Yểu Nhiên đứng trong phòng lặng lẽ ngắm nhìn xung quanh một vòng.

Căn phòng này ít đồ đến đáng thương, trừ giường, tủ quần áo và tủ đầu giường ra không còn gì nữa.

Đơn giản, gọn gàng, rất có phong cách người làm lính.

Cô mở tủ quần áo ra, bên trong có mấy bộ đồ và quân phục thì chiếm đa số.

Chẳng lẽ người này coi đây là khách sạn? Do ở mấy đêm sẽ đi nên đồ cũng không cần nhiều?

Đóng cửa tủ, cô ngồi lên giường, cúi đầu nhìn valy hành lý củ kỹ, đột nhiên cô cảm thấy đàn ông nhất là đàn ông làm lính rất tiết kiệm tiền. Cô nghĩ lại, hình như chưa bao giờ thấy Kỷ Ngân Viễn mặc quần áo thường, ngày ngày đều là quân phục, cấp bậc trên vai cũng làm chói lóa ánh mắt người khác.

Mặc dù anh mặc quân trang rất đẹp mắt nhưng ngày ngày nhìn riết cũng thấy chán.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cửa phòng đột nhiên mở ra, Kỷ Ngân Viễn đi vào trong. Anh đi tới bên tủ quần áo lấy đồ đi tắm, căn bản không cho cô cơ hội được mở miệng.

“Người đàn ông này đang đi đánh giặc sao?” Tốc độ vội vã, nói chuyện một chút sẽ chết sao? Cô lầm bầm lầu bầu, ngã người về sau mà quên mất độ cứng của cái giường này, ngã ình xuống cái eo muốn gãy làm hai.

“……..” Cô đau thiếu điều chảy nước mắt, phần lưng nóng cháy cảm giác rất khó chịu.

Yểu Nhiên tức tối nhất định ngày mai phải đi mua một cái giường mềm mại thoải mái mới được.

Ai da, eo của cô…..

Ngày thứ hai tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng của Kỷ Ngân Viễn, chắc là đi đến doanh trại rồi. Cô vác cái lưng đau đi đến phòng khách nằm lên ghế salon.

Kỷ Ngân Viễn chắc là thành tiên rồi, anh không cảm thấy cái giường này rất cứng làm toàn thân đau nhức sao?

Cô nằm trên ghế salon hơn nửa ngày, cơm trưa cũng lười ăn nên đi ra ngoài, vừa đi tới lầu dưới thì nghe thấy tiếng kèn xe, Kỷ Ngân Tĩnh ngồi trong xe ngoắc ngoắc tay: “Yểu Nhiên, bên này bên này.”

Hả? Cô kinh ngạc đi tới gần, mở cửa lên xe: “Sao em lại tới đây....?” Nghe Kỷ Ngân Viễn nói gần đây con bé rất bận cho nên ở trường không có thời gian ở nhà. Tính ra cũng có vài ngày cô không thấy con bé rồi.

“Anh trai nói chị ở đây không tiện đi lại nên kêu em tới đón chị.” Kỷ Ngân Tĩnh vừa giải thích vừa khởi động xe lên đường, vừa chạy đi thì gặp phải một chiếc Lamborghini đang tạo một đường cong khá đẹp. Yểu Nhien cũng có nghiên cứu chút xíu về xe, nhìn sơ qua cũng biết được chiếc xe vừa mới đưa ra thị trường.

Ai ngờ Kỷ Ngân Tĩnh vừa thấy chiếc xe thì mặt mày biến sắc, đạp chân ga thật mạnh nhanh chóng phóng đi.

Gương mặt nhỏ nhắn của Yểu Nhiên trắng bệch dường như muốn ngất xỉu: “Em gái Kỷ, nhanh quá……..”

“Con đường này ít người, không sao.” Kỷ Ngân Tĩnh dồn sức đánh tay lái quẹo cua, qua kính chiếu hậu có thể thấy chiếc siêu xe đang theo sát phía sau, đèn không ngừng nhấp nháy chắc là muốn vượt qua. Cô mím chặt môi phóng nhanh tới con đường phía trước chặt đứt chiếc xe kia.

“Nhưng….chị muốn ói rồi.” Dạ dày Yểu Nhiên đang co thắt, trưa nay cô không ăn trưa nên dạ dày trống không, trong cổ họng bây giờ xông lên toàn là nước chua càng thêm khó chịu. Kỷ Ngân Viễn cố ý, còn nói là kêu em gái đưa cô đi làm, với cái tốc độ này thì lái xe gì nữa, liều mạng thì có!

“Chị vẫn ổn chứ?” Kỷ Ngân Tĩnh liếc qua cô thấy sắc mặt cô lúc xanh lúc trắng thì giảm tốc độ chút xíu, đúng lúc ngay phía trước có khúc cua chưa kịp đánh tay lái phía bên phải có khoảng trống. Nguy rồi! Trong lòng Ngân Tĩnh hoảng hốt, chiếc xe theo phía sau nhân cơ hội tăng tốc độ vượt lên trước chặn lại đường đi.

Vội vàng đạp thắng xe, Ngân Tĩnh quyết định lui về sau, xe nhanh chóng quay ngược lại. Chiếc Lamborghini dừng lại một chút rồi đuổi theo, chỉ khác là lúc này chủ xe đưa đầu ra ngoài quát to: “Tĩnh Tĩnh, mau dừng lại ngay, như vậy em rất nguy hiểm!”

Giọng nói người đàn ông nóng nảy mà lo lắng, cô không nghe thấy. Lùi về con đường rộng rãi cô quẹo vào một đường khác, quay về nội thành vốn là đi đường này nhưng vì tránh người đó nên cô mới đi quanh co không ngờ vẫn bị chặn đường. Chỉ là người nọ không vượt qua nữa mà giữ vững khoảng cách không gần không xa, yên lặng đi theo.

Cho đến lúc này Kỷ Ngân Tĩnh mới giảm tốc độ xe. Yểu Nhiên ôm túi nylon nôn ọe nhưng không phun ra được cái gì.

Tại sao người xui xẻo đụng phải hai anh em nhà họ Kỷ này lại là cô?

Ọe……

Dừng đèn đỏ ở ngã tư phía trước, Kỷ Ngân Tĩnh nhanh chóng đưa nước cho cô: “Uống nước sẽ đỡ hơn một chút.”

Đôi mắt Ngân Tĩnh khẽ ngưng đọng dường như có vô số tâm sự nhưng đáng tiếc bây giờ Yểu Nhiên có sức suy nghĩ, nhận lấy chai nước uống một hơi mới giảm cảm giác nôn mữa.

“Em gái à, kỹ thuật đua xe cũng mạnh ha….” Cô cười gượng trong lòng đang tính toán nơi này cách chỗ bán đồ gia dụng khá xa. Cô đã nói mà, Kỷ Ngân Viễn nào có đáp ứng đơn giản như vậy.

Nhìn Kỷ Ngân Tĩnh bình thường lịch sự nhu nhu nhược nhược đâu ngờ kỹ thuật lại hung hãn thế chứ.

Trời ơi, tim của cô không tốt không chịu nỗi loại kích thích này đâu, về sau tốt nhất nên tự mình lái xe thôi.

Kỷ Ngân Tĩnh làm sao không nhận ra đáy mắt của Yểu Nhiên nghĩ gì, nhưng mà bây giờ cô không còn tinh thần để giải thích, lòng của cô đang rất rối loạn toát ra vô số phiền muộn chua xót.

Tốc độ xe sau đó rất bình ổn, không còn vũ bão như lúc nãy nữa, bình tĩnh lại cô mới nhận ra cảm xúc của Ngân Tĩnh. Nhớ lại sự khác thường vừa rồi của cô, trong lòng Yểu Nhiên đăm chiêu, lặng lẽ liếc mắt về phía sau thấy chiếc Lamborghini vẫn đi theo không xa không gần.

Bọn họ….quen nhau?

Mang theo nghi ngờ đến chỗ bán đồ gia dụng, Kỷ Ngân Tĩnh dừng xe ở ven đường, Yểu Nhiên vừa mới đưa tay mở cửa thì cửa xe bên kia có người mở ra.

Cô sợ hết hồn.

“Tĩnh Tĩnh, chúng ta nói chuyện với nhau đi, nói chuyện thật đàng hoàng.” Giọng nói Từ Dịch có chút cầu khẩn, Kỷ Ngân Tĩnh cũng không hợp tác. Cô không nhìn anh, cũng không quan tâm cửa xe có đóng hay không đạp ga rời đi, Từ Dịch không đề phòng cô sẽ làm thế nên bị cửa xe đụng mạnh ngã ngồi trên mặt đất. Chính mắt Yểu Nhiên thấy cảnh này vội nhìn ra sau: “Em gái, vừa rồi đụng trúng cậu ta!”

“Em biết.” Mắt Kỷ Ngân Tĩnh vẫn nhìn thẳng, gương mặt luôn tươi cười chẳng biết tại sao lúc này lại mang sự tàn nhẫn: “Đóng cửa xe lại, cảnh sát thấy sẽ phạt tiền.”

Trong lòng cô khẽ trầm xuống.

Hai người đi vào chỗ bán đồ gia dụng nhưng lại mất hết hứng đi dạo, tùy tiện chọn một cái giường rồi về nhà. Kỷ Ngân Tĩnh đưa cô đến dưới lầu, Yểu Nhiên nhìn chiếc xe đi mất không tự chủ than thở.

Cảm xúc đê mê kéo dài tới tối, sau khi Kỷ Ngân Viễn trở về nhìn cái giường mới trong phòng không thể không khen ngợi hiệu suất làm việc của cô rất nhanh.

“Haizz, Kỷ Ngân Viễn, tôi có chuyện không nói không thoải mái.” Giọng nói của cô rất nhỏ. Kỷ Ngân Viễn tỉ mỉ quan sát cô một chút, uhm, tâm tình xem ra không được tốt.

“Hôm nay không phải anh kêu em gái đưa tôi đi sao, trên đường chúng tôi gặp người đàn ông hôm trước về đây cùng anh.”

“……” Đối với việc Ngân Tĩnh và Từ Dịch gặp lại anh tuyệt đối không bất ngờ. Thành phố S không nhỏ, nếu thật lòng muốn tránh một người không khó nhưng một người vẫn không buông tha tìm kiếm khắp nơi……..

Sẽ có một ngày chạm mặt nhau.

“Em gái Kỷ rất khó chịu, người kia nhân lúc dừng xe mà chạy tới nắm cửa xe không buông, sau đó con bé…..” Trước mắt như hiện lên cảnh tượng Từ Dịch bị cửa xe đụng trúng ngã xuống đất, cô bỗng nhắm mắt quay đầu: “cứ như vậy đạp ga đi…..”

“……….” Kỷ Ngân Viễn trầm mặc, một lúc sau anh lấy điện thoại ra gọi.

Yểu Nhiên ôm gối ngồi trên ghế salon cả người co lại thành một cục, không cần nghĩ cũng biết là gọi cho Từ Dịch. Vết thương của người kia không có gì phải lo cái cô để ý là thái độ của Kỷ Ngân Tĩnh.

Con người quả nhiên là có nhiều mặt, ngay cả Kỷ Ngân Tĩnh đơn thuần như vậy cũng không ngoại lệ. Cô không biết giữa bọn họ xảy ra cái gì nhưng chắc chắn lúc trước có yêu nhau, đối mặt với người đã từng yêu Kỷ Ngân Tĩnh dù biết sẽ bị thương nhưng vẫn làm….đó chính là điều cô không thể nào tiếp nhận.

Kỷ Ngân Viễn gọi điện thoại xong kéo cô dậy, anh nói: “Đi theo tôi.”