“Cô ấy làm sao vậy?”

Bạch Doanh Thần thở một hơi nặng nhọc, sau đó mới cất tiếng: “Tôi cũng không rõ, sau khi về thành phố thì mới biết được.”

“Thần, người này là ai vậy?” Thẩm Gia Tuyết run run người đưa ánh mắt sợ hãi của mình rụt rè dán lên ánh mắt đăm đăm sát khí của Tư Cảnh Nam.

“Đừng sợ, anh ta là người quen của chúng ta.

Bây giờ em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ kêu người mang điểm tâm qua cho em.” Nhìn về phía của Tư Cảnh Nam, Bạch Doanh Thần nhướng mày.

Trước đây Thẩm Gia Tuyết cũng sợ Tư Cảnh Nam như cừu sợ sói vậy, bây giờ lại nhìn vẻ mặt hiếu kì của anh ta, Thẩm Gia Tuyết lại tỏ ra không quen biết, càng nhìn càng thêm sợ.

Thẩm Gia Tuyết vẫn bấu víu chặt lấy tay Bạch Doanh Thần không buông, “Anh đưa em đi được không? Những người ở đây lạ quá, em rất sợ.”

Sức khỏe của cô hiện tại vẫn còn rất yếu, nên Bạch Doanh Thần cũng không nỡ để cô một mình.

Anh dìu Thẩm Gia Tuyết đứng dậy sau đó nói với Tư Cảnh Nam: “Cậu có quen với ngài tiến sĩ Thormas Edison đúng không, giúp tôi một việc.”

*Thomas Edison là tiến sĩ khoa học và y thuật người Anh, hiện tại đang định cư tại Trung Quốc, từng là cựu thành viên của tổ chức y tế thế giới.

Năm 2019 đã phát minh thành công loại vắc xin TRENDIN202, từ đó danh tiếng của ông bắt đầu nổi trội.

Bạch Doanh Thần mong rằng lần này, ông ấy có thể giúp được những cộng sự của mẹ mình.

Bạch Doanh Thần đưa Thẩm Gia Tuyết rời đi trước sự ngỡ ngạc của Tư Cảnh Nam.

Về vấn đề này anh có hơi thắc mắc một chút, tại sao Thẩm Gia Tuyết lại thành ra thế kia, nếu là mất trí nhớ tại sao lại nhớ tới chỉ có mỗi Bạch Doanh Thần, còn những người khác thì không?

Sự tò mò đã đạt được đến đỉnh điểm, Tư Cảnh Nam liền lấy điện thoại ra gọi ngay cho vợ của mình.

“Nam, mọi chuyện thế nào rồi? Hôm qua em không liên lạc được với anh, em lo cho anh lắm đó.”

Giọng nói gấp gáp kèm theo sự lo lắng đổ dồn vào tai Tư Cảnh Nam.

Ai đặt mình trong hoàn cảnh của Tư Cảnh Nam thì mới biết hiện giờ trong lòng anh hạnh phúc đến nhường nào, “Anh xin lỗi vợ, tại hôm qua đến được đây thì điện thoại anh lại hết pin, phần nữa vì cần phải giải quyết một số vấn đề bên phía truyền thông cho nên anh quên gọi cho vợ, làm vợ lo lắng rồi.”

Bên đầu giây bên kia, Lộ Khiết vui vẻ mỉm cười: “Anh không sao thì tốt rồi.

À phải rồi, bây giờ Bạch Doanh Thần thế nào rồi?”

“Tất cả đều ổn, bây giờ anh và mọi người đang trở về thành phố.” Tư Cảnh Nam nói: “Đúng rồi, anh có một chuyện muốn hỏi em.”

“Là chuyện gì thế anh hỏi đi?”

“Nếu như một người gặp một tai nạn gì đó dẫn tới mất trí nhớ, thì ngoài quên tất cả thì còn có trường hợp nào khác không...!Ví dụ như người đó chỉ nhớ tới duy nhất một người?”

Bên kia Lộ Khiết chậm rãi trả lời: "Hmmm...!Có, mất trí nhớ có rất nhiều trường hợp do nhiều yếu tố tác động, cũng như có rất nhiều triệu chứng khác nhau.

Trường hợp mà anh nói là quên phân ly, bệnh nhân chịu một số tác động đến cơ quan thần kinh.

Thông thường thì bệnh nhân sẽ nhớ hoặc có ấn tượng với một sự kiện đặc biệt hoặc một người nào đó trong quá khứ.

Nói chung, nó diễn biến rất phức tạp cần phải trải qua quá trình trị liệu và kiểm chứng lâm sàn thì mới có kết quả chính xác được.

Nhưng mà người anh đang nói tới là ai vậy?”

Tư Cảnh Nam mím môi: “Là Thẩm Gia Tuyết.”

Trong kí ức của Lộ Khiết thì người này cô chưa gặp qua bao giờ nhưng cô biết đó là người của Bạch Doanh Thần.

Tư Cảnh Nam nói tiếp: “Vậy điều trị thế nào?”

Lộ Khiết à ừ trả lời:“Một môi trường hỗ trợ, đôi khi là sự thôi miên hoặc một trạng thái bán thôi miên bởi thuốc, hoặc là liệu pháp tâm lý để giải quyết các vấn đề liên quan đến những kí ức về sang chấn, hoặc sự kiện căng thẳng được hồi phục.

Đối với triệu chứng của cô Thẩm, tai nạn này mới xảy ra trong thời gian ngắn nên việc điều trị chứng quên phân ly này là tương xứng thỏa đáng, nếu cô ấy có một số ký ức đau thương muốn quên đi thì dùng trạng thái bán thôi miên bởi thuốc là hợp lý.

Thời gian hồi phục cũng còn tùy thuộc vào cảm xúc của cô ấy, nhưng chắc chắn là rất nhanh.”

Tư Cảnh Nam gật đầu, nói vài lời với Lộ Khiết sau đó thì tắt máy.

Tay anh siết chặt điện thoại, đăm chiêu lặng nhìn về phía cửa, phút chốc rơi vào trầm tư.

.......

Gần giờ này cũng là giờ trưa, Đường Hân và những người khác cũng đã tập hợp đầy đủ tại phòng ăn.

Đã mấy ngày rồi Đường Hân phải nhịn lên nhịn xuống riết rồi thân thể cô bây giờ không khác gì bộ xương.

Đảo mắt nhìn những món ăn ngon lành trên bàn, hai mắt cô chợt sáng cả lên, bây giờ trong tâm trí cô chỉ có đồ ăn và đồ ăn, không hề quan tâm tới những người xung quanh, cũng không bận để ý tới ánh mắt nghi ngờ của Tư Cảnh Nam bên ghế đối diện.

Bên phía Swan, cô vẫn luôn để mắt tới Thẩm Gia Tuyết cứ quấn quýt lấy Bạch Doanh Thần không buông, tựa như bên cạnh cô ta đang có rất nhiều nguy hiểm vậy.

Swan nhướng người sang hỏi thầm: “Thẩm tiểu thư, cô thật sự không nhớ tôi sao?”

Thẩm Gia Tuyết rủ mắt rồi bàng hoàng lắc đầu.

Lúc trước cô thông minh, giỏi giang thế nào thì bây giờ cô trở nên ngây thơ và khờ khạo thế ấy.

Swan mím môi ngồi ngay ngắn lại, sau đó nhìn vào chén mình.

Đồng lúc, một giọng nói ấm áp bên cạnh vang lên: “Em ăn nhiều vào!”

“Cảm ơn anh Trịnh Thiên, anh cũng ăn đi.”

Trịnh Mặc thấy vậy chỉ xì một tiếng rồi lia mắt lại chỗ khác, không hiểu sao lúc này trong lòng anh lại khó chịu đến thế, tựa như có hàng trăm con kiến đang bò trong người.

"Chỉ là ăn thôi có cần phải gắp qua gắp lại thế không, ai cũng đều có tay mà." Trịnh Thiên lẩm bẩm.

...

Vài giờ đồng hồ sau, máy bay tư nhân của Tư Cảnh Nam đáp xuống sân bay, chiếc xe Mercedes màu đen sang trọng đã đậu chờ sẵn ở đó.

Đường Hân cũng Swan cùng nhau bước xuống sau đó quay đầu nhìn Bạch Doanh Thần, Đường Hân khẽ nói: “Bây giờ mọi chuyện cũng ổn rồi, đến lúc chúng tôi phải đi, ơn cứu mạng của anh tôi nhất định sẽ tìm cơ hội để báo đáp.”

Bạch Doanh Thần khẽ nhếch môi: “Cô lo cho bản thân cô trước đi.

Nhớ kỹ lời tôi nói đấy!”

“Được.”

Nói rồi, Đường Hân cùng với Swan ra khỏi sân bay.

Nhìn theo bóng lưng cô, tâm trạng Bạch Doanh Thần chợt chùng xuống, sao lúc này trong lòng anh lại khó chịu và thiếu thốn đến thế?

“Cậu đứng ngẩn ra ở đó làm gì, chúng ta mau trở về thôi!” Giọng Tư Cảnh Nam gấp rút vọng đến, Bạch Doanh Thần nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ hiện tại, sau đó bước chân đi về phía Tư Cảnh Nam: “Này tôi nói cậu nghe nha, cái bản chất nhớ vợ của cậu lộ hết ra ngoài rồi kìa.”

Tư Cảnh Nam không nói, chỉ liếc xéo Bạch Doanh Thần một cái rồi ngồi vào trong xe.

Ai xa vợ mà chả nhớ?

.....

Thành phố T rộng lớn, dù là ban ngày hay ban đêm cũng đều náo nhiệt, rộn ràng.

Bến cảng phía Đông, địa bàn hoạt động của Lệ gia, thời điểm hiện giờ là giờ cao điểm nên người xoay quanh đó càng lúc càng đông đúc, tiếng xì xào to nhỏ, tiếng cãi nhau tranh hàng càng làm khu phố trở nên nhộn nhịp.

Ánh mặt trời lên cao, nắng cũng ngày một gắt, một người phụ nữ trong bộ âu phục dành cho nữ bước ra khỏi cửa tiệm chỉnh sửa nữ trang thời cổ.

Nhìn chiếc dây chuyền được chế khắc bằng khối màu xanh ngọc bích.

Lâm Tiểu Vy nhẹ nhàng vuốt lấy mặt sợi dây chuyền, ánh mặt thoáng lên tia buồn bã: “Cuối cùng cũng sửa xong rồi?”

Đây là sợi dây chuyền mà mẹ cô đã để lại cho cô và em gái cô là Lâm Tiểu Hàn, lúc trước vì gặp sự cố mà sợi dây chuyền này bị hỏng, phải tốn rất nhiều tiền và thời gian mới sửa xong.

Bây giờ nhìn lại nó, những kí ức không đẹp lại hiện lên trong tâm trí cô, lúc này cô chỉ mong sao có thể nhanh chóng kết thúc sớm mối thù với Hắc Dạ Môn.

Lâm Tiểu Vy cất sợi dây chuyền lại vào trong một chiếc hộp, sau đó cẩn thận cho vào túi xách.

Lúc Lâm Tiểu Vy rời khỏi, bóng của một người đàn ông xuất hiện, ánh mắt đăm đăm nhìn về chiếc xe của Lâm Tiểu Vy.

Chiếc xe của Lâm Tiểu Vy dừng lại trước một con hẻm nhỏ.

Vào sâu bên trong căn nhà cuối cùng là căn nơi trú ngụ của cô hiện giờ.

Chỉ có điều, mọi hành tung bây giờ của cô đã nằm trọn vào trong lòng bàn tay của Lệ Chấn Giang.

Ngay sau khi chiếc xe taxi rời khỏi.

Người đàn ông lạ mặt kia lao nhanh đến, dùng một chiếc xích quấn lấy cổ Lâm Tiểu Vy rồi siết chặt.

Bởi vì quá đột ngột và bất ngờ nên Lâm Tiểu Vy không kịp phòng bị dẫn đến rơi vào thế bị động.

Lâm Tiểu Vy té nhào ra đất, tay ôm cổ cố gắng không cho sợi dây siết chặt.

Trước khi đưa ra quyết định trả thù, Lâm Tiểu Vy cũng đã từng tốn rất nhiều thời gian để luyện tập.

Nhưng bao nhiêu công sức đó của cô lại bỏ không với tên sát thủ này.

Lệ Chấn Giang cử sát thủ đến giải quyết đương nhiên sẽ không dùng những tên bình thường.

Lâm Tiểu Vy ra sức dãy dụa, càng dãy dụa thì người đàn ông kia càng siết chặt.

Khoảnh khắc còn chút hơi thở cuối cùng, cô thiết nghĩ rằng, bản thân cô sẽ bỏ mạng tại đây, mọi công sức cô bỏ ra trước đó đều đổ sông đổ biển.

Cô mãi mãi không thể nào chống lại được thế lực của Lệ gia và Hắc Dạ Môn.

Vào lúc bất lực nhất, trong ánh mắt mập mờ của Lâm Tiểu Vy, cô nhìn thấy một người đàn ông từ xa lao đến, cho tên ngoài sau cô một cước khiến hắn mất đà mà ngã ngào ra đất.

Thế là sợi dây trên cổ Lâm Tiểu Vy được thả lỏng, cần cổ cô dần dần mất khống chế từ tên sát thủ kia, hơi thở cũng được trả lại.

Lâm Tiểu Vy bị mất sức mà ngất đi, người đàn ông không rõ nhan sắc liền đỡ lấy cô, anh ta trừng mắt với tên sát thủ.

Vì không muốn làm lớn chuyện, tên sát thủ kia đành rời khỏi với tội danh không làm tròn nhiệm vụ.

Trở về Hắc Dạ Môn, Thập Lăng Tiêu cúi đầu đứng trước bàn làm việc của Lệ Chấn Giang, âm trầm cất tiếng: “Lệ thiếu, là do tôi chậm tay nên không trừ khử được cô ta, xin Lệ thiếu trách phạt.”

Thập Lăng Tiêu chậm rãi mở mắt, lãnh đạm nhìn về phía của Thập Lăng Tiêu, vì Thập Lăng Tiêu là cánh tay đắc lực của anh, trước giờ đều hoàn thành tốt mọi việc, vì vậy anh mới tin tưởng rồi giao cho hắn ta nhiệm vụ lần này, nhưng đổi ngược lại, Thập Lăng Tiêu làm anh quá thất vọng.

“Làm sao cô ta thoát được?”.