Edit: Meo
Beta: Ryal
Giữa trưa ăn cơm xong, Diệp Tri Hòa trở lại lớp. Lúc này, cả phòng học chỉ còn có mỗi Khúc Sướng, bỗng nhiên, cô gọi cậu lại.
Diệp Tri Hoà đứng khựng lại, trở về chỗ ngồi, Khúc Sướng lại hỏi: “Ông thấy Lận Thâm thế nào?”.
Diệp Tri Hoà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, bèn trả lời: “Cậu ấy tốt lắm”. Trả lời xong thì lại cảm thấy có phần qua loa quá, bổ sung thêm: “Cậu ấy cực kì tốt luôn”.
Khúc Sướng bật cười, “Ông đánh giá cậu ta cao đến vậy à?”.
Trời đã trở lạnh, không biết ai lại đi mở cửa sổ, thế là Diệp Tri Hoà đi qua đóng cửa lại.
“Cậu không về ký túc xá ngủ à?”. Diệp Tri Hoà hỏi.
“Hôm nay không muốn đi”.
Diệp Tri Hoà quay về chỗ ngồi của mình, Khúc Sướng lại nói: “Tui chính là người đề nghị thầy Trần cho hai ông ngồi bàn trên bàn dưới đấy”.
Diệp Tri Hòa sửng sốt.
Khúc Sướng cười rộ lên: “Ông không muốn biết lý do tại sao à? Ông cũng muốn biết vết tay trên mặt tôi từ đâu mà có, đúng không?”.
Diệp Tri Hòa không nói gì.
Khúc Sướng tự lẩm bẩm: “Chắc là nghe người khác nói rồi, họ đồn tui tranh giành Omega với khối mười hai nên bị dạy dỗ, đúng không?”.
Lúc này, Diệp Tri Hòa mới mở miệng, cậu nói: “Không có”.
Khúc Sướng nghe vậy, nhướng mày ngạc nhiên.
“Lời của họ làm sao mà tin được”. Diệp Tri Hòa nói.
Khúc Sướng cười rộ lên, “Ừ, toàn là bọn thối mồm”.
Lúc này lớp hoàn toàn yên lặng nên Diệp Tri Hòa có hơi buồn ngủ, nhưng Khúc Sướng muốn nói chuyện với cậu, nên cậu vẫn dỏng tai nghe.
“Tui bị mẹ đánh”. Khúc Sướng nói, “Bởi vì tui không nghe lời bà ấy”.
Diệp Tri Hòa ngẩn người.
Thế mà Khúc Sướng lại trông rất vui sướng, cô ngẩng cao đầu, kéo một cái ghế sang chỗ mình để gác chân lên.
“Bà ấy muốn tui cái gì cũng phải giống với Lận Thâm, cậu ta học giỏi thì tui cũng phải học giỏi, cậu ta tranh cử cán bộ lớp tui cũng phải tranh cử cán bộ lớp, mẹ tui lúc nào cũng nghĩ là Lận Thâm sẽ phân hoá thành Alpha nên tốt nhất tui cũng phải phân hoá thành Alpha”. Khúc Sướng đẩy ghế ra, ngồi thụp xuống, mái tóc ngắn rủ xuống che khuất khuôn mặt khi cô cúi đầu, “Sau mỗi lần kiểm tra tháng, câu đầu tiên mẹ tui hỏi tui không phải là tui được bao nhiêu điểm mà là Lận Thâm đã thi như thế nào, điểm cậu ta nhiều hay ít hơn tui bao nhiêu”.
“Lận Thâm lúc nào cũng nổi trội hơn tui. Dù là cái gì, cậu ta cũng có thể dễ dàng đạt được thứ cậu ta muốn, nhưng mà với tui thì nào có vậy, tui đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể có được một kết quả tạm được”.
“Mẹ tui ép tui phải học theo cậu ta, cái gì cũng phải đem ra so sánh với cậu ta, vậy thì tốt rồi, cậu ta bắt đầu yêu đương…”
Khúc Sướng ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy ý cười, nhưng lại không có niềm vui, “Tui đây cũng yêu đương”.
“… Thế là bà theo đuổi Vưu Tiêu Nhã?”.
Khúc Sướng gật đầu, “Thầy Trần biết gần đây lúc nào tui cũng chạy tới khu lớp mười hai nên đã nhắc nhở vài lần, mẹ tui biết được thì tát tui một cái, bà ấy nói tui cái tốt thì chẳng học được gì, chỉ có cái xấu thì học rõ là nhanh. Bà ấy cũng mạnh mẽ gớm, không có khả năng phản kháng lại người đàn ông của mình nhưng lại có sức để đánh con gái ruột thịt”.
Diệp Tri Hoà không hiểu vì sao cô lại muốn kể chuyện này với mình, bèn hỏi: “Bà ghét Lận Thâm lắm à?”.
“Ghét chứ, đương nhiên là phải ghét rồi, tại sao thứ gì tốt đẹp cũng thuộc về cậu ta cả? Cậu ta quen bạn gái thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như không nghe không biết. Mẹ tui không tin những chuyện đó, bà ấy nói tui không những đã xấu xa thua kém mà còn đi đặt điều bôi nhọ người khác”.
Khúc Sướng quay đầu về phía Diệp Tri Hoà: “Nhưng tui có nói sai câu nào không?”.
“Tui biết ông thiên vị cậu ta trong lòng, không chừng bây giờ ông còn đang mắng thầm tui nữa cơ, nhưng mà tui vẫn muốn nói ra”. Lúc này Khúc Sướng có đôi chút cố chấp, thậm chí hình như chính cô cũng chẳng hiểu được bản thân mình, “Lận Thâm quá nghiêm túc, Vưu Tiêu Nhã thì lại không vững lòng, mấy cái này tui đều biết hết, tui còn biết là lúc chị ta còn hẹn hò với Lận Thâm thì đã hú hí với Hứa Nghĩa rồi, thật ra đa số mọi người trong khối ai cũng biết hết, chỉ là không ai nói ra thôi”.
“Diệp Tri Hoà, ông là người nói cho cậu ta biết”. Khúc Sướng chắc chắn nói.
Diệp Tri Hoà mím môi, vậy ra tất cả mọi người đều biết chuyện Lận Thâm bị cắm sừng sao?
“Ông đúng là người tốt”. Khúc Sướng bình luận.
“Xưa nay Lận Thâm không hề muốn so sánh mình với ai cả”. Diệp Tri Hoà nói, “Dù được nghỉ học thì cậu ấy cũng phải làm xong bài tập rồi mới đi ra ngoài, đi học cũng chẳng mang theo điện thoại, buổi tối thì về nhà muộn lắm là lúc 9 10 giờ, rồi thì chỉ dùng điện thoại hai tiếng rồi thôi…”
Khúc Sướng ngắt lời cậu, gằn từng chữ: “Tui không quan tâm những chuyện đó, chỉ cần cậu ta không hoàn hảo như vậy, tui sẽ không bị mẹ mắng chửi, đánh đập, càng không bị bà ấy ấn đầu nói: ‘Đáng lẽ tao sẽ cưới cha nó, nếu không có mày, tao đã có tất cả mọi thứ rồi mày biết không?’”.
Diệp Tri Hòa ngơ ngẩn cả người.
“Mẹ tui và cha cậu ta vốn được hứa hôn với nhau, nhưng mà ông ấy không yêu mẹ tui, không muốn kết hôn với bà ấy”. Đôi mắt Khúc Sướng cong cong, miệng cười nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi, nom như một cậu bé, má phải có lúm đồng tiền tinh nghịch, “Bà ấy tìm một gã đàn ông nghiện rượu rồi kết hôn và sinh ra tui, ông ta đánh bà, bà bèn ôm tui vừa khóc vừa kể lể than vãn, hoặc đánh tui”.
Đây là một vòng lặp vô tận, khốn nạn thay – kẻ bị tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác.
“Mãi cho đến khi bọn họ ly hôn, mẹ tui mang theo tui chuyển nhà đi nơi khác, vậy mà lại chuyển đến bên cạnh nhà người được hứa hôn lúc trước, ngày ngày xem bọn họ đi về có đôi có cặp, lại còn có một đứa con bằng tuổi tui nữa… Ông biết Lận Thâm là con nuôi rồi phải không, xem phản ứng của ông là biết, quả nhiên cậu ta cái gì cũng kể ông nghe”.
“Vốn tui cho rằng chỉ cần thoát khỏi gã đàn ông kia thì sẽ có được cuộc sống tốt hơn, nhưng tui đâu ngờ rằng, chính từ cái ngày đó, bất kể tui làm gì mẹ tui cũng lấy ra so sánh với Lận Thâm”. Khúc Sướng lau sạch nước mắt: “Tui không cần biết Lận Thâm như thế nào, cũng chả cần quan tâm cậu ta có vất vả không, thứ duy nhất tui có thể nghĩ tới lúc này là tui thực sự đã quá khổ sở rồi”.
“Vốn tui muốn ghép đôi hai người, dù sao thì Lận Thâm cũng đã chia tay với Omega kia rồi, tui phải tìm cách làm sao để cậu ta yêu đương trở lại, tốt nhất là ầm ĩ tới mức mà ai ai cũng biết, tốt nhất là mẹ tui cũng phải biết…”.
“Từ lúc ở bên ông, Lận Thâm dường như đã trở nên tốt hơn, không còn cứng nhắc như trước nữa, cũng không ngày ngày cố gắng học tập nữa, tui biết ở trong mắt người lớn thì như vậy là đang dạy hư cậu ta”.
“Nhưng tui cũng biết là không phải vậy, cậu ta đã trở nên tốt hơn rất nhiều, thậm chí cậu ta còn có lòng tốt nhắc nhở tui là Vưu Tiêu Nhã đã có đối tượng rồi, nói tui đừng xen vào nữa”.
Giọng nói của Khúc Sướng mang theo tiếng khóc nức nở, run run: “Tui ghét cậu ta, cả ba năm cấp hai cậu ta tới tên tui cũng không thèm nhớ, vậy mà tui lại phải nhớ rõ tên của cậu ta từng giây phút một, nhớ rõ rằng cậu ta giỏi giang, ưu tú nhường nào… Đương nhiên tui biết cậu ta đã trải qua cuộc sống như thế nào, cậu ta hầu như chẳng có bạn bè, ông tin không, một học sinh trung học mười mấy tuổi đầu mà hoạt động giải trí thường ngày duy nhất là chạy bộ buổi sáng?”.
“Nhưng mà những nỗi đau đó không phải là của tui. Tui làm gì có tâm trí mà nghĩ tới cái khổ của cậu ta, chỉ riêng phần tui thôi đã đủ dày vò tui trong khổ sở đến mức không thể chịu nổi rồi. Tui không phải là ông, Diệp Tri Hoà. Tui không thể tốt bụng được như ông, mà người khác cũng chẳng thể tốt bụng được như ông, chỉ có ông mà thôi”.
Diệp Tri Hoà nhẹ giọng nói: “Tôi chắc chắn không phải là người duy nhất”.
“Nhưng đúng là chỉ có một mình ông nói cho cậu ta biết”. Khúc Sướng nói: “Trần Dương nói tình huống của ông và tui giống nhau, đều rất đặc biệt, ông cũng bị đánh à?”.
Diệp Tri Hòa: “… Không có”.
“Vậy thì ông đặc biệt ở chỗ nào cơ chứ?”.
Diệp Tri Hòa không đáp được.
Cậu biết mình đặc biệt ở chỗ nào, nhưng cậu không rõ vì sao Trần Dương lại biết.
Khúc Sướng cũng không để ý đến đáp án của vấn đề này cho lắm, còn nói thêm: “Hôm nay tui nói nhiều quá rồi… Những lời tui nói với ông hôm nay, ông không định kể cho người khác đó chứ?”.
Diệp Tri Hòa nói: “Không đâu”.
“Tui biết lắm ông sẽ không kể nên mới nói cho ông nghe, tui cần một người để trút ra hết những chuyện này nhưng quả thật chẳng tìm thấy ai để tâm sự cả”. Khoé mắt Khúc Sướng ửng hồng, cô nở nụ cười, nhưng trông chẳng đẹp chút nào: “Có phải tui xấu tính lắm không?”.
Diệp Tri Hòa lắc đầu.
“Tuy bà nói ghét cậu ấy rất nhiều lần, nhưng bà có làm gì cậu ấy đâu”. Cậu nghĩ ngợi một chút, lại nói: “Cũng không đúng, bà đã làm một việc này rồi… Nhưng dù sao cũng cảm ơn bà đã xếp chỗ ngồi cho tôi, thật ra tôi rất mong được ngồi gần Lận Thâm một chút”.
Diệp Tri Hoà vừa dứt lời, Khúc Sướng đã không thể kiềm chế được nước mắt, cô vùi đầu xuống, nức nở khóc oà lên. Lúc này trông cô như một chú cún con bị rơi xuống nước, cất tiếng kêu tràn đầy lo sợ và bất an.