Chu Thăng bò dậy, dùng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc ngồi xuống, cùng Dư Hạo nhìn nhau.

"Chơi game đi." Chu Thăng nói, "Kéo Trần Diệp Khải lên game cái đi."

Dư Hạo gọi Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải không trả lời, Dư Hạo thầm nghĩ toang rồi, hay là anh ấy đang ngủ? Không đến một lúc sau, Trần Diệp Khải nhắn tin qua wechat: "Tín hiệu không tốt, các em chơi đi."

Chu Thăng: "Tìm anh ấy buôn chuyện linh tinh, đừng để anh ấy ngủ."

Dư Hạo câu có câu không nói chuyện phiếm cùng Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải cũng câu có câu không trả lời lại, tới tới lui lui, mỗi lần nhắn tin qua lại cũng mất năm đến mười phút, Dư Hạo có cảm giác Trần Diệp Khải căn bản không phải ở nước Mỹ mà đang ở trên sao Thổ.

Không lâu sau, Dư Hạo cùng Chu Thăng và Phó Lập Quần, ba người phát hiện biến mới của Phó Lập Quần trong nhóm, bên trong là ảnh Phó Lập Quần cùng Sầm San tự sướng bên bờ sông lúc tối.

"Á đù!" Chu Thăng nói, "Out nhóm!"

Dư Hạo: "Chúc mừng các cậu!"

Bên trong đã phát ra một đoạn giọng nói ngọt ngào của Sầm San: "Hôm nào sang đó gặp bọn em."

Chu Thăng ấn nút thoại: "Ở bên nhau là tốt rồi."

Sầm San: "Chu Thăng, khi nào em..."

Chu Thăng nghe được một nửa liền tắt lời thoại, bên kia Dư Hạo chưa kịp phản ứng, trực tiếp truyền ra giọng nói của Sầm San.

"Chu Thăng, khi nào em mới tính nói chuyện yêu đương thế? Em hiểu mà?"

Chu Thăng nói hướng về di động: "Chị San, lần này em out nhóm thật đấy."

Dư Hạo bật cười, ban đầu còn không nghĩ là Sầm San có ý tứ gì, giờ đột nhiên hiểu được, nhất thời hai người có chút xấu hổ.

Nhóm bốn người, Sầm San chỉ nói với Chu Thăng "Khi nào em mới yêu đương", nửa câu cũng không trêu chọc Dư Hạo...!

Cuối cùng, Chu Thăng đột nhiên nói: "Khải Khải đâu rồi?"

"Vẫn ở đó chứ đâu." Dư Hạo nói.

"Ngủ đi." Chu Thăng nói, "Gặp trong mộng."

Hai người đều mệt mỏi không khác nhau, từng người nằm xuống, Chu Thăng lại nói tiếp: "Đừng sợ, lần này lập tức đến cứu cậu."

Trong một khắc này, có vẻ Dư Hạo muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Có những lời không nói thì may ra còn được ăn thịt gà, nói rồi thì thịt gà cũng chẳng đến miệng mà ăn.

Dư Hạo nửa mê nửa tỉnh, cà phê uống ban ngày nâng cao tinh thần quá, sau đó y cảm giác được bàn tay của Chu Thăng vươn đến, vỗ nhẹ nhẹ trên trán y, ngay sau đó Dư Hạo rơi vào trong mộng.

Trước vòng Kim Ô, Chu Thăng mặc một thân áo giáp đứng đó.

Dư Hạo: "Anh ấy còn chưa ngủ à?"

Chu Thăng nhíu mày lắc đầu, "Hay là đứng đây chờ một lát? Ở bên kia anh ấy cũng chỉ mới đến giờ trưa."

"Loại chuyện này phát sinh thì sẽ như thế nào?" Dư Hạo hỏi.

Lần này lại là vòng Kim Ô thay thế Chu Thăng trả lời y, bắn ra ánh hỏa bao trùm lấy thân thể Dư Hạo, đáp án trực tiếp xông thẳng vào ý thức của Dư Hạo.

Nếu như lúc chủ nhân của mộng cảnh chìm vào giấc ngủ mà Dư Hạo cùng Chu Thăng không kịp tiến vào giấc mộng của người đó, vậy thì khi nào hai người tiến vào giấc mộng, vẫn sẽ bị kéo đến thế giới ý thức của chủ nhân.

Cho dù thế giới ý thức này xảy ra dạng biến hóa gì.

Điều này cũng có nghĩa là, giả sử khi bọn họ rời đi, thế giới ý thức của Trần Diệp Khải bị hủy diệt, chủ nhân rơi vào trong tiềm thức, đương nhiên khi Dư Hạo vào lại mộng cảnh, cũng sẽ không thể lựa chọn mà bị kéo vào tiềm thức trong mộng cảnh trước.

"Có vẻ hơi nghiêm trọng." Dư Hạo lẩm bẩm nói.

Chu Thăng: "Chuyện này còn phụ thuộc vào thầy Trần của chúng ta, có khi nào xông đến trước mặt Long Sinh mà không cần sự trợ giúp, sau đó bị Long Sinh K.O."

"Bị K.O sẽ như thế nào?" Dư Hạo lại hỏi, nhưng không cần Chu Thăng giải đáp y cũng mơ hồ đoán được, tình huống bên trong thế giới ý thức Trần Diệp Khải đã khá nghiêm trọng, khu rừng nhiệt đới bên ngoài Chichen Itza bốc cháy, thế giới ý thức của anh ấy đã gần như sụp đổ.

Nhưng y chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

"Tinh thần sụp đổ." Chu Thăng nói, "Tự mình hủy đi ý thức của chính mình, dậy chờ đi.

Ngủ ngon."

Dư Hạo và Chu Thăng cùng lúc tỉnh lại, đã quá nửa đêm, Trần Diệp Khải không ngủ thì bọn họ cũng không có cách nào ngủ được, nhỡ đâu trong lúc chờ Trần Diệp Khải mà ngủ nhiều quá, sáng mai lại không ngủ được.

"Chờ đến 9 giờ sáng mai xem sao." Chu Thăng nói, "Chịu nổi không? Lại uống cà phê tiếp?"

Bây giờ không khác gì giày vò, Dư Hạo nói: "Đi ra ngoài cả đêm?"

Ký túc xá vẫn chưa đóng cửa, Dư Hạo cùng Chu Thăng đi ra tiệm net ngoài trường suốt đêm.

Chu Thăng xem trận bóng, khổ sở than: "Ra ngoài cả đêm mà cậu còn sức luyện nghe tiếng anh, cậu có phiền hay không!"

Dư Hạo nói: "Tôi cũng không chơi game, lên mạng, cậu để ý tôi làm gì?"

Chu Thăng đành phải ngó lơ y, sau nửa đêm nằm xuống sô pha ngủ một lát, nửa giờ sau lại nói: "Vẫn chưa ngủ."

Hai người chống đỡ đến 7 giờ sáng, ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng ngủ, Chu Thăng nói: "Cố gắng thêm một chút."

"Buổi chiều Phó Lập Quần sẽ quay về, phải làm sao bây giờ?" Dư Hạo chỉ lo lắng sẽ bị Phó Lập Quần đánh thức.

Chu Thăng: "Tôi sẽ nhắn cho cậu ta, nhắc để khi nào cậu ta trở về đi đứng nhẹ nhàng chút."

Ý thức của Dư Hạo bắt đầu không tỉnh táo nổi rồi, vất vả lắm mới chống đỡ đến 9 giờ sáng.

"Tôi không được...!"Dư Hạo nói, "Tôi buồn ngủ gần chết rồi, tôi mặc kệ..."

Lần này đi vào giấc mộng, vẫn là đứng trước vòng Kim Ô như cũ.

Chu Thăng: "Còn chưa ngủ? Thằng cha này chịu đựng kinh thế?"

Dư Hạo ngồi trên lan can, vẻ mặt chán đời bơ phờ nhìn Chu Thăng, Chu Thăng nói: "Đây là trong mộng rồi! Không mệt nữa!"

"Nhưng tôi vẫn buồn ngủ lắm..." Dư Hạo chỉ muốn nằm ở trên cầu, không biết tại sao mà sự mệt mỏi ở hiện thực cũng bị kéo theo vào trong mộng.

Chu Thăng: "Đừng ngủ, tôi không biết cách đánh thức một người ngủ trong giấc mộng đâu!"

Dư Hạo vực tinh thần dậy, đang muốn nói câu gì đó, đột nhiên nghe được một trận tiếng vang.

"Phó Lập Quần đã trở về." Dư Hạo nói, "Tôi đi mở cửa."

"Không phải đã bảo đừng làm ồn rồi à?" Chu Thăng nói.

Ý thức của Dư Hạo hỗn loạn, thầm nghĩ sao lại thế này? Y miễn cưỡng mở hai mắt ra, mí mắt nặng đến nhức nhối, có người đang gõ cửa.

"Ai thế?" Dư Hạo xuống giường đi ra, nhìn thời gian mới có một giờ trưa, y đành phải tiến tới mở cửa.

Khi kéo cửa ra, trái tim Dư Hạo suýt nữa ngừng đập, còn tưởng rằng bản thân vẫn ở trong mộng.

Trần Diệp Khải đứng ở hành lang ngoài cửa.

(=)))) Đm anh hành 2 đứa vl luon)

Dư Hạo: "..."

Trần Diệp Khải: "Có tiện nói chuyện không?"

Dư Hạo: "Chu Thăng! Mau dậy đi!"

Dư Hạo lập tức xoay người, nhất thời hoài nghi không biết bản thân đang ở hiện thực hay vẫn đang nằm mơ.

Trần Diệp Khải thì lại tự nhiên như ruồi mà đi vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Dư Hạo lay Chu Thăng mấy cái, Chu Thăng bị đánh thức, nhanh chóng ngồi dậy, nói: "Các cậu làm gì ——"

Âm thanh đột nhiên im bặt, Chu Thăng thấy Trần Diệp Khải đứng trong phòng ngủ, cũng ngây ngẩn cả người.

"Anh đã trở lại?" Chu Thăng nói.

"Trở lại rồi." Trần Diệp Khải nói, "Tâm sự đi."

Vốn dĩ Dư Hạo đang cực kì buồn ngủ, lại bị việc Trần Diệp Khải đột nhiên trở về, dọa cho shock toàn tập.

Trần Diệp Khải xoa xuống mặt, nói: "Có cà phê không?"

Dư Hạo cùng Chu Thăng đối diện, hoài nghi Trần Diệp Khải có phải hay không đã biết cái gì, Chu Thăng ném cho y một ánh mắt, ra hiệu bảo y đừng có đánh rắn động cỏ* (câu gốc có vẻ không hay lắm nên mình xin phép đổi nhé - 别自乱阵脚).

"Chỉ có cà phê tan nhanh thôi ạ." Dư Hạo nói.

"Cũng được." Trần Diệp Khải đơn giản mà nói, "Ăn cơm trưa không? Cùng ăn cơm đi?"

Dư Hạo chạy nhanh đi đun nước pha cà phê hòa tan, để lại hiện trường không thể dọn dẹp kia ném cho Chu Thăng, một bên pha cà phê, một bên nghe hai người nói chuyện với nhau.

Chu Thăng: "Uống cà phê trước đã, Dư Hạo, cũng pha cho tôi một ly cà phê với.

Khải Khải, anh không ngủ trên máy bay à?"

Trần Diệp Khải nói: "Không dám ngủ, ngủ một cái liền nằm mơ.

Có một số việc nhỏ, muốn tâm sự cùng bọn em."

Khi nghe được lời này, trong lòng Dư Hạo hơi thả lỏng, nhớ tới bản thân mình cùng Thi Nê lúc trước, mỗi khi trải qua một cảnh trong mộng, đều sẽ có chút chuyển biến, hẳn là Trần Diệp Khải đã nghĩ thông suốt cái gì.

Chu Thăng vẫn như cũ rất cảnh giác, nói: "Có chuyện gì không thể nói qua Wechat à? Đặc biệt chạy xa như thế về đây."

Trần Diệp Khải cười cười, không nói chuyện, nhận lấy cà phê Dư Hạo đưa tới, ba người ngồi xuống, đều bày ra vẻ mặt thiếu ngủ bực bội, thậm chí Dư Hạo còn nghi ngờ Chu Thăng muốn động thủ đánh Trần Diệp Khải.

Trong phòng ngủ cực kì yên lặng, ngón tay Trần Diệp Khải có tiết tấu mà gõ lên mặt bàn, suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Anh không muốn lại trốn tránh, anh phải đối mặt."

Chu Thăng: "Vậy rất tốt nha!"

Dư Hạo: "Rốt cuộc anh cũng nghĩ thông suốt! Chúc mừng!"

Cuối cùng trong mắt Trần Diệp Khải cũng có chút sinh lực, không còn là ánh mắt âm trầm đầy tử khí như lúc trước.

Có lẽ Chu Thăng cảm giác không sâu nhưng Dư Hạo lại biết, để đưa quyết định như này có bao nhiêu khó khăn.

"Cảm ơn các em." Trần Diệp Khải nghiêm túc nói, Dư Hạo nhìn ra anh cực kì mệt mỏi, nhưng linh hồn lại giống như được tái sinh.

Chu Thăng buông tay, nói: "Về cơ bản em cũng chưa làm gì, là chính anh tự nghĩ thông."

"Nghĩ thông là tốt rồi." Dư Hạo cùng Chu Thăng đối mặt.

"Không." Trần Diệp Khải nói, "Là hai em đã cứu anh, đúng ra mà nói, là Chu Thăng đã cứu anh."

Nháy mắt trái tim Dư Hạo đập loạn xạ, nhất định Trần Diệp Khải đã đoán được! Y nghĩ nghĩ, ném cho Chu Thăng ánh mắt dò hỏi.

Cũng nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần đừng lỡ mồm làm hỏng việc.

Chuyện tiếp theo là so xem ai có thể diễn kịch mà thôi, mà kĩ thuật diễn của Chu Thăng còn y chang ảnh đế [1], nhưng Trần Diệp Khải cũng cực kì thông minh, trước kia thông đồng nói chuyện còn có thể chống chế cho qua...!Hiện tại rõ ràng Trần Diệp Khải có chuẩn bị mà đến, suýt nữa đem hai người đánh đến không kịp trở tay.

[1] Ảnh đế: Là nam diễn viên xuất sắc nhất trong phim điện ảnh.

"Em á?" Chu Thăng giống như nghe được lời nói đùa của thượng đế, khoé miệng hắn run rẩy, "Việc này, thầy Trần...!anh có hiểu lầm cái gì không đấy?" Vừa nói vừa ngó Dư Hạo, bày ra vẻ mặt ngơ ngác, Dư Hạo cũng cố gắng mà giả bộ ra vẻ mặt ngơ ngác như thế, hai người ngây ngô nhìn nhau.

Trần Diệp Khải mở điện thoại ra, ấn mở một bức ảnh, xoay lại, đưa về phía Chu Thăng cùng Dư Hạo.

Dư Hạo: "..."

Trên đó là một dòng địa chỉ IP, bên cạnh là khu vực địa điểm tiếng Anh tương ứng.

Trần Diệp Khải nhìn chằm chằm Chu Thăng, lại cầm điện thoại lướt tiếp, trang sau là ảnh chụp màn hình tài khoản Facebook của Chu Thăng, bức tiếp theo chính là chuỗi lệnh và phân tích địa chỉ IP chụp lại bằng di động.

Chu Thăng lập tức nghi ngờ nói: "Đây là cái gì? Em đọc không hiểu."

"Là em." Trần Diệp Khải nói, "Em rất cẩn thận xóa lịch sử truy cập, tiếc là lượt đọc trên trang chủ của Long Sinh em không xóa được.

Anh tìm một học trưởng nghiên cứu sinh, là hacker, người đó giúp anh điều tra ra giao diện IP những người đã ghé qua, đây là địa chỉ IP có thật đến từ khu vực Trung Quốc đại lục."

Nháy mắt Chu Thăng liền sáng tỏ, về trang chủ blog Long Sinh, sinh nhật, mật khẩu, nói không chừng tất cả đều là do Trần Diệp Khải nhử mồi!

"Ôi." Chu Thăng căng da đầu nói, "Do em quá tò mò."

Dư Hạo lập tức nói, "Là em tra về nó, thật xin lỗi, thầy Trần, nhưng em không có tìm video gì đó của anh đâu..."

"Làm sao các em biết Long Sinh gọi là Takin?" Trần Diệp Khải nói, "Mới đầu anh còn không tin, mãi cho đến khi anh nói cho Chu Thăng có một bức thư như vậy ở trong giấc mộng, lại nhìn thấy đầu trang của Long Sinh đột nhiên tăng lượng truy cập sau bốn năm..."

Nói tới đây, âm thanh Trần Diệp Khải run rẩy.

"Khoan đã, khoan đã!" Dư Hạo cùng Chu Thăng gần như mà đồng thanh mờ mịt nói: "Anh nói cái gì thế?"

Chu Thăng: "Trong mộng? Cái gì trong mộng cơ?"

Dư Hạo: "Thầy Trần, anh không sao đấy chứ?"

Trần Diệp Khải nói: "Nói cho anh! Chuyện này không phải là ảo giác! Làm sao các em có thể tiến vào trong mộng của anh?! Nếu không thì Chu Thăng, em làm sao biết được anh ở trong mộng đã nói với em cái gì?!"

Trong ký túc xá đột nhiên im ắng xuống, ba giây sau, Chu Thăng cười haha.

Chu Thăng: "Khải Khải, anh bị ngáo đấy à? Nói lại lần nữa xem nào?"

Bỗng nhiên Dư Hạo cảm thấy Trần Diệp Khải thật đáng thương.

Trần Diệp Khải bình tĩnh mà nói: "Anh biết tâm lý của mình có vấn đề, nhưng anh chưa bị điên đâu, Chu Thăng, em đã đi vào trong mộng của anh, nếu không em làm sao có khả năng biết được sự tồn tại của bức thư này, cũng không thể biết tên tiếng Anh của Long Sinh."

Chu Thăng không thể tin nổi, nói: "Anh nghiêm túc đấy à?"

Dư Hạo nói: "Đấy là do em lên mạng tra ra, dùng phần mềm phiên dịch dịch ra?"

Đột nhiên Trần Diệp Khải lại nói: "Như vậy thì các em giải thích như thế nào khi lượt đọc của bức thư này biến thành 1? Chu Thăng, mật khẩu em cũng biết à?"

Khoảnh khắc này, Chu Thăng với Dư Hạo cùng choáng váng, Chu Thăng đang muốn quay đầu liếc Dư Hạo, nhưng dường như cùng lúc phản ứng lại, nói: "Em không đọc được mà! Cơ bản chúng em đều chưa ấn vào."

Dư Hạo cũng phản ứng lại, Trần Diệp Khải vừa mới lừa y lần thứ hai! Khi nghe được những lời này, nếu y cùng Chu Thăng đều biết mật khẩu, như vậy sẽ có khả năng hai người sẽ hoài nghi đối phương lén click vào bức thư đó sau lưng mình.

Lúc Trần Diệp Khải nói ra câu này, chắc chắn hai người sẽ có một khắc chột dạ nhìn nhau dù là 0,01 giây.

Nhưng mà Chu Thăng rất cảnh giác bảo vệ phòng tuyến tâm lý, không quay sang nhìn Dư Hạo, còn Dư Hạo lại phản ứng quá chậm, nhất thời không nghĩ ra điều này.

"Để em xem nào?" Chu Thăng duỗi tay đón lấy điện thoại Trần Diệp Khải, hỏi anh: "Mật khẩu là gì?"

Trần Diệp Khải không đưa điện thoại cho Chu Thăng, Dư Hạo cảm giác hai người này quá giảo hoạt, vẫn luôn tìm sơ hở ở đối phương, Chu Thăng phòng thủ đến mức giọt nước cũng không lọt qua được.

"Ở trong mộng." Đột nhiên Trần Diệp Khải lại nói, "Anh chưa từng biết về việc Dư Hạo không biết bơi, là chính Dư Hạo mở miệng, ngay sau đó em ấy liền bị đuối nước, việc này em giải thích như thế nào?"

"Em biết giải thích như thế nào?" Chu Thăng vẻ mặt ngờ nghệch, "Chính anh nằm mơ, em biết sao mà giải thích?"

Trần Diệp Khải nhìn về phía Dư Hạo, Dư Hạo vẻ mặt lo sợ, nói: "Anh thật sự mơ thấy em ạ?"

"Anh ấy nói hai đứa mình có siêu năng lực, chạy vào trong giấc mộng của anh ấy!" Chu Thăng giải thích, nói: "Chuyện này sao có thể?"

Trần Diệp Khải từ bỏ việc công phá phòng tuyến của Chu Thăng, chuyển mục tiêu đến Dư Hạo, muốn đuổi đánh tới cùng: "Em không biết bơi, đây là do chính em nói cho anh biết trong mộng.

Anh tưởng rằng em biết, cho nên đáng lẽ ra em ở trong mộng của anh cũng phải biết bơi.

Vì thế thời điểm em nói em không biết bơi, anh ý thức được là do em ở trong mộng của anh nên mới mất đi khả năng bơi lội."

"Nhưng nếu em là Dư Hạo trong tưởng tượng của anh, như vậy khi anh nhận định việc em biết bơi, thì em sẽ không mở miệng nói cho anh biết là kỳ thật em không biết bơi! Bởi vì sự hiểu biết của anh sẽ ảnh hưởng đến năng lực của em trong tưởng tượng!" Trần Diệp Khải nói: "Cũng sẽ không phủ định nhận thức của anh!"

Dư Hạo trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, hóa ra mọi phán đoán của Trần Diệp Khải đều từ chi tiết này mà ra!

"Chính là..." Dư Hạo nhíu chặt mày, "Thầy Trần, chưa nói đến việc này cực kì hoang đường vô lý, nhưng mà có thể nói về chuyện em không biết bơi trước không, trừ bỏ do nhận thức trong thế giới hiện thực thì cảnh ở trong mộng, còn có phải do tiềm thức ám chỉ không?"

"Có một số việc là do chính anh đã quên." Không biết vì sao ngay lúc này đầu óc của Dư Hạo đột nhiên xoay chuyển cực nhanh, nói: "Nhờ có tiềm thức nhắc nhở, thì ở trong giấc mơ bỗng nhiên sẽ nhớ đến...!Anh có nhớ mấy tháng trước, buổi tối Chu Thăng nhặt được tiền ở đập chứa nước ấy? Chu Thăng nói..."

Chu Thăng vỗ đùi, nói: "Đúng rồi, em nói em đi dạy Dư Hạo học bơi, để che giấu cho việc Dư Hạo không biết bơi nên khi anh ở trong mộng thì bị tiềm thức nhắc nhở...!Không đúng, tại sao chúng ta phải này thảo luận đề tài điên rồ này ở đây! Khải Khải, anh có ổn không đấy?"

Trần Diệp Khải không nói gì nữa.

Trong lòng Dư Hạo tự khen mình một cái, hôm nay phát huy tốt quá!

Chu Thăng: "Em nói thật, Khải Khải, anh quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát đi."

Trần Diệp Khải bất lực nói: "Nếu như thế, hai em giúp anh làm thí nghiệm đi."

Dư Hạo lập tức cảm giác có chuyện chẳng lành, lông mày Chu Thăng nhướng lên.

"Chờ Phó Lập Quần trở về." Trần Diệp Khải nói, "Để em ấy giúp bọn em, xác nhận việc hai em không đi vào giấc mộng, lúc đó anh sẽ đi ngủ.

Lần này để anh xem trong giấc mộng sẽ xảy ra tình huống như thế nào..."

"Tha cho em đi!" Chu Thăng kêu khổ, nói: "Bọn em vừa mới thức cả đêm xong!"

Trần Diệp Khải nói: "Vậy các em có thể ngủ trước, anh không quấy rầy hai đứa nữa.

Anh còn có thể chịu, chờ hai em ngủ đủ mười giờ, anh sẽ lại qua đây."

Khoảnh khắc này Dư Hạo cùng Chu Thăng cực kì yên tĩnh, âm thanh yên lặng vô thức kéo dài, qua ba giây sau, Trần Diệp Khải biết rốt cuộc chân tướng cũng lộ ra, mà Chu Thăng cùng Dư Hạo lại một mực im lặng.

Chu Thăng cố gắng suy nghĩ, ngay cả hắn cũng không nghĩ ra biện pháp đối phó nào.

Âm thanh chìa khóa tra vào cửa, Phó Lập Quần đẩy cửa đi vào, thấy ba người như hóa đá ngồi đấy thì lập tức trợn tròn mắt.

.