Edit: Rika

Nhan Thư Đông gần đây mồm miệng càng ngày càng ngọt, cậu bé thấy Lâm Diễm bưng bánh bao nóng hổi lên liền hoan hô: “Mẹ của con vừa hiền vừa đẹp.” Sau đó vừa ăn vừa cười gian, lại bắt đầu nói: “Nếu như mỗi ngày có thể được ăn bánh bao do mẹ hấp, thì con thật sự hạnh phúc chết mất.”

Lâm diễm vỗ đầu Nhan Thư Đông: “Không được nói bậy.”

Nhan Thư Đông nhướn mày: “Nói một chút có chết ai đâu.”

Thật đúng là lẻo mép, Lâm Diễm lại gõ một cái lên đầu cậu.

“Ba” một tiếng, Nhan Thư Đông ôm đầu khiếu nại: “Con sẽ tố cáo mẹ ngược đãi trẻ em.”

Lâm Diễm cười tủm tỉm: “Được.”

Nhan Thư Đông hừ lạnh, lại thấy Lâm Diễm muốn quay vào trong bếp, có chút bất mãn: “Mẹ còn làm cái gì nữa, nhanh nhanh lại ăn nè, con một mình ăn không hết.”

Lâm Diễm quay đầu: “Chờ chút, mẹ đang làm đồ ăn cho buổi trưa.”

Nhan Thư Đông hơi phiền muộn: “Được rồi.”

Ăn sáng xong, Nhan Thư Đông như ‘Tiểu thái gia’ nằm ườn trên ghế đọc sách Nhan Tầm Châu mua cho, sau đó trở mình nói: “Quá đơn giản, cái này lúc năm tuổi con đã biết, Hệ Mặt Trời có Sao Kim, Sao Thủy, Sao Thổ, Sao Mộc, Sao Hỏa, Trái Đất, Sao Thiên Vương. . . còn có Sao Hải Vương…”

Lâm Diễm tháo tạp dề, nói: “Có đúng hay không còn có sao Diêm Vương nữa?”

Nhan Thư Đông khép sách lại: “Mẹ, sao Diêm Vương sớm đã bị loại ra khỏi Hệ Mặt Trời rồi.”

Lâm Diễm lúc này mới nhớ tới sao Diêm Vương sớm đã bị loại khỏi Hệ Mặt Trời, cô nhìn Nhan Thư Đông cười nói: “Kiến tức của mẹ lạc hậu mất rồi, Đông Đông lợi hại hơn mẹ.”

“Bình thường thôi, trước đây con xem phim hoạt hình đã có nói đến rồi.” Nhan Thư Đông tiếp tục đọc sách, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Mẹ, mẹ lớn lên ở đây sao?”

Lâm Diễm nhìn sắc trời trong xanh bên ngoài: “Đúng, nơi này là quê hương của mẹ.”

“Quê hương. . .” Nhan Thư Đông đọc lại từ này một lần: “Cô giáo có nói quê hương là nơi một người sinh ra và lớn lên, vậy đây chính là một nửa quê hương của con.”

Lâm Diễm gật đầu: “Đúng.”

“Còn ba ba?”

“Ba cũng thế.”

“Ba mẹ từ nhỏ đã biết nhau?”

Lâm Diễm: “Coi như là vậy đi.”

Nhan Thư Đông ‘A’ một tiếng, sau đó bất đắc dĩ cảm khái: “Biết nhau sớm thật không tốt.”

Lâm Diễm hơi kinh ngạc nhìn Nhan Thư Đông, không biết vì sao thằng bé lại nói như thế. Nhan Thư Đông bắt đầu giải thích: “Sớm gặp sớm tan.”

Lâm Diễm cười, cười đến mức lòng chua xót, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gọi Nhan Thư Đông ra ngoài chơi, Nhan Thư Đông bật người từ trên salon nhảy xuống, chạy tới tìm mẹ nói: “Mẹ, con đi đá banh nhé.”

Lâm Diễm dặn dò: “Đừng chơi quá mệt.”

“Được ạ.” Nhan Thư Đông sung sướng chạy ra khỏi cửa.

Nhan Thư Đông đi rồi, Lâm Diễm ngồi trên sa lon một hồi, sau đó cầm mở tivi xem tin tức, nhìn một chút tin tức bát quái, thầm nghĩ gần đây thành phố S thật náo nhiệt.

Lâm Diễm mấy ngày nay thân thể mệt mỏi rã rỡ, lưng đau nhức, cô nằm dựa vào ghế salon nghỉ ngơi, cô chợp mắt một chút, cô đột nhiên nghĩ tới sau này Đông Đông trưởng thành rồi thành gia lập nghiệp, cô chỉ còn lại một mình. Mà đây cũng là điều tốt, chí ít cô còn có thể nhìn thấy con trai thành gia lập nghiệp, nếu như cô không thể nhìn thấy, thì phải làm sao…

Lâm Diễm đi tìm một thầy thuốc ĐôngY trong trấn, trong trí nhớ của cô vị thầy thuốc này cực kỳ nổi danh, trước đây trong trấn ai có bệnh gì không tiện đi bệnh viện, đều tìm đến ông.

Gần mười năm, không biết ông ấy còn ở chỗ cũ không, nhiều năm trôi qua rồi, trong trấn đã thay đổi khá nhiều, từ một trung tâm trấn biến thành thành thị, mặc dù không có công ty đường trắng và giày da của Nhan gia, kinh tế vẫn phát triển lên, làm thay đổi bộ mặt trấn.

Ông thầy thuốc đã đổi địa chỉ, Lâm Diễm tìm kiếm nhiều lần, rốt cục cầm địa chỉ mới đi tới một khu mới được mở rộng, lúc tiến vào cô nhìn thấy trên cửa viết Tòa nhà Giang Thị.

Trước nhà ông vẫn đông như trẩy hội, Lâm Diễm xếp hàng lâu mới đến phiên mình, khi còn bé Lâm Diễm thường hái thuốc bán cho ông, đã sắp hai mươi năm, tuy ông đã già hơn, nhưng tinh thần thoạt nhìn vẫn rất tốt.

Ông không nhận ra Lâm Diễm, sau khi nhìn sắc mặt của cô một chút, rồi hỏi cô mấy vấn đề, sau đó là bắt mạnh, một hổi hỏi, đáp, nhìn, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Tuổi còn trẻ sao lại hành hạ bản thân mình thành cái dạng này?”

Lâm Diễm: “Rất nghiêm trọng sao?”

“Đừng lo lắng, phỏng chừng có thể sống được nửa năm.” Ông nói.

Lâm Diễm mặt tái đi.

“Hiện tại biết sợ?” Ông nhíu mày bắt đầu giáo huấn: “Nếu từ giờ không chú ý chăm sóc thân thể cho tốt, đừng nói nửa năm, chỉ sợ nửa tháng cô cũng không sống được.”

Lâm Diễm thở dài một hơi.

Ông thầy thuốc ghi phương thuốc cho cô, lúc viết xong, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: “Cô nhìn có chút quen mặt, có đúng hay không Nhan gia. . .”

Lâm Diễm làm bộ không nghe thấy, cầm giấy lên đi lấy thuốc.

Vẫn chưa tới mười giớ, Lâm Diễm cầm một đống thuốc về, Đông Đông vẫn chưa về, nhưng lúc cô mở cửa ra, liền nhìn thấy Nhan Tầm Châu ngồi trên sô pha.

Lâm Diễm hơi sững sờ, sau đó mặt không thay đổi mở miệng nói: “Anh không đi?”

Nhan Tầm Châu không trả lời cô, cô đi vào phòng bếp, đem thuốc đông y để xuống, sau đó bắt đầu tìm ấm sắc thuốc.

Nhan Tầm Châu nhìn qua… nhìn cô: “Em đi đâu vậy?”

“Xem bệnh.” Lâm Diễm nói.

Giọng nói của Nhan Tầm Châu có điểm lạnh, trong đó mang theo chút nhàn nhá mệt mỏi rã rời: “Xem bệnh gì?”

Lâm Diễm không nói chuyện.

Sau đó là trầm mặc, trầm mặc một hồi lâu, Nhan Tầm Châu đột nhiên đứng lên, anh đem gói thuốc ném xuống đất: “Lâm Diễm, được, được lắm!”

Lâm Diễm đứng thẳng người, đưa mắt nhìn xuống gói thuốc bị anh ném đi, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhan Tầm Châu, người đàn ông này cả người lúc này phát ra lệ khí đáng sợ, sắc mặt đỏ rực, tay cầm ly trà, không có biện pháp kiềm nén lửa giận đang phu trào như núi lửa, gương mặt tuấn tú bởi vì phẫn nộ cực độ mà vặn vẹo, tựa như một con sư tư đang nổi giận.

Lâm Diễm bình tĩnh đứng ở phòng bếp nhìn Nhan Tầm Châutrong phòng khách tức giận, mãi đến khi anh bỏ ly trà xuống, Lâm Diễm mới mở miệng nói: “Nhan Tầm Châu, anh đang tức giận cái gì? Tôi hiện tại là gì của anh? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi nguyện ý sinh con vì anh?”

Nhan Tầm Châu hai mắt đỏ bừng: “Lâm Diễm.”

“Anh có khả năng cưng chiều đàn bà, lại có tiền, người nguyện ý sinh con cho anh có cả đống ngoài kia, thế nhưng trong đám đàn bà đó không có tôi.”

Nhan Tầm Châu cười trầm thấp, sau đó ngẩng đầu: “Vậyem sớm đã…”

Lâm Diễm: “Tôi và anh là như thế nào, tôi nạo thai còn muốn tôi nói với anh sao?”

Lâm Diễm nói, nhưng thật ra chậm rãi chờ Nhan Tầm Châu khôi phục bình tĩnh, chỉ là đôi mắt vẫn đỏ rực như trước, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Diễm: “Em lập lại lần nữa.”

“Tôi nói lại lần nữa cũng như vậy, tôi mang thai con của anh trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm, cho nên anh muốn tìm ai sinh cũng được, nhưng mời anh cách tôi xa một chút.”

Nhan Tầm Châu ngồi phịch xuống, động tác cứng ngắc, sau đó anh cũng không nói gì. Lúc Lâm Diễm một lần nữa nhìn về phía phòng khách, Nhan Tầm Châu đã không thấy bóng dáng, anh đi.

Sau một lát, từ bên ngoài đi vào một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, bà vào nhà, trước tiên dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng khách, sau đó ngồi đối diện nói với Lâm Diễm: “Vừa rồi Nhan tiên sinh trở về, nói tôi đến chăm sóc cô…”

Lâm Diễm nhìn về người phụ nữ, mở miệng nói: “Tôi không mang thai, bà đi đi.”

Người phụ nữ trung niên tiếp tục nói: “Nhan tiên sinh cũng không bảo tôi đi.”

Lâm Diễm: “Nhưng tôi cho bà đi.”

Người phụ nữ trung niên cũng là một người bướng bỉnh: “Tôi không đi.”

Lâm Diễm tự mình đi vào phòng ngủ, người phụ nữ trung niên không chỉ sắc thuốc cho Lâm Diễm, còn hầm canh gà, trong đó còn có không ít vị thuốc bắc bổ máu, trong phòng bếp nồng nặc mùi vị thuốc đông y.

Khi Nhan Thư Đông về nhà, mở cửa ra liền ngửi thấy mùi, cậu liền hỏi: “Mùi gì vậy? Mẹ, mẹ đang làm cái gì đó?”

Nhan Thư Đông vừa nói vừa đổi giày, đi tới phòng bếp, nhìn thấy người trong đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự hưng phấn: “Dì Hứa, sao dì lại tới đây?”

Dì Hứa cười tủm tỉm ngồi xuống trước mặt cậu: “Đương nhiên là nhớ Đông Đông rồi, cho nên dì tới đây thăm con nè.”

Nhan Thư Đông vui vẻ chạy giới thiệu cho Lâm Diếm: “Mẹ, đây là dì Hứa trước đây chăm sóc con.

Lâm Diễm miệng hơi giật giật, không biết muốn nói gì, nhung dì Hứa là người của Nhan Tầm Châu, cho dù bà từ nhỏ chăm sóc Đông Đông, cô cũng không thể tùy tiện được.

Nhan Thư Đông ngẩng đầu nhìn LÂm Diễm nói tiếp: “Dì Hứa là người rất tốt.”

Lâm Diễm sờ sờ đầu Nhan Thư Đông, cong khóe miệng.

Dì Hứa cướp đi phòng bếp của Lâm Diễm, nấu một bàn cơm, Nhan Thư Đông luôn mồm nói dì Hứa tốt: “Đã lâu con chưa được ăn đồ ăn của dì Hứa nấu.”

“Vậy Đông Đông có thích ăn không?”

“Thích.”

Lâm Diễm đột nhiên cảm thấy có chút ghen tỵ, cô nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, chở Đông Đông thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con, chắc trong lòng cậu cô cũng giảm đi mức độ quan trong mất rồi.

Trong phòng, Nhan Thư Đông nói với Lâm Diễm: “Mẹ, mẹ đừng có dùng thái độ hung hăng đối với dì Hứa, dì là một người tốt, lúc ba ba không cho con ăn cơm đều là dì len lén mang đồ ăn cho con…”

Lâm Diễm xoa bụng con: “Ba cho con nhịn đói mấy lần?”

Nhan Thư Đông suy nghĩ một chút, sau đó đưa mười ngón tay ra: “Năm…sáu…bảy…tám…a, thật nhiều,không nhớ nỗi.”

Đúng lúc này, điện thoại cảu Lâm Diễm vang lên, là số của công ty.

Lâm Diễm đi tới ban công nghe điện thoại: “Nhạc Minh.”

Nhưng người nói chuyện lại là Giang Nham.

“Chị.”

Lâm Diễm: “Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì…”

“Vậy chị cúp máy.”

“Chị, chị khi nào thì…về nhà?”

Lâm Diễm nhìn một mảnh hoa tường vi mọc trên tường: “Sau hãy nói.”

Giang Nham ở đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, dừng lại, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Đông Đông ở bên cạnh chị sao? Nó có khỏe không? Em có chút nhớ nó…”

“Nó ở bên chị, rất tốt.” Lâm Diễm trả lời.

Giang Nham lại trầm mặc một hồi, sau đó đi vào vấn đề chính: “Chị, mẹ rất lo cho chị, chị gọi điện thoại cho mẹ chút được không?”

“Chị ổn, em nói mẹ đừng có lo lắng nhiều.” Lâm Diễm nói.

Giang Nham lên tiếng nói tiếp: “Mẹ cùng ba cãi nhau, mẹ đòi đi ra ngoài…”

Lâm Diễm tựa người vào lan can: “Em cũng nói mẹ giữ gìn sức khỏe.”

“Vâng.” Giang Nham im lặng hồi lâu, sau lại nói ra một câu buồn nôn: “Chị, mặc kệ thế nào, em sẽ đều đứng về phía chị.”

Lời Giang Nham nói mặc kệ thật giả, nhưng cũng làm cho cô cảm thấy có chút cảm động: “Được, chị biết rồi.”

Lâm Diễm sau khi nói chuyện với Giang Nham sau, cô vào trong phòng khách xem tivi, gần đây cổ phiếu của Giang Thị đã ngừng tăng mấy ngày, cô nhìn các câu hỏi của các phóng viên với Giang Vũ, Giang Vũ cũng trả lời mọi người: “Đây là bị một doanh nghiệp mưu hại, xin mọi người nhất định phải tin vào thị trường bất động sản của Giang Thị, ngoài ra tôi cũng đã cho điều tra, có tin tức trước tiên sẽ thông cáo báo chí ngay.”

Bất động sản của Giang Thị nhờ Giang Vũ mà phất lên, thế nhưng có người lại bình luận: “Phát triển nhanh, đi cũng nhanh.”

Lâm Diễm thấy câu nói này, nhớ tới lúc ở nhà trọ với Nhan Tầm Châu tại Bắc Kinh đã từng nói với cô: “Nếu có một ngày anh có năng lực đối phó với kẻ thù, anh cũng không cần một mạng đổi một mạng, cũng không cần đẩy họ vào tù, cho dù xử một người ở tù chung thân cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ở xã hội này, những chuyện đã qua không thể thay đổi được gì, mười tám với mười lăm năm cũng không khác gì mấy, vào tù rồi được thả ra mà thôi. Cho nên anh không quan tâm tới việc đó, anh chỉ muốn kẻ đó nếm trải cảm giác ngã từ trên cao xuống mà thôi.

Nhan Tầm Châu khi nói những lời này ra, cô chỉ nói: “Em vĩnh viễn ủng hộ anh.”

Lâm Diễm bây giờ muốn hỏi, không biết lúc đó Nhan Tầm Châu nói chuyện với cô mang tâm tình như thế nào?

Bất động sản của Giang Thị chuyển biến xấu không ngừng, mọi tin tức đều bị báo chí phơi bày ra. Nhưng chuyện bị bưng bít che giấu trước kia, cũng không thể che giấu được. Thế nhưng, lúc này truyền thông không chỉ viết bài về Giang Thị, mà còn tìm những hình ảnh vui chơi của Giang Nham phơi bày ra.

Lâm Diễm dạo qua một số kênh lớn, hiện tại Giang Thị là tin hot nhất, nhưng chuyện của cô thì bị đưa tin ít hơn, cô chỉ thấy người này nói về con gái của Giang gia, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Mặt khác, thông tin đứng đầu là bất động sản của Giang Thị, tin thứ hai là Nhan Tầm Châu. Anh có tham gia một vài chuyên mục tài chính kinh tế, rồi lúc kết thúc có một cô gái lên tặng hoa.

Cuối chương trình đó còn hỏi về vấn đề tình cảm, MC hỏi Nhan Tầm Châu: “Nhan tiên sinh, anh là người nổi danh trong giới đầu tư tư nhân, tôi có một chút tò mò, đối với vấn đề tình cảm, Nhan tiên sinh định thế nào, ví dụ như một vấn đề đơn giản thế này, hai người phụ nữ, một người yêu anh, một người anh yêu, anh sẽ chọn ai?”

“Sống chung là một điều rất khó, về vấn đề tình cảm, tôi thiên về người yêu tôi, suy nghĩ của tôi rất đơn giản, mặc kệ sự nghiệp thế nào, tôi giàu có ra sao, trong lòng tôi chỉ có một ước ao đó là khi về nhà được ăn cơm do vợ nấu.”

“…”

Hỏi đáp kết thúc, một người cô gái cầm một đóa hoa lên tặng, người này chính là Nghiêm Kha. Cái này liền hợp với nội dung câu hỏi vừa nãy, không những tiết lộ Nghiêm Kha là người phụ nữ hiện nay của Nhan Tầm Châu, mà truyền thông còn đồn đãi rằng anh dự định sẽ kết hôn.

Người này cô biết, cô đã từng làm chung với Nghiêm Kha. Lâm Diễm nhìn lên tivi, thấy hai người đứng chung một chỗ, cảnh này thật ấm áp.