Doanh Doanh

Chương 6: Giống như hồ Ly

Diệp Thư không tới trường học.

Trước đó Diệp Tri Hòa đã chuẩn bị tinh thần rất lâu. Buổi tối Diệp Thư tan làm về nhà đã mười giờ hơn, thấy con trai mình đang ngồi thẳng tắp trước bàn sách, bèn nghi hoặc nói: "Đã muộn thế này còn chưa ngủ à?".

Bả vai Diệp Tri Hòa xìu xuống, một nhóc hồ ly nhỏ ủ rũ héo úa, lắp bắp nói lại lời lão Ngôn.

Diệp Thư nói: "Mời phụ huynh à?".

Diệp Tri Hòa gật đầu, gom dũng khí mãi mới dám ngẩng mặt lên.

Trên mặt Diệp Thư cũng chẳng có ý trách móc, chỉ đang cúi đầu suy nghĩ.

Diệp Tri Hòa nói thêm: "Nếu ba không có thời gian, thì gọi điện thoại cho giáo viên cũng được...".

Diệp Thư bảo: "Ừ, được, ba biết rồi".

Nghĩa là đã đồng ý.

Nhưng rốt cuộc là đồng ý tới trường hay đồng ý gọi điện thoại, câu hỏi lượn một vòng trong bụng Diệp Tri Hòa không dám thốt ra.

Xưa nay cậu vẫn vậy, nghĩ hết những điều mình muốn nói một lần nhưng không dễ cất nên lời.

Hôm sau có tiết chủ nhiệm, việc đầu tiên sau khi người phụ nữ Beta đó làm khi bước vào lớp là nhẹ nhàng quăng quyển sách giáo khoa lên bục giảng, phía dưới lập tức im bặt.

Bà giảng bài trước, rồi đến khi tan học bèn dừng lại, tiện tay niết viên phấn ngắn đến đáng thương lên bàn, rồi thong thả ung dung vỗ tay phủi bụi.

"Chẳng còn mấy hôm nữa là đến lúc thi cuối kì rồi".

Rõ ràng là còn tận nửa tháng.

"Tôi thấy có bạn nào đó hơi lơ đễnh ấy nhỉ".

Lại nữa rồi, không chỉ tên nói họ, mà móc mỉa kì quái.

"Mời phụ huynh khó đến thế cơ à?".

Diệp Tri Hòa hơi cảm thấy không ổn, quả nhiên chủ nhiệm nói tiếp: "Đúng là mời không nổi thật, công việc bận rộn đến thế ư, không rảnh lo chuyện học tập của con cái luôn à?".

"Tôi biết có vài bạn khá là khó xử, nói với tôi thì tôi cũng hiểu cho thôi, nhưng không thể lần nào cũng vậy chứ?". Giọng chủ nhiệm lạnh xuống, tầm mắt đảo qua từng người dưới lớp, cuối cùng dừng lại ở chỗ Diệp Tri Hòa. "Được rồi, nếu chê giáo viên chủ nhiệm tôi đây xen vào việc người khác, thì từ nay về sau tôi mặc kệ vậy".

Bà dạy quá giờ tan học rồi rời đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai mắc tiểu vội vàng chạy vào WC.

Hướng Nguyên Khê chỉ cách Diệp Tri Hòa một lối đi nhỏ, quay sang hỏi: "Ba ông gọi điện thoại cho bà ý đấy à?".

Diệp Tri Hòa nói: "Tôi không biết, chắc vậy".

"Thôi đừng chọc vào bà ý". Hướng Nguyên Khê nói: "Lên lớp mười một kiểu gì bà ý cũng qua dạy lớp tự nhiên thôi, chia lại lớp là khỏi quản bọn mình".

Diệp Thư không tới được cũng là chuyện Diệp Tri Hòa đã đoán trước.

Ba cậu lúc nào cũng rất bận, buổi tối tan làm cũng muộn. Trước khi học tiểu học quan hệ giữa hai cha con rất tốt, Diệp Tri Hòa cực kì ỷ lại vào Diệp Thư, đến khi Diệp Tri Hòa lên tiểu học rồi thì Diệp Thư dần dần bận rộn, không rảnh chăm lo con trai, Diệp Tri Hòa cũng dần độc lập hơn.

Một Diệp Thư dịu dàng chỉ dừng lại trong trí nhớ năm năm sáu tuổi của Diệp Tri Hòa, cuộc sống đem đến cho người đàn ông này bao mỏi mệt cùng tang thương, đến khi Diệp Tri Hòa đã lớn, ông cũng không thường hay cười.

Họ bắt đầu không hiểu được nhau.

Thi học kì lần này tương đương với kì thi xếp lớp, sau kì nghỉ hè, lên lớp mười một họ sẽ phải chia thành lớp tự nhiên và lớp xã hội.

Thành tích ngữ văn của Diệp Tri Hòa tốt, lịch sử và chính trị chỉ tạm được. Ai cũng bảo thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi là trí nhớ tốt nhất, nhưng của cậu thì chỉ bằng 0.

Đầu óc cậu như chẳng nhớ nổi việc gì, đồ đạc rời tay là quên, giây sau có thể quên luôn giây trước đang nghĩ gì. Thành tích ngữ văn của cậu tốt hoàn toàn là do phân tích và nghị luận viết chắc tay, lấy được điểm cao.

Vậy nên Diệp Tri Hòa chưa quyết định được rằng mình sẽ học văn hay học lý, theo lí thuyết thì loại chuyện này phải thương lượng với người lớn trong nhà, nhưng ở nhà cậu nó lại không là gì cả, Diệp Thư cũng để cậu tự do, cậu vào lớp nào cũng được, ba cũng sẽ chẳng hỏi đến.

Diệp Tri Hòa không nói với Hướng Nguyên Khê là vì còn đang do dự, hơn nữa theo thói quen mà đẩy các vấn đề khó lại phía sau, định chờ có kết quả rồi mới quyết định.

Bởi sắp thi cuối kì nên tiết thể dục bị sửa hết thành tiết tự học, những học trò xui xẻo chỉ đành vùi đầu làm bài tập.

Diệp Tri Hòa đã mấy ngày không thấy Lận Thâm, chứ đừng nói đến việc tìm Lận Thâm để nói về chuyện cậu đã chứng kiến.

Thứ hai đầu tuần khi kéo cờ cậu còn nhìn hắn với ánh mắt phiền muộn, lại bị hắn bắt được.

Lận Thâm cảnh cáo cậu bằng mắt, Diệp Tri Hòa bèn nhanh chóng cúi đầu.

Thiếu niên tỏ vẻ lạnh lùng nhất có thể, dường như một ánh mắt thôi cũng lạnh chết người. Đương nhiên đây là suy nghĩ của Diệp Tri Hòa, Lận Thâm chỉ hơi hung dữ mà thôi.

Chủ yếu là do ánh nhìn của Diệp Tri Hòa quá kì quái, nói thầm thương thì không phải, cái cảm giác bị quan sát trong âm thầm không hề dễ chịu, hắn chỉ cảnh cáo Diệp Tri Hòa đừng nhìn nữa.

Hai người cũng chẳng thân, Diệp Tri Hòa không thể cười hì hì vỗ vai hắn rồi nói: "Người anh em ơi tớ bảo cậu này - cậu bị cắm sừng cmnr!".

Diệp Tri Hòa rất sợ Lận Thâm thẹn quá hóa giận sẽ đấm cậu, dù sao Lận Thâm nhìn người ta cũng hung ác thế cơ mà!

Cậu vừa nghĩ vừa thở dài, dừng viết.

Mấy ngày trước là sinh nhật mười sáu tuổi của cậu, Diệp Thư không nhớ rõ, cậu cũng chẳng nói, tự mua một cái bánh kem to bằng bàn tay, ăn như bữa cơm chiều.

Người ta mười sáu tuổi thì cảm nhận được pheromone của người mình thích, cậu mười sáu tuổi thì lo lắng về việc bạn học lớp bên cạnh bị cắm sừng!

Nỗi phiền muộn của Diệp Tri Hòa thế mà cũng ảnh hưởng đến Lận Thâm ngồi cách một bức tường.

Sắp thi cuối kì, Lận Thâm đang ôn tập, mấy lần bạn gái muốn hẹn hò hắn đều từ chối.

Dù pheromone ngọt ngào của Omega đối với đại đa số người là sự quyến rũ rất lớn, nhưng với thiếu niên chưa phân hóa mà nói thì thi cử vẫn quan trọng hơn.

Sự thật chứng minh, Lận Thâm lạnh lùng với Diệp Tri Hòa hết lần này đến lần khác, hắn cũng đối xử với gần như tất cả mọi người bằng thái độ ấy.

Bởi vậy khi hai người gặp lại đã là trong phòng thi.

Lần trước thi ngữ văn Diệp Tri Hòa xếp thứ hai trong khối, phòng thi xếp theo hạng, cậu là số thứ hai đếm ngược trong phòng thi đầu tiên, Lận Thâm thì là số thứ năm đếm xuôi.

Ngày đầu tiên không có gì, hôm sau thế mà Vưu Tiêu Nhã lại tới phòng thi tìm Lận Thâm.

Nữ sinh trắng trợn mà táo bạo như thế, chỉ hận không thể cho tất cả mọi người biết Lận Thâm là bạn trai cô nàng, lại còn cố ý trang điểm tỉ mỉ, chải tóc đuôi ngựa đáng yêu, trên đầu cài chiếc kẹp tóc trong suốt.

Nếu ngày thường mà ăn diện như thế chắc sẽ bị chủ nhiệm lớp bắt lại mắng một trận, chỉ có khi cuối kì mới khá là tự do, trường cũng mắt nhắm mắt mở với các loại trang điểm hơi đậm một chút, không ai muốn lãng phí thời gian.

Đương nhiên cái này cũng phụ thuộc vào giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp, có người thấy chẳng sao cả, có người không chứa nổi một hạt cát trong mắt mình.

Tóm lại là cô nàng đã tới, mang theo cả một mùi hương hấp dẫn bước vào từ cửa sau.

Trong nháy mắt Diệp Tri Hòa tưởng mình có thể ngửi được mùi pheromone của người khác, nhưng nhanh chóng nhớ ra, ầy, không đúng, Omega mùi kẹo sữa chứ, mùi này không phải.

Vưu Tiêu Nhã xịt nước hoa, hành vi trưởng thành như thế khiến cô nàng trông qua chẳng giống một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi. Nhan sắc của cô nàng cũng rất đáng chú ý, gần như ngay lập tức hơn phân nửa người trong phòng thi nhìn về phía cô nàng.

Cô nàng chỉ đi hai bước, dừng bên người Diệp Tri Hòa, giọng nói cũng mềm mại: "Mình tìm Lận Thâm...".

Diệp Tri Hòa ngẩng đầu, trong mắt là hình ảnh phản chiếu của Omega mùi kẹo sữa, miệng cậu khẽ nhếch, trông như đang ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Cậu không giỏi khống chế biểu cảm, nếu không người ta cũng chẳng cho rằng những cử chỉ vô tâm của cậu là cố ý, lần nào xấu mặt mọi người cũng tìm giúp đủ loại lí do, cho rằng đó là đùa dai.

Sao mà thế được, ai đùa dai lại kéo cả chính mình vào thì đúng là đầu đất.

Chẳng biết từ khi nào, Diệp Tri Hòa đã làm đầu đất được bao năm.

Lận Thâm thấy cảnh này bèn nhăn mi, như thể đã biết lí do vì sao Diệp Tri Hòa lại năm lần bảy lượt bám theo hắn.

Diệp Tri Hòa thì không nghĩ đến chuyện mình bị hiểu lầm ra sao, còn đang chìm trong sự việc mình đã phát hiện, không dứt ra được.

Cái kẹp tóc trong suốt kia bị nắng chiếu vào sẽ đổi màu, màu xanh nước biển, xanh da trời... màu xanh lục.

Sao mà trùng hợp thế, Diệp Tri Hòa quay đầu nhìn Lận Thâm, bên đây cũng màu xanh lục nè!

Bèn thấy Lận Thâm đang nhíu mày nhìn lại mình.

Diệp Tri Hòa:?

"Lận Thâm". Omega đứng bên cạnh lại gọi, rõ ràng đã thấy hắn.

Lận Thâm đi tới, Diệp Tri Hòa vẫn ngẩng đầu, thấy hai người đã ra khỏi phòng.

Hắn quay về rất nhanh, chỉ đứng ở cửa nói với Vưu Tiêu Nhã mấy câu.

Vưu Tiêu Nhã hỏi hắn hôm nay thi xong có muốn đi đâu không, Lận Thâm nề nếp nói: "Mai vẫn còn hai môn nữa".

Ý là từ chối.

Vưu Tiêu Nhã đã quá hiểu tính tình người trước mắt, cũng không nài nhiều, đó cũng chẳng phải mục đích chính cô nàng tới đây. "Thế được rồi, thi xong em đi chơi với bạn nhé".

"Ừm".

Lận Thâm quay lại một mình, lúc vào cửa lại nhìn Diệp Tri Hòa đầu tiên, cậu cũng hoảng sợ, lại cảm thấy không chừng là Lận Thâm đã tự phát hiện ra rồi.

Là vậy sao là vậy sao!

Thế thì cậu không cần rối rắm xem có nên mở miệng hay không rồi.

Quả nhiên Lận Thâm dừng bên người Diệp Tri Hòa, rồi hắn hơi cúi đầu.

"Cô ấy là bạn gái tôi".

Diệp Tri Hòa chậm hiểu chớp mắt, khẽ nhếch miệng: "... Tớ biết".

Lận Thâm chẳng những không phát hiện mà còn hiểu lầm rằng cậu thích Vưu Tiêu Nhã!

Sao lại thế nhỉ.

Diệp Tri Hòa không biết.

Cậu không thể nào tưởng tượng được, là do hai mắt của mình gây họa.

Diệp Tri Hòa có một đôi mắt đẹp, giống như hồ ly, đuôi mắt xếch lên. Thiếu niên mười sáu tuổi có đôi mắt như thế hình như không được tốt cho lắm, nhìn ai cũng thấy có tình ý, mà bản thân lại chẳng phát hiện ra.

Mắt cậu không giống mắt Diệp Thư, có lẽ là giống một phụ huynh khác cậu chưa từng gặp mặt.

Lận Thâm nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu lại cảm thấy không giống giả vờ.

Không thích Vưu Tiêu Nhã, thế thì vì sao... Chẳng kịp thắc mắc nhiều, giám thị đã bước lên bục giảng.

Lận Thâm liếc Diệp Tri Hòa một cái cuối cùng, quay về chỗ ngồi.