Khương Hề ngồi quay lưng về phía Úy Lam, cậu còn muốn ngắm phong cảnh đây nè.
"Có cần ngồi quay sang một bên không? Ngồi kiểu vậy trông kỳ quá." Khương Hề hơi đỏ mặt. Úy Lam đặt cằm lên vai cậu, hôn dọc bên tai, bàn tay to vuốt ve đầu Khương Hề ra hiệu bảo cậu quay đầu. Khương Hề xoay nửa người lại, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, cùng anh làm một màn hôn lưỡi nồng cháy. Kết quả còn chưa buông ra, thì bỗng nhiên Úy Lam khởi động thuyền. "Ưm!" Khương Hề bị lung lay một chút, bèn buông người đàn ông ra ngồi thẳng người dậy. Phong cảnh ở đằng trước dường như còn đẹp hơn ở phía sau, Úy Lam cho thuyền điện chạy với tốc độ nhanh hơn, chẳng biết có phải đây là lần đầu tiên anh lái thứ này không, cũng ổn phết. "Nước trong hồ sen sạch ghê, em muốn nhảy xuống bơi." Khương Hề bị gió thổi thấy sảng khoái mát rượi, tông giọng cũng trở nên cao hơn. "Buổi tối dẫn em tới chỗ khác bơi, nước ở đây chỉ được cái sạch ở bề ngoài thôi." Úy Lam nói. Khương Hề gật đầu như giã tỏi: "Được đó." Cảm giác như một khách du lịch thật sự vậy. Úy Lam thấy cậu vui vẻ, hỏi một câu: "Biết lái loại thuyền này không?" Thuyền chạy bằng điện khá dễ lái, dù không biết thì cũng học được ngay. Khương Hề: "Đùa hả, có gì mà em không biết? Em đứng top 2 thì không ai dám đứng top 1." Câu này nghe quen tai ghê, Úy Lam nhớ rõ hồi trước lúc chơi bida nhóc con cũng từng nói mấy lời này. Khương Hề dường như cũng nhớ ra gì đó, mặt mũi đỏ bừng, lập tức im mỏ. Úy Lam: "Nếu như vậy, em tới lái đi." Khương Hề gật đầu không chút do dự: "Ừ ừ." Cái vụ bida khiến cậu đội quần, lần này phải giành lại mặt mũi mới được. Sau khi tiếp nhận bánh lái, Khương Hề lập tức cho thuyền điện chạy tẹt ga luôn, muốn show kĩ thuật một tẹo, kết quả đôi tay của Úy Lam vừa được giải phóng một cái là bắt đầu xớ rớ liền. Khương Hề không vui: "Anh làm gì đấy? Đừng làm ảnh hưởng em lái thuyền." Người đàn ông không dao động, biểu cảm nét mặt trông y như đang đi picnic ở ngoại ô thật. Khương Hề hít sâu một hơi, cậu không mặc áo sơ mi thắt cà vạt, mặc quần tây đeo dây nịt giống như Úy Lam, mùa hè Khương Hề chỉ bận mấy bộ đơn giản, quần thì là quần đùi, thật sự khá là dễ bị người khác xơ múi. "Anh mà còn tiếp tục quấy rối nữa, em làm lật thuyền luôn cho mà xem!" Khương Hề thở hổn hển nói lời uy hiếp. Người đàn ông phía sau hôn tóc cậu: "Chơi không vui à?" Khương Hề muốn chửi người lắm luôn, chơi vui con mọe nhà anh! Nhưng thứ nhất: Chủ Thần đều là cô nhi, không có mẹ; thứ hai: Cậu cảm thấy làm một Chủ Thần có ăn có học thì không thể văng tục, mất mặt lắm. Nếu đổi vị trí, Khương Hề ở phía sau Úy Lam ở phía trước, có lẽ cậu cũng sẽ cảm thấy chơi vui lắm, nhưng bây giờ người bị chơi là mình, miệng chỉ muốn văng phụ khoa thôi. Khương Hề cắn răng: "Anh mà còn không buông em ra nữa, em sẽ liều một phen với anh đấy!" Cậu không cẩn thận đụng trúng mấy cái lá sen. Hồ sen lớn cực kỳ, nếu có thể cho phép du khách chèo thuyền vui chơi, chắc chắn đã dọn sạch mấy con đường, hơn nữa vì để du khách không bị lạc đường trôi xa khỏi bờ, cứ cách một đoạn đều có biển chỉ dẫn, nếu nhìn lướt qua vài lần thì sẽ thấy cái hồ sen này quả thật xứng đáng được gọi là mê cung. Úy Lam: "Chuyên tâm lái thuyền đi, tôi sẽ không làm gì đâu." Khương Hề thật sự không lùi bước được, hơn nữa còn cảm nhận được sự biến hóa thân thể của Úy Lam, phát cáu: "Anh đã thành ra như vậy rồi, còn nói không làm gì hả?" Giọng điệu Úy Lam bình tĩnh: "Tôi vẫn chưa 'lạc lối giữa đầm sen'." Khương Hề: "Cái gì?" Úy Lam chậm rãi nói lại lần nữa: "Chính là 'Chơi xong mải quay thuyền, lạc lối giữa đầm sen', thơ của Lý Thanh Chiếu, em chưa từng nghe qua sao?" Nếu không phải Khương Hề đang bất tiện, thì đã vung tay vả chết người này luôn rồi, nhưng lúc này đành phải lên tiếng nài nỉ: "Chúng ta trở về đi, ở đây không được đâu." Người đàn ông không nói chuyện, chậm rãi tháo dây nịt. * * * Khương Hề không biết bản thân làm cách nào để vừa khóc lóc vừa lái thuyền một cách vững vàng nữa, cậu vì tránh né Úy Lam, đã đứng dậy khỏi vị trí ghế lái, nhưng cho dù vậy vẫn không trốn thoát được, bởi vì sau khi người đàn ông tiếp nhận bánh lái từ trong tay cậu thì cũng đứng lên theo cậu luôn. Sự kháng nghị cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất thì người đàn ông vẫn để ý đến cảm thụ của Khương Hề, không làm tiếp hiệp thứ ba. Vật vã lắm thuyền mới cập bờ, mặt mũi Khương Hề hồng hào, hai mắt ửng đỏ, NPC cho thuê thuyền nhìn một cái liền sửng sốt, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?" Sao tự nhiên lại khóc? Khương Hề mang vẻ mặt lạnh lùng, người bình thường ít nói như Úy Lam thì lại giải thích vài câu: "Cãi nhau xíu ấy mà, không có gì đâu." Khương Hề không muốn ở đây thêm một chút nào nữa, trên người cậu toàn là mồ hôi, hơn nữa bên trong vẫn chưa được rửa sạch, phải mau trở về tắm cái đã, trên đường gặp mấy NPC và những người chơi khác cậu cũng chả thèm đoái hoài, đi một mạch đến phòng tắm. Dưới vòi hoa sen, người đàn ông ôm lấy Khương Hề từ phía sau, cậu hốt hoảng: "Anh vào bằng cách nào? Đi ra ngoài." Rõ ràng là cậu đã khóa cửa. Người đàn ông: "Đừng lo, tôi chỉ vào để giúp em rửa sạch mà thôi." * * * Hai tiếng sau, Khương Hề nhũn hết cả chân, nằm trên giường không thèm quan tâm ai nữa, khiến người đàn ông dỗ dành thế nào cũng vô dụng, miệng chửi liên hồi đồ cầm thú, đồ nói dối! Úy Lam đành phải nói: "Tôi đang giúp em thay đổi thế chất, đã không cảm kích sao lại còn trách tôi?" Khương Hề bọc trong chăn không thèm nhìn anh: "Gì mà thay đổi thể chất, đừng có mà điêu với em." Úy Lam ôm lấy bé sâu bự trên giường: "Không lừa em thật mà, cục cưng chẳng lẽ không cảm thấy năng lực chịu đựng của mình tốt hơn nhiều so với lúc trước sao? Lúc đầu mới một hai nháy em đã kêu ngừng, nay kiên trì làm ba nháy em vẫn còn đi đứng được." Suy cho cùng lần này cách lần đầu tiên cũng chưa lâu, Khương Hề cảm thấy hình như đúng vậy thật, năng lực thích ứng của mình nhanh thế á? Úy Lam tiếp tục nói: "Vũ trụ mạnh yếu cũng liên quan đến bản thân Chủ Thần, do nơi mà cục cưng được sinh ra quá yếu, mới làm hai nháy đã chịu hết nổi, cho nên trong khoảng thời gian này tôi đều đang thay đổi thể chất của em, chờ màn chơi này kết thúc, thì cũng nâng cao kha khá đấy." Bình thường Úy Lam rất ít nói, hoàn toàn không thèm để ý gì đến người khác, nhưng Khương Hề là ngoại lệ. Đều là Chủ Thần, Khương Hề cũng hiểu được ý của người đàn ông, cậu đỏ mặt chui ra khỏi chăn: "Có rất nhiều cách để thay đổi thể chất, sao anh lại dùng cách này?" Úy Lam: "Tôi thích dùng *beep* để rót đầy người em." Khương Hề nhoáng cái đỏ bừng hết cả mặt, cầm lấy cái gối nhấn vô mặt người đàn ông: "Anh không biết xấu hổ!" Thể lực của Chủ Thần Đại Vũ Trụ đúng là người bình thường không tài nào sánh kịp, Úy Lam lại thích quấn riết lấy Khương Hề làm chuyện ấy, nói thật, người đàn ông vẫn chưa từng thỏa mãn, anh mà làm hơi bạo một xíu thôi là Khương Hề sẽ bị thương liền. Chỉ có cách duy nhất đó là thay đổi thể chất của Khương Hề, chờ đến khi thân thể đối phương có thể chịu đựng được mình, biết đâu mỗi khi đối phương bị chịch đến mức sướng quá ngất xỉu, chỉ cần không bị thương, vẫn có thể tiếp tục tỉnh lại chơi tiếp. May mà Khương Hề không biết mấy ý tưởng trong đầu người đàn ông, nếu không thì chắc lúc này đã trực tiếp dùng gối để bịt chết người này luôn rồi. Hai người xà nẹo một hồi, rất mau đã đến giờ cơm tối, Khương Hề cũng đã nghỉ ngơi đầy đủ, thế là cùng nhau đi đến nhà ăn. Lúc này sáu người chơi khác chia làm ba đội, ở trong ba phòng, đi ăn cơm theo từng cặp, cô Giàu Kinh Nghiệm ghép đội với anh chàng lúc trước giúp cô đánh nhau, Giản Tư Ý ghép đội với một gã đàn ông trông đẹp trai nhất trong đám chỉ thua mỗi Khương Hề, đương nhiên Úy Lam không sánh bằng, lúc này trong mắt người nào cũng thấy anh rất tầm thường. Đội cuối cùng là hai người con trai, rất im lặng, nhưng trong lúc ăn cơm thì Khương Hề phát hiện một trong số họ cứ thường xuyên nhìn về phía mình và Úy Lam. Ở dưới bàn Khương Hề khều Úy Lam một cái, ý bảo anh nhìn thử: "Người chơi kia hơi có vấn đề, có phải đang nghĩ cách để hại chúng ta hay không?" Người đàn ông không thèm ngẩng đầu đã trả lời: "Không phải." Khương Hề: "Sao anh chắc chắn được?" Úy Lam: "Em quen biết cậu ta, trong màn chơi trước ấy, tên An Ninh." Khương Hề: "..." Bỗng nhiên quay qua nhìn kĩ lại một lần nữa: "Anh đang giỡn em hả? Rõ ràng An Ninh là ' vị thành niên ', anh chàng đô con kia có chỗ nào giống vị thành niên chứ?" Cái người chơi cao to kia, sắp cao cỡ 1m9 như Úy Lam luôn, nhưng mập hơn Úy Lam, trông khá là bự con. Người đàn ông: "Chỉ là thuật che mắt đơn giản thôi." Khương Hề nhíu mày: "Ngay cả thuật che mắt mà em cũng không nhìn ra được?" "Là do người tạo ra thuật che mắt khá cao minh." Người đàn ông duỗi tay xoa đầu Khương Hề để an ủi, không nói thẳng ra là cậu yếu quá. Nhưng cậu nhận ra được! Bĩu môi nói: "Sau nay em muốn ăn trộm thật nhiều nguồn năng lượng từ chỗ này của anh, nuôi mình béo múp béo míp." Ánh mắt Úy Lam thoáng trở nên dịu dàng: "Cứ ngang nhiên mà lấy, không cần phải trộm." Hai người cứ thì thà thì thầm, người chơi và NPC cơm nước xong xuôi đều đã lần lượt rời đi, nhưng 'An Ninh' ngồi đối diện vẫn ở yên đấy, hơn nữa cậu ta từ từ lẻn qua đây trông y như một tên trộm. Khương Hề: "Cậu muốn qua đây thì qua lẹ lên, nếu không chúng tôi đi đấy nhé." An Ninh lập tức đẩy nhanh tốc độ, khẽ nói: "Khương Hề! Bá Tước! Hai người còn nhận ra tui hông?" Khương Hề: ".. Nhận ra giọng nói, ai biến cậu thành ra như vậy?" Giọng học sinh thân thể phụ huynh, làm gai hết cả lỗ tai. An Ninh lập tức khóc lóc kể lể: "Tui hông biết! Từ khi vào màn chơi này thì tui đã thành ra như vậy rồi, lúc mới xuống xe tui còn chưa phát hiện, đến khi vào phòng soi gương, tui còn tưởng gặp ma hị hị hị hị." Khương Hề: "..." Mọe nó ai đời khóc thút thít lại phát ra tiếng hị hị hị hị? "Câm miệng!" Khương Hề còn chưa kịp quát nạt người ta, thì Úy Lam đã mặt mày lạnh te lên tiếng. An Ninh lập tức im bặt, thật ra cậu ta hoàn toàn chả rớt giọt nước mắt nào, chỉ làm màu vậy thôi. Khương Hề nhìn Úy Lam: "Tình trạng này, anh có thể biến cậu ta trở về như cũ được không?" An Ninh khá sợ Úy Lam, lúc đầu mới vô màn chơi này cậu ta chưa phát hiện ra, mãi đến khi Khương Hề từ chối ở chung phòng với cô em kia, lựa chọn Úy Lam, cậu ta mới nhận ra có gì đó là lạ. Đù móa sao trông ổng giống y xì đúc Bá Tước vậy nè? Đù móa sao lúc trước tui hông chú ý tới ổng? Đù móa sao trông thái độ mọi người như kiểu ổng không xứng với Khương Hề vại! Chính ba tiếng đù móa này, mới làm An Ninh nhất thời không nhận ra sự biến hóa của bản thân, cũng khiến cậu hiểu ra rằng đối phương không hề tầm thường. Người đàn ông: "Có thể, nếu đến khi trò chơi kết thúc mà cậu ta còn chưa biến lại như cũ thì hẵng tính." An Ninh nghe hai chữ đầu thì mừng rơn, nhưng câu tiếp theo thì khiến cậu ta sốt hết cả ruột: "Sao phải đợi đến khi trò chơi kết thúc? Tui bây giờ xấu vãi." Khương Hề an ủi: "Không xấu, chỉ là phối với giọng của cậu thì thấy hơi kỳ cục thôi," cậu quay qua hỏi Úy Lam: "Đúng vậy tại sao phải đợi đến khi trò chơi kết thúc chứ?" Người đàn ông: "Bởi vì người làm phép cũng đang có mặt trong màn chơi này, có lẽ hoàn toàn không cần tôi phải động thủ, cậu ta có thể biến lại như cũ." An Ninh trợn tròn mắt: "Ý anh là có người hại tui, biến tui thành như vậy?" Khương Hề: "Chắc luôn, chứ chẳng lẽ trong vòng có mấy ngày mà cậu đã dậy thì lần hai trở nên vừa cao vừa đô như thế này à?" An Ninh nổi cáu: "Tui mà biết là đứa mất nết mứt dại nào làm chuyện này á, nữ đánh chết! Nam thì trước khi đánh chết sẽ xẻo luôn cái tờ rym!"