọn người Dịch Thiên sớm đã nhảy qua tường rời đi.