Miểu Miểu khẽ nhíu mày, ánh mắt quét qua hai người một cái, không nói gì, theo Vụ Tiêm rời khỏi. Cứ nhìn thái độ của Vụ Tiêm đối với hai nàng mà nói thì địa vị của thị thiếp cũng thấp kém, lại nhìn cái vẻ mặt cười nhạo của Tiểu Vũ, hiện tại cho dù có nói gì cũng vô ích.

Đi theo Vụ Tiêm tới thư phòng ở tiền viện, vừa vào cửa liền phát hiện bên trong đã đứng đầy người, nhìn bộ dáng của bọn họ khiến Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy bất an. Nhìn thấy nàng đến, mọi người đều xì xầm. Miểu Miểu trực tiếp đi thẳng tới chỗ Dịch Thiên, đang định hỏi có chuyện gì. Những người có mặt trong phòng đột nhiên nhất tề khom người thi lễ với nàng: “Tham kiến phu nhân.” Miểu Miểu mặt mày nhăn nhó, chuyện gì xảy ra vậy, cuộc họp mặt này là sao, Dịch Thiên biết rất rõ là lúc đó giữa họ không có xảy ra chuyện gì, bây giờ lại đem nàng giới thiệu cho nhiều người như vậy vốn là ý gì. Miểu Miểu trợn mắt nhìn Dịch Thiên, dùng ánh mắt hỏi.

Dịch Thiên hình như căn bản là không muốn trả lời nghi vấn của Miểu Miểu, chỉ vào từng người trước mặt nàng, một hai giới thiệu với nàng: “Đây là người quản lý tửu lầu Vụ Huyền, quản lý hiệu cầm đồ Vụ Duệ, quản lý thanh lâu Vụ Kiếm …” Luân phiên giới thiệu đơn giản, Miểu Miểu nghĩ thầm, Vụ Thiên Các này đúng là ngành nghề sản xuất gì cũng nhúng chân vào, sợ người ta không biết đến hắn sao. Lúc này Tiểu Vũ đứng một bên khều khều Miểu Miểu, thấp giọng nói: “Thật lợi hại, tỷ tóm được một tên đại địa chủ đầy tiền rồi.” Miểu Miểu quay người liếc xéo nó một cái.

Đợi tất cả mọi người lui ra, Tiểu Vũ cũng bị Miểu Miểu đuổi ra ngòai, trong phòng chỉ còn lại Miểu Miểu cùng Dịch Thiên. Tiểu Vũ trước khi ra ngòai vẻ mặt còn mập mờ nhìn nàng cười cười, mặt Miểu Miểu tối sầm, để đó nàng ghi sổ tính nợ sau.

“Ngươi có ý gì?” Miểu Miểu không thèm quanh co, hỏi thẳng luôn.

“Ngươi đã cứu ta hai lần, ta cho ngươi một vị trí với quyền lợi ngang bằng ta. Giải thích như vậy được chưa?” Dịch Thiên nhàn nhạt nói.

“Miễn cưỡng chấp nhận, nhưng ta không thực hiện nghĩa vụ của thê tử đâu nha, ví dụ như ngủ chung, sinh hài tử và vân vân, dù sao ngươi cũng có thị thiếp, bớt một người như ta cũng không ảnh hưởng gì.” Miểu Miểu đánh phủ đầu đưa ra điều kiện, quyền lợi đương nhiên tốt nhưng trước hết phải đảm bảo giữ thân trong sạch, nàng còn muốn về nhà gả ra ngoài.

“Sao ngươi biết?” Dịch Thiên nhìn về phía nàng.

“Vừa mới gặp trên đường tới đây.” Miểu Miểu vừa nói vừa lấy ghế đến bên cạnh Dịch Thiên ngồi xuống, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Dịch Thiên hỏi: “Không nghĩ là ngươi còn có thị thiếp, làm ta kinh sợ một phen a, ngươi kể ta nghe một chút về hai cô gái đó đi, bây giờ tốt xấu gì ta cũng là phu nhân trên danh nghĩa của ngươi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Nhớ lại trước kia xem TV chứng kiến phụ nữ trong lúc tranh sủng, lừa người gạt ta, Miểu Miểu trong tâm cảm thấy hưng phấn vô cùng, nàng rốt cuộc cũng có chỗ thể hiện bản lĩnh rồi, lại có Tiểu Vũ hỗ trợ, nàng nhất định sẽ đem họ ra quậy một trận.

“Các nàng chỉ là người do ta mang về thôi, không phải thị thiếp.” Dịch Thiên nhìn thẳng vào mắt của Miểu Miểu nói nhàn nhạt.

“Ta hỏi qua Vụ Tiêm, cô ấy nói đó là thị thiếp của ngươi.” Miểu Miểu vẻ mặt không tin nhìn Dịch Thiên, cái tên nam nhân này thật là kém cỏi nhàm chán mà, có gan mang về lại không có can đảm thừa nhận, cho dù bộ dạng đẹp trai ta cũng khinh bỉ ngươi.

“Bọn họ cứ cho rằng người do ta mang về là nữ nhân của ta, ta cũng không giải thích.” Huống chi hai nữ nhân kia chưa từng giải thích, hắn lại càng không quan tâm.

“Ờ, cứ coi như là sự thật đi, vậy sao ngươi lại giải thích với ta?” Miểu Miểu ra vẻ miễn cưỡng tin tưởng.

“Ngươi là phu nhân của ta.” Dịch Thiên nhìn lướt qua Miểu Miểu.

“Ta van người, chúng ta đều biết ta căn bản không phải phu nhân của ngươi, huống chi chúng ta ngay cả thành thân cũng chưa làm.” Miểu Miểu vẻ mặt cười nhạo nói.

“Nếu như ngươi muốn thành thân, ta có thể an bài.” Dịch Thiên trả lời.

“Hả, không cần không cần, ta thấy như vầy là tốt lắm rồi. Ngươi bận rộn, ta cũng bận mà, ta đi …” Miểu Miểu lật đật đứng dậy rời đi, còn nói thêm gì nữa là bị bắt đi thành thân thật luôn. Mặc dù nàng không ngại gả cho một mỹ nam, tuy nhiên điều kiện tiên quyết … ít nhất … phải có một chút cảm tình, nhìn cách đối xử hiện tại của Dịch Thiên, căn bản không thấy hắn thích nàng chỗ nào, nhiều nhất là xem nàng như ân nhân cứu mạng. Mà nàng đối với Dịch Thiên thì trước hết chủ yếu là hiếu kỳ, muốn nhìn thử một chút dưới cái mặt nạ kia là khuôn mặt như thế nào, có đẹp giống như mình tưởng tựơng không.

Quay lại đi bộ dọc theo con đường nhỏ trong sân, Miểu Miểu đá đá vài hòn sỏi nhỏ, nếu như hai người này không phải thị thiếp của Dịch Thiên, như vậy mấy chiêu chỉnh người của nàng không có chỗ dùng rồi, thật đáng thương a, ý tưởng bị bóp chết từ trong trứng nước rồi. “Ai da” Miểu Miểu đột nhiên nhớ ra Dịch Thiên còn chưa đáp ứng điều kiện của nàng, vừa rồi lo hỏi chuyện thị thiếp tình nhân mà quên béng việc này, thôi quên đi, lần sau gặp hắn thì nhắc lại, không chạy thóat được.

“Nhanh như vậy mà đã làm xong hết rồi hả?” Không biết ở chỗ nào Tiểu Vũ chui ra cười đen tối.

“Chết đi, ta nói thằng nhóc nhà ngươi tại sao lại nhiều chuyện như vậy, ta phải thay nhóc tẩy não.” Dứt lời, liền làm điệu bộ muốn túm đầu Tiểu Vũ.

“Chỉ đùa một chút thôi mà, hẹp hòi, bất quá nói thật là vị trí phu nhân vừa lên ngồi, lập tức xuất hiện hai vị thị thiếp, Dịch Thiên thật sự rất tốt với tỷ nha.” Tiểu Vũ né một cái, cười cười nói.

“Dịch Thiên nói không phải thị thiếp của hắn.” Miểu Miểu lập tức thay Dịch Thiên giải oan.

“Mặc kệ có phải hay không, vì nợ món thịt nướng của tỷ, hơn nữa trước mắt ta còn phải dựa vào tỷ chăm sóc, ta cũng không ăn không ngồi rồi, lúc nãy tỷ ở bên trong, ta đi ra ngòai dạo quanh, tiện thể hỏi thăm một vài tin tức.” Tiểu Vũ dương dương tự đắc.

Căn cứ vào thông tin đáng tin cậy của Tiểu Vũ, mỹ nữ quyến rũ tên là Liễm Diễm, mỹ nữ yếu đuối tên là Doanh Tích, được Dịch Thiên đem về Vụ Thiên Các cùng một lúc, theo như mọi người nói thì hai người này nguyên là con nhà quan, sau này do gia cảnh sa sút, bị ép bán vào thanh lâu, Dịch Thiên lúc đó thấy vậy liền cứu lấy mang về. Là do tình xưa nghĩa cũ, nhưng cũng cho thấy Dịch Thiên có tâm tốt, cứu người trong họan nạn, Miểu Miểu trong lòng tăng thêm một chút cảm tình cho Dịch Thiên.

Mới về tới trong sân đã nhìn thấy hai vị đại mỹ nữ đang ngồi ở trong viện nói chuyện phiếm, nhìn thấy nàng trở về liền đứng dậy đi đến, “Tỷ tỷ đã trở về rồi.” Liễm Diễm tươi cười nói.

Gì, tỷ tỷ, ta van người, ta nhìn qua cũng không có già hơn các ngươi, hơn nữa tỷ tỷ vốn là có ý tứ gì, trước mắt chỉ có thể giải thích ý gọi ‘tỷ tỷ’ của các nàng vì các nàng vốn là thiếp, ta là chánh, nhưng rõ ràng các nàng lại không phải là thiếp, đây là ý tứ gì. Miểu Miểu nhướn nhướn mày, không thể tát ngay vào khuôn mặt đang tươi cười của người khác được, liền cười, chậm rãi nói: “Hai tiếng tỷ tỷ không dám nhận, nếu hai người không ngại thì gọi ta Miểu Miểu được rồi.”

“Tỷ tỷ thật biết nói giỡn, chúng ta đều cùng hầu hạ chủ thượng, tỷ tỷ đương nhiên phải gọi chứ.” Doanh Tích đã mở miệng. Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong a, thọat nhìn là một Doanh Tích yếu đuối đáng yêu như thế, vậy mà mở miệng chả có câu nào ‘yếu’.

“Nếu như hai vị cảm thấy gọi Miểu Miểu không thích hợp, vậy cứ bắt chước Vụ Tiêm gọi ta là phu nhân đi, tỷ tỷ ta cảm thấy không hợp lắm mà lại làm ta có vẻ già.” Miểu Miểu đi đến bàn đá ngồi xuống, cũng không thèm mời hai vị mỹ nữ ngồi.

“Nếu tỷ tỷ gây cảm giác già, thì chúng ta đây gọi tỷ Miểu Miểu vậy, như vậy hy vọng tỷ tỷ không để bụng a.” Liễm Diễm nói tiếp, gọi nàng là phu nhân, không phải quay lại cắn chính mình sao.

“Không đâu, không đâu, ta cảm thấy rất tốt.” Miểu Miểu xua xua tay.

“Vậy Miểu Miểu nghỉ ngơi trước đi, chúng ta cáo từ trước.” Liễm Diễm nói rồi cùng Doanh Tích đi ra ngòai.

“Thật nhìn không ra, ngươi cũng ra dáng phu nhân đấy chứ.” Tiểu Vũ đứng một bên nhìn Miểu Miểu gật gù nói.

“Nói nhảm, chưa ăn thịt heo nhưng cũng không đến nổi không biết heo chạy như thế nào.” Miểu Miểu đưa tay giật lấy ly nước trà của Tiểu Vũ đổ vô miệng mình.

___________________________________