Edit Rika

***

Đây là một khách sạn gia đình, bố trí mọi thứ ngăn nắp sạch sẽ khác biệt, nhưng hiệu quả cách âm quá kém, Lâm Diễm đứng ở trong phòng mà có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện của đôi nam nữ phòng bên cạnh. Lúc cô đi tắm, cô phải bật TV thật to lên. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng chuông cửa, cô đi tới, nhìn qua mắt mèo trên cửa, nhìn thấy người bên ngoài, cô kinh ngạc không thôi.

Lâm Diễm mở cửa, nhưng tay cô vẫn để ở chốt cửa, không có ý định mời Nghiêm Kha vào phòng.

Nghiêm Kha mặc một cái áo da phối cùng quần jean, lộ ra dáng người thon dài, mang một bộ trang sức trang nhã, màu son dưới ánh đèn chiếu vào có vẻ lập lòe sáng bóng.

“Chị Lâm” Nghiêm Kha mở miệng.

Lâm Diễm hơi tựa người vào cửa, nói: “Có chuyện gì?”

“Kỳ thực tôi không nên xuất hiện trước mặt chị…” Nghiêm Kha nhìn Lâm Diễm, tựa hồ đang đắn đo muốn nói gì đó.

Lâm Diễm cười ra tiếng, đơn thuần là nhìn biểu hiện của Nghiêm Kha mà buồn cười.

“Tôi chỉ muốn biết, chị suy nghĩ như thế nào, đến cuối cùng chị có muốn cùng Nhan đại ca ở cùng một chỗ không?” Nghiêm Kha rốt cuộc hỏi đến mục đích chính.

“Ha…vậy ra cô cố ý chạy tới đây chỉ để hỏi vấn đề vớ vẩn như thế…” LÂm Diễm hơi kéo dài âm cuối, khóe miệng nỏ ra nụ cười giễu cợt: “Nghiêm Kha, cô thật là rãnh rỗi.”

“Chị coi tôi như người điên cũng được.” Nghiêm Kha tự khinh thường bản thân mình, như Chương Tử đã nói, phụ nữ chỉ cần tìm được người đàn ông yêu mình, chứ đừng quá cố chấp đâm đầu vào một người cứ mãi lợi dụng mình.

Chỉ là, Nghiêm Kha từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Tầm Châu đã biết từ đó cô đã đánh mất chính mình. Thuở nhỏ, cha cô là một con nghiện cờ bạc, mẹ cô bệnh nặng, cô làm việc tiếp khách ở trong quán rượu, cô gặp gỡ và quen biết anh bồi bàn tên A Đinh, cô thích A Đinh bởi anh ta là một anh chàng đẹp trai, và thế là cô và anh ta bắt đầu yêu đương tìm hiểu nhau, sau này A Đinh lại ham mê cờ bạc, thua sạch tiền, không có tiền trả, anh ta còn có ý định bán cô cho ông chủ sòng bạc, lúc đó Nhan Tầm Châu lại cứu cô, đó là bước chuyển ngoặc đẹp nhất trong cuộc đời cô.

Nghiêm Kha cảm thấy mặc dù mình đã không còn trẻ nữa, nhưng cô cũng không thể nào quên được cái ngày Nhan Tầm Châu xuất hiện và cứu cô, anh mặc vest đen, mở bung ba hàng cúc áo sơ mi trắng , ống tay áo vén lên, trên cổ tay đeo một vòng tay màu bạc, gương mặt tuấn lãng sắc bén, tầm mắt anh nhìn cô chằm chằm, sau đó mở miệng: “Tiếp tục đánh cuộc cũng chẳng có ý nghĩa gì, đợi lát nữa thắng rồi lấy tiền đi.” Trên chiếu bạc, ánh đèn chiếu một bên mặt anh, làm nổi bật lên những đường nét như điêu khắc, làm mê mẩn ánh mắt người khác.

Kết quả đương nhiên là Nhan Tầm Châu thắng, ông chủ sòng bạc đưa cô tới một căn phòng . Nhan Tầm Châu uống say, phải có người đỡ anh tiến vào, nhưng khi người vừa đi, anh liền khôi phục lại sự tỉnh táo.

Cô là người anh thắng cuộc có được, nhưng anh không hề chạm vào cô, thoạt nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi, vì thế anh nằm trên ghế sa lon chợp mắt, mãi đến một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu dậy nói: “Cô làm gì mà còn ở đây?”

“Tôi không dám đi…”

“Vậy cô tạm ở đây nghỉ ngơi đi.”

Sau nửa đêm, Nhan Tâm Châu cầm một điếu thuốc đốt lên hút rồi hỏi cô: “ Nếu như một người phụ nữ cực hận một người đàn ông, vậy cô ấy có thể tha thứ cho anh ta rồi sau đó hai người lại ở cùng nhau được không?”

“Vậy phải xtôi người phụ nữ ấy có yêu sâu đậm người đàn ông đó không?” Cô trả lời.

Anh rít vào một hơi, sau đó thổi khói ra, giọng anh có vẻ khàn khàn: “ Sau hận thù còn có thể có tình yêu sao?”

Sau hận thù còn có tình yêu sao? Nghiêm Kha không biết, cho nên cô chưa bao giờ hận người đàn ông này, bởi vì cô sợ nếu như có một ngày cô yêu anh, đtôi anh trở thành một loại tín ngưỡng, còn nếu không yêu, không, cô sợ nhất là loại chuyện này.

“Cho nên hôm nay cô đến hỏi tôi yêu Nhan Tầm Châu bao nhiêu sao?” Lâm Diễm hỏi.

“Đúng, chị không cần anh ấy, nhưng anh ấy là người mà tôi cầu còn không được.” Khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Kha hiện lên vẻ chán chường. “Chị Lâm, tôi thực sự không vứt bỏ được, chị vĩnh viễn không bao giờ biết được cái cảm giác hèn mọn đi cầu xin tình yêu của người khác… đôi khi hi vọng, rồi lại thất vọng. Cho nên có lúc, tôi thật sự mong hai người trở lại với nhau, để tôi thật sự chết tâm.”

“Vậy quả thật là ép buộc cho cô rồi.” Lâm Diễm nhìn Nghiêm Kha, người đã từng cùng cô xây dựng lên sự nghiệp, nhưng cuối cùng lại tát cô một bạt tai, nhưng không thể không phủ nhận là cô ta thật đáng thương.

Nhưng cô cũng không có tư cách gì mà cười nhạo Nghiêm Kha, cô và Nghiêm Kha, là hai con người hoàn toàn khác nhau.

“Nghiêm Kha, tôi nghĩ cô biết tôi và Nhan Tầm Châu công việc bề bộn, không có khả năng ở cùng nhau, tôi cũng đã nói tôi hận anh ta, lẽ nào cô trải qua nhiều năm như vậy, lại nghĩ rằng tôi cố tình theo đuổi lại anh ta sao?”

Nghiêm Kha cúi đầu: “Xin lỗi, tôi thực sự đến nhầm chỗ.”

Lâm Diễm cười cười: “Vậy tạm biệt cô.”

Nghiêm Kha đi vài bước, xoay người lại nói: “Thật xin lỗi.”

Lâm Diễm trầm mặc không nói.

Câu xin lỗi này là Nghiêm Kha xin lỗi chính bản thân mình phản bội Lâm Diễm, tuy rằng Lâm Diễm là tình địch của cô, nhưng cũng là người bạn duy nhất của cô, tình cảm mâu thuẫn, hai người xung đột, Nghiêm Kha vẫn cho rằng tình yêu là quan trọng nhất.

--

Lâm Diễm cùng Nghiêm Kha nói chuyện khoảng 10 phút, lúc Nghiêm Kha đi rồi, cô lên giường năm một lúc lâu, đang lúc chuẩn bị đi tắm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, là tiếng đàn ông, giọng Quảng Châu: “Cháy! Cháy!”

Lâm Diễm đẩy cửa ra, mùi khói xộc tới nồng nặc.

Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, đóng cửa lại, vào toilet thấm một cái khăn ướt, phòng của cô là phòng cao nhất của khách sạn, đẩy cửa sổ ra, đôi nam nữ phòng bên đang vội vàng như kiến bò chảo nóng, người đàn ông đang muốn nhảy xuống, thì người phụ nữ mằng: “Anh điên à! Anh muốn thành thịt vụn sao?”

Cô nhanh chóng nhìn ra phía sau tính toán, Lâm Diễm bịt khăn ướt theo hàng hiên đi xuống,Phía sau muốn tốc độ nhanh nhất làm ra phán đoán, Lâm Diễm lựa chọn ôm khăn mặt theo cầu thang đi xuống, cầu thang thoát hiểm đều là khách trọ chạy loạn, tại lầu ba, có một bé gái lạc cha mẹ khóc lớn, đang thời điểm sinh mạng nguy hiểm, không anh rảnh dừng lại xem chuyện gì cả.

Lâm Diễm tiến đến ôm cô bé, lấy khăn ướt đưa cho cô bé chụp mũi lại, cô bé còn nhỏ nhưng cũng hiểu chuyện, che mũi cho cô và cả bé nữa.

Nhưng cô đang mang giày cao gót, ôm một bé gái chạy liều mạng nên té ngã, sau đó cô cảm thấy có người túm vai cô, đầu nặng nề, rồi ngất đi.

Mọi người đều chạy trốn xuống dưới, nhưng có một người phụ nữ từ bên ngoài vọt vào, người này chính là Nghiêm Kha, cô vừa rời khỏi khách sạn vài bước thì thấy có cháy, cô lập tức liều mạng chạy vào.

Yêu một người, yêu đến điên cuồng, yêu đến mức sợ người phụ nữ mà người đó yêu gặp chuyện không may, Nghiêm Kha cảm thấy mình chắc là người duy nhất như thế. Cô đi từng lầu một, khói càng lúc càng lớn, người đạp người xô đẩy chen lấn, khói càng lên cao càng dày đặc, cô một mình xông lên lầu sáu

“Khách sạn đột nhiên bốc cháy, cảnh sát điều tra cho rằng đây là cuộc tấn công có chủ ý, rất may không có ai tử vong, thế nhưng một phụ nữ Trung Quốc bị mất tích, sáu người bị thương, về phần nguyên nhân cụ thể, cảnh sát đang tiếp tục điều tra.” Trên TV, tin tức đưa tin cập nhật vụ cháy hiện lên liên tục.

Lúc Nghiêm Kha tỉnh lại, vì hít khá nhiều khói, nên cổ họng đau rát, Nhan Tầm Châu từ khi Nghiêm Kha tỉnh lại đến một lần, Nghiêm Kha nhìn thấy anh đến liền vội giải thích: “Không phải em, không phải em… em… em cũng không nhìn thấy chị Lâm…”

Nhan Tầm Châu ngồi bên cạnh giường hỏi Nghiêm Kha mấy vấn đề, lúc ra khỏi phòng bệnh, Chương Tử vội vã đi tới: “ Là do thằng Việt làm, bọn nó cố ý gây ra hỗn loạn rồi nhân cơ hội cướp chị dâu đi, sau đó dùng một chiếc xe giả xe cứu thương rồi thoát khỏi hiện trường.”

Nhan Tầm Châu đã hơn 48 tiếng không ngủ, hai vành mắt đỏ bừng, thăm đen, cằm như nhọn ra, một lát sau anh như nhớ chuyện gì, nói: “Đừng nói cho Đông Đông biết.”

Chương Tử gật đầu: “Vậy giấu Đông Đông đi, ngoài ra em còn tăng cường bảo vệ Đông Đông cùng Tuấn Tuấn, người thì thiếu, phải đi mượn người ở Quảng Đông.”

Nhan Tầm Châu đốt một điếu thuốc nâng cao tinh thần, lúc lên xe anh nói với Chương Tử: “Người ngoài chớ mang theo nhiều, tìm mấy người thân thủ tốt nhất, còn lại để Liên Minh sắp xếp.”

“Đại ca, em cũng đi.”

“Khả năng của cậu, nên đi theo Liên Minh đi.”

Nhan Tầm Châu lúc này còn có tâm tư đùa giỡn, chỉ là càng nhanh càng luống cuống tay chân, anh không dám để cho đầu óc của mình một khác ngừng lại, biết được Lâm Diễm xảy ra chuyện, trước mắt anh lại hiện lên một số hình ảnh, một người con gái huyết nhục mơ hồ nằm trên vũng máu, anh đưa tay lau gương mặt đó… hiện ra là hình ảnh của Lâm Diễm.

Lúc Nguyễn Mị chết cũng là bộ dạng đó, đem hình ảnh Nguyễn Mị biến thành Lâm Diễm, anh thống khổ xoa nhẹ huyệt thái dương.

--

Lâm Diễm luôn cảm giác mình ngủ thật lâu, lâu đến mức sợ mình sẽ không tỉnh lại nữa. Lúc cô tỉnh lại, trước mặt là một con rắn độc màu sắc sặc sỡ đang thè lưỡi nhìn cô.

Tay chân cô không bị trói buộc, nhưng toàn thân không có chút sức lực nào cả, trên người không có một chút đau đớn nào, thế nhưng toàn thân không ngừng run rẩy, cô đưa mắt nhìn, chỉ thấy con rắn mà thôi, cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, lúc đó con rắn dọc theo chân cô bò lên, không biết sức lực từ đâu tới, đưa tay cầm con rắn vứt ra xa, đập vào cánh cửa bằng gỗ.

“Ba ba…” hai tiếng vỗ tay vang lên, Lâm Diễm ngẩng đầu, người vừa đi vào là một tên đàn ông có dáng người bình thường, nhỏ gầy, mang mắt kiếng gọng vàng, tròng kính dày cũng không che giấu được sự khôn khéo trong ánh mắt người đó.

Lâm Diễm nghiêng đầu quay qua chỗ khác.

Người đàn ông lần thứ hai kéo cằm cô lại: “Đừng sợ, chúng tôi cũng chỉ là thay người khác làm việc mà thôi.”

Lâm Diễm “A” một tiếng, người đàn ông sai người mang nước tới rồi đút cho cô uống, sau đó nói: “Cô muốn nói cái gì?”

Lâm Diễm uống nước, cổ họng bỏng rát được thoải mái đôi chút, cô nhìn người đàn ông đưa nước cho mình uống, gian nan mở miệng: “Tôi nghĩ các anh bắt nhầm người rồi…”

“Không không không, để bắt được cô chúng tôi rất khó khăn, cô có thể không biết, Nhan Tầm Châu vẫn phải người âm thầm bảo vệ cô, chúng tôi phải làm rất nhiều mới dẫn dắt được những người đó rời đi, khổ cực như vậy để bắt cô, vậy cô nói đi, làm sao chúng tôi bắt nhầm người được?”

Lâm Diễm đột nhiên cười ha ha.

Tên đó hỏi cô: “Cô cười cái gì?”

Lâm Diễm: “Không thể nói được…”

Lâm Diễm được đổi một gian phòng tốt hơn một chút, phòng gỗ đơn giản, bên trong bày một ít vật dụng, thoạt nhìn so với trước sạch sẽ hơn chút, quan trọng nhất là không có rắn.

Sau đó, mỗi ngày sẽ có người mang cơm tới cho cô, mỗi bữa đều là gạo nếp với một ít hải sản, cơm tối thì có thêm một chút hoa quả. Từ lúc cô tỉnh lại đến nay đã là 5 ngày, cô không biết mình phải chờ tới bao giờ, cũng không biết cái đang chờ đợi cô là sự sống hay cái chết?

Đã từng có một thầy bói nói cô là người sẽ được hạnh phúc đến cuối đời. “Hạnh phúc đến cuối đời”, Lâm Diếm nở một nụ cười, cô chưa thấy hạnh phúc cuối đời ở đâu, chỉ biết đời này cô khẳng định đã mang nợ Nhan Tầm Châu, hận Nhan Tầm Châu.

Trong năm ngày này, Lâm Diễm không có làm bất cứ hành động trốn thoát nào, cô bình tĩnh như thể mình đang làm khách, kết quả lại có người không thể bình tĩnh được.

“Bọn tôi đã thông báo cho Nhan Tầm Châu, thế nhưng đã năm ngày trôi qua, anh ta còn chưa xuất hiện.” Người vào vẫn là tên đàn ông đó, lúc này trong mắt hắn có chút không giải thích được.

“Tôi đối với Nhan Tầm Chau căn bản là không có gì quan trọng cả, các người có thể thả tôi ra.” Lâm Diễm nói, tận lựng làm cho giọng mình cứng rắn: “Các người cần bao nhiêu tiền, tôi có thể trả cho các người.”

“Đừng có đùa.” Tên đó nhìn cô: “Chúng tôi đã điều tra tin tức của cô, công ty cô tuy rằng kinh doanh làm ăn phát đạt, thế nhưng theo như câu nói của người đại lục, tiền của cô chưa đủ nhét kẽ răng của bọn tôi, hơn nữa chúng tôi cần sự hứa hẹn của Nhan Tầm Châu… Thôi, tuy rằng chúng tôi cần tiền cùng súng ống đạn dược, nhưng còn có người muốn một cánh tay của anh ta…những cái này, cô có thể cung cấp sao?”

“Các người không phải nói Nhan Tầm Châu sẽ không tới sao?” Lâm Diễm từ mép giường đứng lên: “Trung Quốc chúng tôi có một câu ‘Thu lưới đúng lúc’, ý tứ như thế nào hẳn anh cũng hiểu được.”

“Ha ha..” Tên đó cười ra tiếng, đưa ngón tay chỉ cô: “Thay vì nhận ít tiền từ cô, còn không bằng dùng cô làm lễ vật.”

Hai chữ “lễ vật” làm Lâm Diễm nổi cả da gà, thế nhưng trong lòng cô biết tên kia vẫn đang chờ Nhan Tầm Châu. Khi mặt trời lặn, hai cô gái tiến đến, tuy rằng không thạo ngôn ngữ, thế nhưng từ biểu hiện của hai cô gái, Lâm Diễm biết là hai người này mang cô đi tắm.

Lâm Diễm cầm chặt trong tay cái bàn chải đánh răng đã được mài ở đuôi, cô đem bàn chải đánh răng giấu trong ống tay áo, đang lúc đi theo hai cô gái này, cô chợt ngẩng đầu, và nhìn thấy một người quen.