“Các ngươi được lắm! Thế nhưng thừa dịp trẫm hôn mê thông đồng với nhau tạo phản? Người dâu, đem bọn họ bắt hết lại cho trẫm!!”

Thuận Trị liên tiếp thừa nhận kích thích, trong lòng trừ bỏ phẫn nộ, càng có thêm kinh hoàng lẫn thất thố, không có một chút trấn định nào của bậc đế vương.

Vài vị trọng thần xanh mét cả mặt, không thể tin mà nhìn Thuận Trị “Hoàng Thượng sao lại nói như vậy? Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, là Tương Thân Vương trấn an chúng thần, đem sự tình giảm bớt căng thẳng, bằng không nước không ra nước, mọi điều rối loạn, Tương Thân Vương nào có làm sai?”

“Phản! Phản! Bác Quả Nhĩ! Ngươi kết bè kéo cánh, mượn sức những người này chính là tưởng soán vị? Đừng tưởng rằng điểm tâm tư này của ngươi trẫm không biết, lúc trước Ô Vân Châu chọn trẫm, ngươi làm sao không thống hận trẫm được? Ngươi sẽ hảo tâm giúp trẫm trấn an triều thần? Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!”

Mọi người nhất thời hít một ngụm khí, dù cho tất cả mọi người đều minh bạch Đổng Ngạc Thị là do Hoàng Thượng cường đoạt em dâu, hắn cũng thể cứ vậy mà nói ra a!! Vậy thì lúc trước phí lớn tâm tư như vậy che che lấp lấp làm cái gì???

Các đại thần nhìn xuống đầy đầu cung nhân ở bốn phía, lời nói này dù muốn không thể truyền đi ra ngoài cũng không có khả năng, cũng không thể đem tất cả mọi người liền diệu khẩu chứ? Ngay cả các đại thần cũng không có khả năng kín miện như bưng.

Mọi người không hẹn cùng nhau nhìn về phía Bác Quả Nhĩ, chỉ thấy hắn đang cúi đầu, hai nắm tay rũ ử bên sườn nắm chặt lại, dường như có thể bùng nổ bát cứ lúc nào. Nhưng bất quá qua một lát, Bác Quả Nhĩ liền trầm ổn trở lại, bình tĩnh mở miệng: “Hoàng Thượng vừa mới tỉnh lại, có lẽ thần trí có chút không được minh mẫn, không bằng đợi Hoàn Thượng thanh tỉnh lại, thần sẽ đến thương nghị việc triều đình. Bất quá, việc hành thích vua không thể trì hoãn, còn thỉnh Hoàng Thượng kể lại ngày ấu ở An Quận vương phủ đã xảy ra chuyện gì? Người hành thích có phải hay không chính là An Quận vương? Việc này có gì liên quan tới Hoàng Quý Phi nương nương?”

Thuận Trị nghe hắn nhắc tới Nhạc Nhạc cùng Ô Vân Châu, lập tức nhớ đến chuyện mình bị đội nón xanh, chỉ vào Bác Quả Nhĩ chửi ầm lên: “Ngươi hôm nay tới đây để trào phúng trẫm, xem trẫm chê cười đi? Ngươi rõ ràng biết cái tiện nhân Ô Vân Châu cùng Nhạc Nhạc có gian díu, lại chưa từng nói với trẫm một cau, căn bản là muốn trẫm không hay biết gì, chờ bị bọn gian phu dâm phụ phản bội! Ngươi muốn cầm quyền sao? Nằm mơ! Ngô Lương Phụ, tuyên chỉ! Tương Thân Vương dĩ hạ phạm thượng, kết bè kết cánh, tước bỏ Thân Vương vị, giam giữ tại Tông Nhân Phủ.”

Bác Quả Nhĩ sắc mặt lạnh xuống, thân mình đứng thẳng tắp, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Thuận Trị, những đại thần giờ mới phản ứng lại, nghe rõ ý tứ trong lời nói của Thuận Trị, lập tức ồn ào lên. Một vị lão thần tức giận đến thổi râu trừng mắt: “Nhớ năm đó tiên hoàng là cỡ nào anh minh, Nhiếp Chính Vương là thế nào vũ dũng, đương kim thánh thượng giờ lại bị yêu nữ mê hoặc, thị phi chẳng phân, ta Đại Thanh suy vong a! Lão thần thực xin lỗi tiên hoàng, thực xin lỗi liệt tổ liệt tông…”

Đại thần cùng Ngao Bái đám người cũng chịu đủ rồi những việc làm của tên hôn quân này, nhân cơ hội nói: “ Tương Thân Vương một lòng vì nước, còn thỉnh Hoàng Thượng suy xét, thả Đổng Ngạc thị chính là một mối họa, cầu Hoàng Thượng xử tử Đổng Ngạc thị.”

“Các ngươi…” Thuận Trị trong nháy mắt cảm giác chính mình bị mọi người phản bội, đây toàn là thần tử của hắn, thế nhưng lại vì Bác Quả Nhĩ kháng lệnh hắn, này không phải tạo phản thì là cái gì? Hắn thế nhưng chưa bao giờ cảm giác rõ ràng chính mình tâm phúc một cái cũng không có như bây giờ, đã từng tín nhiệm Nhạc Nhạc như vậy mà hắn còn dám cho bản thân đội nón xanh, hắn làm Hoàng đế rốt cuộc là cái gì?

Thuận Trị trong lòng loạn cực điểm, vết thương ở gáy cảm giác nhói đau, cầm lấy chén thuốc quăng xuống đất

“Lăn! Đều lăn hết cho trẫm!”

Bác Quả Nhĩ hạ mắt, xoay người rời đi, các đại thần đưa mắt nhìn nhau, cũng vội vàng nối đuôi lui ra ngoài. Vừa rồi Hoàng Thượng chính là mắng bọn họ mưu phản, muốn bắt bọn họ, giờ không mau chạy, vạn nhất bị tống vào đại lao thì làm sao mà xoay người. Bác Quả Nhĩ đi được một đoạn, dừng lại bước chân xoau đầu nhìn Càn Thanh Cung, trong mắt tràn đầy lo lắng, ngay sau đó lại lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.

Vài vị đại thần thấy thế, thấp giọng cảm thán

“Làm khó Tương Thân Vương rồi, một lòng vì nước lại bị hoài nghi, Hoàng Thượng….Aiii, như thế này sau phải làm sao mới được, mới nãy Hoàn Thượng cũng chưa có nhắc tới chuyện Đổng Ngạc thị, chẳng lẽ lại muốn bao che ả?”

“Chúng ta được tiên hoàng gửi gắm, phụ tá tân quân phát triển Đại Thanh. Nhưng nay…Chúng ta thẹn với tiên hoàng a…

“Không được! Không thể cứ tiếp tục như vậy! Từ khi Hoàng Thượng tự mình chấp chính sau này đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện??? Mà Hoàng Thượng đối với Thái Hậu không chút quan tâm, quả thật bạc tình đến cực điểm, lại còn dung túng yêu phi mưu hại phi tần, hoàng tử, đây nào phải việc làm của một minh quân!”

“Đúng vậy. Hoang đường…”

Thanh âm nghị luận trầm thấp, nhẹ đến nỗi có thể theo gió phiêu tán nhưng ý tứ trong đó lại trầm trọng, nặng nề khắc vào lòng các vị đại thần. Ngao Bái tính thần cực kì táo bạo, bật thốt lên lời nói rằng “Còn không bằng cho Bác Quả Nhĩ làm hoàng đế”. Lời vừa nói ra cũng coi như nói lên mọi người tiêng lòng, liếc nhìn nhau, trong lòng mọi người đều có ý tưởng.

Cùng đêm đó, Tương Thân Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, ở cửa sau ngừng hơn mười cái xe ngực. Ở thư phòng Bác Quả Nhĩ, các vị đại thần đều khẩn thiết thỉnh cầu Bác Quả Nhĩ lãnh đạo Thanh quân, đừng để Thuận Thị đem cơ nghiệp tổ tổng làm suy bại.

Bác Quả Nhĩ tự nhiên dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, “Bổn vương cũng là con cháu Ái Tân Giác La, vì Đại Thanh làm chút chuyện cũng là nên, đợi hoàng huynh bình phục, bổn vương sẽ dốc lòng phụ trợ hoàng huynh, các người không cần nói nữa”

Mọi người khuyên nhủ hết lời, Bác Quả Nhĩ không hề mở miệng ưng thuận, cuối cùng khiến bọn họ trở về, còn mình phất tay áo bỏ đi.

Mọi người trở về, thương nghĩ rồi suy nghĩ sâu xa, ngày hôm sau cũng ban đêm lại tới thỉnh cầu, lại khuyên bảo, Bác Quả Nhĩ như cũ, bất động thanh sắc cự tuyệt.

Chờ qua ba ngày, trong cung truyền ra tin tức, Thuận Trị vừa khỏe lên một chut liên đi thiên lao gặp Nhạc Nhạc, thậm chí dùng kiếm đâm bị thương hắn, còn lệnh Hình bộ dùng trọng hình. Này vốn là để Thuận Trị phát tiết cơn giận, tuy làm mọi người cảm thấy lạnh tâm một ít, nhưng cũng không nghĩ thêm gì, dù gì cũng là Nhạc Nhạc và Đổng Ngạc thị cấu kết với nhau lại còn làm Hoàng Thượng bị thương, trừng phạt đúng tội.

Nhưng không ai nghĩ tới, Nhạc Nhạc bị dụng hình lúc sau lại cư nhiên đem tất cả bí mật đều khai ra, bao gồm Thái Hậu mưu sát Bác Quả Nhĩ, Thuận Trị mưu sát Đa Nhĩ Cổn, đúng là bí mật trọng đại!

Chúng thần không còn phe trung lập, bọn họ đều nghiêng về Bác Quả Nhĩ, chạy đến Tương Thân Vương để khuyên bảo, lúc này đây, sau khi nghe xong bọn họ liệt kê những vi đáng lên án của Thuận Trị, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng quỳ xuống đất, hướng Trường sinh thiên bái ba cái, mắt phiếm hồng đồng ý bọn họ thỉnh cầu

Tô Tuyết Vân từ đầu đến cuối màn này vẫn luôn đóng cửa không ra, nàng ở ngay lúc này không thích hợp lộ diện làm gì cả. Tuy rằng biêt nhi tử gần đây đang giả vờ diễn kịch gì, nhưng tràng diễn này không thể không làm, cơ hồ mỗi một cái đế vương khi thượng vị đều sẽ trải qua một hồi như vậy. Cho dù tất cả mọi người đều biết là đang diễn kịch, cũng sẽ viết vào sử sách sự tích cảm động của nhân vật anh hùng. Bất quá Bác Quả Nhĩ đi theo ảnh hậu như nàng lâu như vậy, mưa dầm thấm đất, đại khái kỹ thuật diễn cũng xem như có thể lộng giả thành thật, nàng nhìn thấy rất nhiều đại thần cũng không phát giác một chút Bác Quả Nhĩ có ý đồ đoạt vị, như vậy rất tốt, về sau đăng cơ hoàng quyền càng dễ dàng củng cố.

Bác Quả Nhĩ trước kia lên chiến trường đã được toàn quân hỗ trợ không ít, hơn nữa lâu như vậy mưu hoa ở kinh thành, chuyện bức vua thoái vị căn bản không có gặp trở ngại gì lớn. Hiện tại cũng chỉ có Ngô Lương Phụ cùng Tô Ma sẽ dẫn người liều chết ngăn trở, nhưng đáng tiếc dù có làm vậy cũng không thể xoay chuyển được gì.

Thuận Trị nhìn đoàn người Bác Quả Nhĩ đi vào cửa, sắc mặt lụn bại, Bác Quả Nhĩ không chờ hắn nói gì liền sai người thỉnh hắn đi Vĩnh Thọ Cung tĩnh dưỡng, kì thật đem Thuận Trị cùng Thái Hậu đều cấm túc.

Bác Quả Nhĩ đăng cơ, phong Thuận Trị thành Thuận Thân Vương, vào ở phủ đệ lúc sinh thời của Đa Nhĩ Cổn, mà Hiếu Trang chuyển sang Từ An Cung, vẫn như cũ danh xưng Thái Hậu, Tô Tuyết Vân tự nhiên vào ở Từ Ninh Cung, phong quang vô hạn thành Thánh mẫu Hoàng Thái hậu!

Bác Quả Nhĩ vội vàng tạo uy tín, khống chế hoàng quyền, Tô Tuyết Vân cũng vội vàng chỉnh đốn hậu cung, lo lắng vì Bác Quả Nhĩ tuyển Hoàng Hậu.

Lúc sàng chọn khuê tú tư liệu, Tô Tuyết Vân đột nhiên nhớ tới Đổng Ngạc thị, thuận miệng hỏi “Đổng Ngạc thị giờ như thế nào? Còn giam giữ ở thiên lao?”

Ô lan suy nghĩ rồi trả lại: “Chủ tử, Đổng Ngạc thị bị phán tử hình, mùa thu năm sau xử trảm.”

“Tử hình?” Tô Tuyết Vân nheo mắt lại, Na Mộc Chung tâm nguyện chính là làm cho bọn họ toàn bộ đều sống không bằng chết, chết sảng khoái như vậy sao được. Thật là ngày qua hài lòng thích ý nên thiếu chút nữa quên nhiệm vụ quan trọng. Nàng đang nghĩ nên như thế nào an bài Đổng Ngạc thị, một lát sau bỗng nhiên tươi cười.

Mấy ngày sau, một cái tử tủ thay thể Ô Vân Châu bị nhốt tại lao, một cái khác bệnh nặng tử tù thay thế Phúc Lâm bị  nhốt tại Thuận Thân Vương phủ. Mà chân chính Ô Vân Châu cùng Phúc Lâm song song bị áp giải đến Khoa Nhĩ Thấm, giao cho Mạnh Cổ Thanh. Tô Tuyết Vân tin tưởng Mạnh Cổ Thanh nhất định sẽ làm cho cuộc sống bọn họ trở nên muôn màu muôn vẻ, tận tình hưởng thụ nhân sinh!

Tuyển tốt Hoàng Hậu, Tô Tuyết Vân liền đi Từ An Cung thăm Hiếu Trang đang bị bệnh nặng. Bác Quả Nhĩ từng nghĩ đưa ra hành vi phạm tội của Hiếu Trang để giáng chức. Nhưng Tô Tuyết Vân cảm thấy để Hiếu Trang ngồi trên Thái Hậu vị trí nhưng không có cách nào nắm được quyền lực mới là chân chính sự kiện làm bà ta thống khổ, hơn nữa làm như vậy cũng có thể khiến người ta ca tụng Bác Quả Nhĩ nhân từ. Hiện giờ ở bên cạnh Hiếu Trang dều là người Tô Tuyết an bài, không có ai sẽ nghe Hiếu Trang sai bảo, nhiệm vụ duy nhất của bọn họ chính là chiếu cố cho Hiếu Trang, làm bà ta muốn sống không được, muốn chết không xong.

Hiếu Trang nhìn đến Tô Tuyết Vân cực kì kích động, trong mắt tràn ngập hận ý: “Ngươi cuối cùng cũng làm được rồi! Ngươi đã làm gì Phúc Lâm? Ai gia muốn gặp Phúc Lâm!”

Tô Tuyết Vân đứng ở trước giường không xa, nhưng Hiếu Trang liều mạng muốn túm lấy nàng cũng với không tới. Nàng thưởng thức bộ dáng bất lực của Hiếu Trang trong chốc lát, nhàn nhạt cười: “Ngươi nói…Nếu lúc trước ngươi phái ra tử sĩ giết Bác Quả Nhĩ, hắn sẽ như thế nào? Nếu ta đau lòng vì mất đi nhi tử, bệnh không dậy nổi, ngươi sẽ đối ta như thế nào?”

Hiếu Trang gắt gao trừng ắt nhìn nàng: “Hừ! Thế nahan đều biết Bác Quả Nhĩ soán vị mưu hại huynh trưởng, hai mẹ con các người sẽ bị thế nhân phỉ nhổ cả đời!”

Tô Tuyết Vân lắc đầu cười: “Phúc Lâm ngu ngốc vô đạo, Bác Quả Nhĩ vì nước vì dân, thế nhân làm sao sẽ phỉ nhổ một vị minh quân? Ngược lại là hai mẹ con các ngươi mưu sát Đa Nhĩ Cổn, mưu sát Bác Quả Nhĩ, mọi chuyện đã được truyền khắp nơi, nói vậy mới là để lại tiếng xấu muôn đời đây!”

Trong phòng chỉ có hai người, Tô Tuyết Vân nhìn nàng, chậm rãi đem mọi chuyện phát sinh của Na Mộc Chung từ lúc sinh thời nhất nhất kể lại, hết thảy đều giống như chuyện xưa mà nói, thấy Hiếu Trang lộ ra kinh hãi biểu tình, Tô Tuyết Vân mới hơi mỉm cười: “Ngươi đoán không sai, Na Mộc Chung trở về báo thủ, lúc này chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.”

“Ngươi!” Hiếu Trang kích động quá mức, mắt vừa lật liền hôn mê bất tỉnh, khio tỉnh lại thì bị trúng gió, tê liệt cả người, mắt nghiêng miệng lệch, chân chính sống không bằng chết.

Nơi xa, ở Khoa Nhĩ Thấm, Phúc Lâm cùng với Ô Vân Châu cũng so với bà ta không tốt hơn bao nhiêu. Mạnh Cổ Thanh vẫn cho bọn họ làm vợ chồng, sung làm nô lệ của bộ lạc, phụ trách công việc kém cỏi nhất dơ bẩn nhất, không nghe lời liền phạt trận roi, ầm ĩ liền trực tiếp rót dược câm. Phúc Lâm cùng Ô Vân Châu bị đánh đến sợ, không dám phản kháng Mạnh Cổ Thanh cũng không dám tự sát, chỉ có thể oán trách lẫn nhau. Bọn họ không thể nói ra lời gì nên  mỗi lần không hài lòng đều cùng đối phương tay đấm chân đá, cơ hồ không có một ngày yên ổn. Ô Vân Châu bị đánh hủy dung, Phúc Lâm bị đánh què chân… Từ trước vì chân ái, không màng luân lý không màng thiên hạ, vậy mà giờ đây một đôi như vậy lại tra tấn nhau, sinh hoạt cùng nhau như thế ngày qua ngày. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, hai người đồng sàng dị mộng. Thuận Trị nghĩ tới Mạnh Cổ Thanh từng dùng chân tình đem cho hắn, Ô Vân Châu nghĩ tới Bác Quả Nhĩ từng sủng ái, đem mình phủng trong lòng bàn tay, đáng tiếc… Chân tâm của người khác, bọn họ mãi cũng không có được.

Có một ngày, Tô Tuyết Vân ở trong mộng nhìn thấy Na Mộc Chung, Na Mộc Chung một thân lửa đỏ cưỡi ngựa trắng, trên mặt mang theo sang sảng tươi cười, cảm kích hướng Tô Tuyết Vân nói lời cảm tạ, cả người đầy oán niệm đều tan đi, thoải mái đi vào luân hồi chuyển thế.

Tô Tuyết Vân biết nàng đã hoàn thành nhiệm vụ đời này, về sau nhân sinh liền có thể dựa theo ý nguyện của chính nàng mà sống. Nàng đầu tiên giúp Bác Quả Nhĩ ổn định hậu cung, bảo trị mỗi đời con cái, không cho phép hậu cung xuất hiện nham hiểm thủ đoạn, đợi khi Hoàng Hậu sinh ra hai đứa nhỏ, vừa đầy mười tuổi, nàng liền cải trang xuất cung, chu du khắp đại giang năm bắc, coi như làm đôi mắt cùng lỗ tai của hoàng đế ở dân gian, vì Bác Quả Nhĩ giải quyết những chuyện dối trên lừa dưới.

Bác Quả Nhị bị nàng ảnh hưởng rất sâu, đối đãi con cái đầu tiên là một vị phụ thân, sau mới làm một người quân chủ. Đích trưởng tử do Hoàng Hậu sinh vào mười lăm tuổi được lập làm Thái Tử. Suốt hai mươi năm đương nhiệm, cũng không hề ảnh hưởng tình phụ tử của bọn họ. Khi hắn thoái vị đem quyền lực giao cho Thái Tử, cũng là lúc Tô Tuyết Vận đời này dùng hết thọ mệnh.

Tô Tuyết Vân nằm trên giường, nhìn chính mình thống lĩnh ám vệ, nhận Thái Tử là chủ, có chút cố sức nói: “Năm đó…Phụ hoàng con đăng cơ khi…Hoàng mã ma cho hán một nửa ám vệ, hiện giờ…con đăng cơ..hoàng mã ma đem một nửa còn lại giao cho con. Nhớ kỹ…phải làm một vị minh quân, tạo phúc cho bá tánh…”

Thái tử hít sâu một hơi, cố không cho bản thân rơi lệ, nhìn vào ánh mắt Tô Tuyết Vân, trịnh trọng hứa hẹn: “Tôn nhi ghi nhớ, Hoàng mã ma, người hãy an tâm”

Tô Tuyết Vân nhẹ nhàng gật đầu, cầm tay Bác Quả Nhĩ, nhìn qua một lượt đầy phòng con cháu của đời này, mỉm cười nhắm mắt, an tường rời đi thế giới.

HẾT