Edit: Ryal
Diệp Tri Hòa về đến nhà thì trời đã tối hẳn, trong nhà lại càng tối đen như mực. Cậu đứng ở huyền quan một chốc, khớp xương và đầu ngón tay đã bị lạnh tới mức đỏ bừng, cứng đờ co duỗi.
Hôm nay được nắm tay Lận Thâm rồi, dù chỉ đến cổng trường là hắn đã buông tay cậu. Qua đường xong Diệp Tri Hòa vẫn không nhịn được mà ngoái lại nhìn thân hình ấy, tuyết vẫn rơi trắng trời, chạc cây đã rụng hết lá, mảnh xanh tươi những ngày xuân hè nắng đẹp cũng không còn.
Bên ngoài lạnh vô cùng, trong nhà lại quá nóng. Diệp Tri Hòa cởi áo khoác ra, tuyết đã tan thành nước, làm ẩm cả chiếc khăn quàng cổ.
Không biết tối nay nên ăn gì, trời đổ tuyết thì gọi ship cơm hộp không biết bao giờ mới có. Cậu quyết định lấy sủi cảo đông lạnh trong tủ ra, nhưng vừa hâm nóng xong, chưa kịp rót dấm chấm vào đĩa nước dùng thì bỗng có tiếng động vang lên ở cửa.
Diệp Tri Hòa nhoài người ra từ bàn ăn, người đang đứng ở huyền quan không rõ mặt, nhưng cậu biết đó là ai.
“Ba ạ”. Diệp Tri Hòa gọi.
“Ừ”. Diệp Thư lên tiếng, đặt túi nilon đựng đồ ăn xuống đất rồi bắt đầu cởi giày. “Con ăn cơm chưa?”.
“Đang chuẩn bị ăn…”.
“Ba mua cơm hộp cho con này”.
Diệp Tri Hòa nhìn đống sủi cảo nóng hầm hập trên bàn: “Sao ba không nói trước với con một tiếng”.
Vài giây sau Diệp Thư mới đáp: “Quên mất”.
“Nhưng con nấu xong sủi cảo mất rồi, thôi thì bỏ cơm vào tủ lạnh đi, mai con ăn”. Diệp Tri Hòa bước ra, khom lưng nhặt túi nilon trên đất.
“Ít nhiều gì cũng ăn một tí đi con, đừng có mãi ăn mấy thứ đồ thiếu dinh dưỡng đó…”. Diệp Thư cởi xong giày Diệp Tri Hòa mới phát hiện tất trái của ông bị thủng một lỗ, ngón chân cái bị trồi ra ngoài trông rất buồn cười.
Cậu muốn cười, bèn cười thật.
Diệp Thư cũng cười với cậu, dùng cái tay vừa cởi giày xong xoa đầu cậu: “Cười ba đấy à?”.
Diệp Tri Hòa né tránh, nói: “Ba mua tất mới đi. Ba ăn cơm chưa?”.
“Ừ, mai mua, vứt đôi này”. Diệp Thư vào vệ sinh rửa tay, tiếng nước rào rào.
“Ba ăn cơm chưa?”.
“Ba nói ba ăn rồi mà”. Ông bước ra, nhân tiện còn rửa mặt nên nước chảy xuống cằm, trông vẫn còn rất trẻ.
Diệp Tri Hòa mười sáu tuổi, năm nay ông cũng tròn bốn mươi.
“Ừm…”. Lại chẳng có lời gì để nói.
Diệp Tri Hòa muốn nói với Diệp Thư một số thứ, nhưng rồi lại nghĩ mình không nên, nói ra cũng chẳng thay đổi được gì. Trong đầu cậu như có vô số giọng nói đối chọi với nhau, xây nên bao nhiêu kết cục từ tốt nhất đến tệ nhất, càng lúc càng nhiều mâu thuẫn.
Diệp Tri Hòa do dự một lát, rồi mở lời: “Ba ơi”.
“Ừ?”. Diệp Thư đã ngồi trên giường mình, cong lưng cởi tất rồi ném xuống mép giường.
Lúc Diệp Tri Hòa còn nhỏ Diệp Thư cực kì cẩn thận, dạy cậu cởi quần áo xong thì phải bỏ vào giỏ quần áo bẩn, dạy cậu dùng máy giặt và vò tất bằng tay, nhưng không cho cậu tự giặt ngay lúc ấy mà chỉ nói: “Đến lúc lớn rồi không cần ba nữa, thì Miêu Miêu sẽ tự làm nha”.
Diệp Tri Hòa đã quên sau đó mình trả lời ra sao, khi ấy cậu còn quá nhỏ, không nhớ mình nói gì, chỉ nhớ ba nói gì.
“Ba không định vứt tất đi ạ?”. Diệp Tri Hòa nói.
“Ừ nhỉ”. Diệp Thư lại nhặt đôi tất quăng vào thùng rác. “Có chuyện gì vậy con?”.
Diệp Tri Hòa nghĩ đến mớ sủi cảo trên bàn, mình vẫn đang cầm hộp đồ ăn ba mua về, không biết là gì nhỉ, lát nữa mở ra xem thử… Cậu cứ thế nghĩ vẩn vơ, như thể sẽ thoải mái thêm được một chút vậy.
Diệp Thư nhìn cậu, cậu vẫn thấy khó mà mở miệng.
“Con không cảm nhận được pheromone”.
Cuối cùng cũng nói ra rồi.
Lúc vừa phát hiện ra việc này vào kì nghỉ hè năm lớp chín, Hướng Nguyên Khê hỏi cậu: “Ông không nói với chú Diệp đi à?”.
Diệp Tri Hòa cũng chẳng nhớ lúc ấy mình nghĩ gì, đầu óc trống rỗng, đáp lời: “Thôi bỏ đi, cũng có phải chuyện gì to tát đâu”.
Cậu không muốn nói với Diệp Thư, sợ ba biết rồi sẽ phản ứng thái quá bắt đi bệnh viện, thế thì hơi phiền.
Không cảm nhận được cũng có cái tốt, vì sẽ không bị pheromone của ai quyến rũ mà làm những chuyện dại dột, cũng sẽ không đi hấp dẫn người khác lung tung.
Hồi cấp hai Diệp Tri Hòa sống rất đơn giản mộc mạc, đến lớp chín mới bắt đầu dậy thì, ngũ quan nảy nở và vóc dáng cũng cao hơn. Trước đó là một nam sinh mờ nhạt qua đường chẳng có tiếng tăm gì, đến khi chụp ảnh tốt nghiệp cuối cùng cũng có người khen khuôn mặt cậu – nhưng chỉ mang ý thưởng thức mà thôi, chứ không hề có ý gì với Diệp Tri Hòa.
Hướng Nguyên Khê phân tích nguyên nhân: “Chắc tại ông chẳng có mùi gì đấy, ông biết xã hội này nông cạn ra sao mà, chỉ thích pheromone thơm tho dễ ngửi thôi”.
Pheromone của Hướng Nguyên Khê có mùi hoa xuân chớm nở, mặt mũi cũng đẹp nhưng hơi lùn, là kiểu người rất được chào đón.
Cả nam lẫn nữ đều viết thư tình cho cậu chàng, một nửa là trêu chọc, nửa kia là thật tình.
Chỉ tiếc Hướng Nguyên Khê thiếu tinh tế đến mức nghĩ tất cả đều là trêu ghẹo, còn đọc cho Diêu Vân Chu nghe nữa. Ngày hôm sau ngăn bàn và tủ đồ của cậu chàng rỗng không, chẳng còn bức thư “đùa cợt” nào nữa.
Lúc ấy Diệp Tri Hòa bị những lời đồn trong lớp khủng bố đến mức sợ yêu đương, cậu không hề thích tên lùn ngồi cùng bàn mình, càng chẳng muốn sau này phải thích ai, dù là nam hay nữ, dù là Alpha hay Beta hay Omega… Nếu pheromone đem đến những phiền phức ấy, thì không có lại là vừa đẹp.
Cậu chẳng quan tâm người khác mang mùi đào, dâu tây, chuối hay xoài, chỉ biết bạn cùng bàn mình toàn mùi mồ hôi là đủ rồi, không rung động cho nổi.
Tính cách chậm chạp như Diệp Tri Hòa thật sự chẳng giống hồ ly chút nào mà lại giống một con lười hơn, thong thả biếng nhác phơi mình dưới nắng, phải đợi đến khi sắp bỏng rát rồi mới chậm rãi lật người.
Nhưng giờ đã khác, cậu thích một người, trong lòng cũng giấu những suy nghĩ khác. Cảm giác như trái tim mình có vô số những bong bóng xà phòng yếu ớt mỏng manh, mỗi cái giấu một chữ “thích” trong đó, sợ bị người khác chọc thủng, lại sợ mình sẽ tự chọc nát nó.
Cậu muốn biết pheromone của Lận Thâm có mùi gì, còn muốn biết nếu mình có pheromone thì nó sẽ mang mùi gì nữa.
Diệp Tri Hòa đứng trước cửa phòng Diệp Thư, nghĩ hết nội dung mười mấy phút chỉ trong mười mấy giây.
Diệp Thư thì không nghĩ nhiều đến thế, ông đánh giá từ đầu đến chân Diệp Tri Hòa trong vòng mười giây, rồi đáp: “Ừ”.
Diệp Tri Hòa: “…”.
Thấy vậy, Diệp Thư lại nói thêm: “Chờ thêm chút nữa đi con, có thể phân hóa xong mới cảm nhận được”.
Lần này Diệp Tri Hòa cũng đáp: “Vâng”.
Hộp cơm trong tay vẫn còn nóng, cậu đặt nó lên bàn ăn, nhìn đống sủi cảo lại sinh ra một vài suy nghĩ hoang đường.
Quyết tâm nói ra rồi lại được giải quyết có lệ như thế, cậu quyết định không bao giờ đề cập đến nữa.
Nhưng ăn sủi cảo rồi làm bài tập xong nằm lên giường, Diệp Tri Hòa lại có hơi nghèn nghẹn, liên tục thở dài rồi xoay người, lăn lộn mãi mới ngủ được.
Hôm sau cậu nghe chuông báo thức mà lơ ma lơ mơ, chỉ mở nửa con mắt đi rửa mặt, đụng trúng cửa vệ sinh cái rầm.
Diệp Thư bừng tỉnh, mở cửa hỏi: “Sao vậy con?”.
Diệp Tri Hòa đánh răng trong buồng vệ sinh, giận dữ nói: “Không có gì đâu”. Miệng còn đầy bọt nên nói không rõ, nghe chẳng giống đang giận chút nào, dĩ nhiên Diệp Thư cũng không biết được, bèn nhanh nhẹn đóng cửa quay về phòng.
Trước khi đi Diệp Tri Hòa đóng cửa lại, không cố gắng nhẹ nhàng như mọi ngày mà chỉ dùng sức lực bình thường.
Ra khỏi thang máy đi tới trạm xe buýt, cậu lại thấy mình đúng là vô dụng, có tức cũng chẳng dám mạnh tay sập cửa. Chỉ tại Diệp Thư nuôi cậu thành cái tính vừa lễ phép vừa mềm mại như bông, rồi lại buông tay mặc kệ cậu thích làm gì thì làm.
Trên xe Diệp Tri Hòa lại nghĩ, rốt cuộc vì sao lại thế nhỉ. Hồi tiểu học Diệp Thư thương cậu vô cùng, đồ chơi hay quần áo đều không thiếu thốn gì, tất cả tâm tư đều đặt nơi cậu, vừa làm cha vừa làm mẹ rất vất vả.
Nhưng Diệp Thư khi ấy không đi làm, sau này Diệp Tri Hòa mới nghe lỏm được lúc ông gọi điện cho bạn mình, những khoản chi tiêu trước đó đều là tiền tiết kiệm từ khi trước. Một người đàn ông nuôi một đứa trẻ miệng còn hơi sữa, không đi làm mấy năm mà vẫn có thể chăm cho bé con của mình được ăn ngon uống tốt, chắc hẳn đã phải dùng sạch toàn bộ số tiền để dành, vì thế những năm sau mới liều cả mạng mà làm việc kiếm tiền như thế…
Diệp Tri Hòa suy nghĩ rất lâu, vừa nghĩ vừa tự khuyên nhủ mình, không còn giận dỗi nữa nhưng cũng chẳng thể nào vui cho nổi.
Hôm nay là thứ bảy nên không có giờ truy bài, Diệp Tri Hòa đến lớp sớm nhất. Cậu đã mua bánh mì và sữa bò ở siêu thị, những món ít mùi thế này có thể ăn trong lớp được, Trần Dương không nghiêm khắc như Vương Mẫu nương nương.
Diệp Tri Hòa cởi áo khoác rồi cởi khăn quàng, nhưng lại bị vướng vào nhau, tự cuốn mình cho nóng hừng hực.
Có người đứng phía sau giúp cậu gỡ ra. Diệp Tri Hòa quay đầu lại, chỉ liếc mắt một cái là toàn bộ những điều không vui trong lòng đều bay biến hết, hai mắt cong cong, khóe miệng tươi cười, chỉ còn thiếu một chiếc đuôi vung vẩy nữa thôi.
Lận Thâm đặt chiếc khăn lên bàn Diệp Tri Hòa, ánh mắt thiếu tự nhiên dời đi chỗ khác: “Gì mà vui thế?”.
“Cậu tới sớm thật đó”.
“Thầy chủ nhiệm bảo tôi tới sớm một chút”.
Đại khái là do kết quả của khối mười hai không được tốt, nên khối mười một vốn được xếp học bù vào học kì sau giờ bị đẩy sớm lên mấy tháng, bắt đầu từ cuối tuần này các học sinh không được nghỉ thứ bảy nữa.
Nếu là khi trước, Diệp Tri Hòa nhất định sẽ nản lòng. Cuối tuần không được ngủ nướng mà còn phải học cả ngày, thật đáng sợ.
Nhưng giờ thì không giống nữa, bởi cậu đã có người mình muốn gặp.