Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân III)

Chương 12: Âm Mưu Của Lệ Hoa - Bí Ẩn Người Đàn Ông

"Đại ca, có chuyện không hay rồi!"

Lệ Chấn Giang chợt cảm thấy bất an, anh thừa hiểu chuyện gì đã xảy ra nên liền cúp máy rồi chạy ngay đi.

Đến đoạn đường vắng, Lệ Chấn Giang đón một người đàn ông lên xe sau đó lái xe rời đi như bình thường.

Trên chiếc xe, người đàn ông quay mặt nhìn Lệ Chấn Giang nghiêm túc nói:"Lệ thiếu, tối qua tôi vừa nhận được tin.

Chị Đường trong lúc tiếp cận tên Hà Tuấn thì đã tiếp cận nhầm người, nhưng một lúc sau đó thì đã bắt được tên Hà Tuấn.

Đáng lẽ sắp lấy được nhưng..."

"Nhưng làm sao?" Lệ Chấn Giang đột nhiên cáu gắt, anh vừa lái xe, vừa quay sang nhìn Thập Tiêu Lăng gằn giọng nói.

"Chị Đường và Swan đều bị Bạch thiếu của Hồng Tam Hội bắt đi rồi!"

"Chết tiệt!" Lệ Chấn Giang cau mày, khó chịu cất tiếng mắng.

Anh nhấn ga gần như là mức tốc độ nhanh nhất.

Hiện giờ là giờ cao điểm, dòng xe trên đường thì băng băng chạy, nhưng anh vẫn không giảm tốc độ.

Thập Lăng Tiêu đã quá hiểu tính cách này của đại ca nên không nói thêm gì.

Nhìn thái độ của Lệ Chấn Giang vô cùng khẩn trương, cũng đủ biết anh lo lắng cho Đường Hân thế nào.

Chiếc xe Audi dừng lại ở một ngôi biệt thự, anh không nói không rằng mở cửa xe đi xuống và bước lên trên thư phòng ở tầng hai, đi đến phòng Lệ Chấn Giang không bận tâm, hất hết những người vệ sĩ ngăn cản mình sang một bên, sau đó liền tông cửa xông vào.

"Cha!" Lệ Chấn Giang cau mày lớn tiếng gọi Lệ Hoa.

Mặc dù trong phòng hiện tại đang có khách, cũng không hẳn là khách, nói đúng hơn là anh trai của Lệ Hoa, bác Hai của Lệ Chấn Giang.

Nhưng anh không bận tâm, hiện giờ điều anh quan tâm nhất là an toàn của Đường Hân.

Hai người đàn ông trong phòng, nghe tiếng gọi của Lệ Chấn Giang liền dừng cuộc nói chuyện lại, quay mặt nhìn anh.

"A Giang?" Lệ Hoa nhíu mày, ông quay mặt nhìn sang anh Cả, bày vẻ mặt nghi hoặc.

"Cha, Hân Hân đang gặp nguy hiểm, phải cứu cô ấy!"

Thì ra là chuyện này.

Anh Cả của Lệ Hoa tựa lưng vào ghế, thong thả uống trà, còn Lệ Hoa thì nhếch môi cười, ông nghe nhưng không lấy làm bất ngờ, như thể ông đã biết trước mọi chuyện.

"Con xông vào đây tìm ta là để nói chuyện này hay sao?" Lệ Hoa đưa tay cầm ấm trà, rót một ít vào tách của anh Cả, sau đó rót vào tách của mình, cầm lên vừa nhâm nhi vừa nói.

Trước đây, Lệ Hoa xem Đường Hân như là con gái của mình, hễ cô có xảy ra chuyện gì ông đều đích thân đi giải quyết giúp, nhưng những chuyện lần ấy so với chuyện lần này thì có đáng là gì, vậy mà bây giờ Đường Hân xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông vẫn bình tĩnh ở đây trò chuyện uống trà.

"Cha, Hân Hân đang ở trong tay Bạch Doanh Thần đấy!" Lệ Chấn Giang cau mày, nhìn thấy cha mình vẫn điềm nhiên, thư giãn, anh chịu không nổi nên gấp gáp thúc giục.

"Con không thấy có bác Cả ở đây sao? Ra ngoài, ta sẽ nói chuyện với con sau!" Lệ Hoa đột nhiên cáu gắt, cảm thấy con trai mình đang làm chuyện không công nên đã im lặng cho tới giờ, đến khi chịu sự thúc giục của con trai, ông mới khó chịu như vậy.

"Nhưng...!Cha..."

"Ra ngoài!" Lệ Hoa liền cắt lời.

Thấy vậy, người anh Cả liền lên tiếng:"A Giang, con yên tâm, Đường Hân không có nguy hiểm gì cả."

Khuôn mặt đang nhăn nhó lo lắng của Lệ Chấn Giang bỗng thay đổi, câu nói của bác Hai anh, làm cho anh đôi phần đỡ lo hơn, nhưng vẫn còn có chút nghi ngờ, anh bình tĩnh hỏi lại:"Bác Cả, bác nói vậy là sao?"

Nhìn thái độ của đứa cháu mình, người anh Cả cười cười không nói, nhường lại cho Lệ Hoa.

Lệ Hoa được sự cho phép của anh Cả, liền thở dài một mạch:"Lúc đầu, ta cũng rất muốn cứu Đường Hân, sợ con bé khi rơi vào tay Bạch Doanh Thần thì khó mà sống sót, nhưng lúc đó ta hay tin, Bạch Doanh Thần vốn không làm hại con bé, bởi vì hắn ta cần sự hợp tác của con bé.

Ta khi ấy cũng lực bất tòng tâm, bây giờ muốn động thủ cũng không được, muốn cướp người lại trong tay Bạch Doanh Thần thì phải đánh đổi bằng cả tính mạng, có khi là cả Hắc Dạ Môn này.

Ta nói tới đây, con hiểu chứ?"

Lệ Chấn Giang đương nhiên hiểu, anh trạc tuổi Bạch Doanh Thần, anh cũng đã có lần tiếp xúc được với Bạch Doanh Thần khi còn ở Hồng Tam Hội, dù ít nhưng cũng đủ để bao quát lấy toàn bộ tính cách của Bạch Doanh Thần.

Bạch Doanh Thần thích chơi lớn, lại có máu điên trong người, hễ ai dám lấn tới, Bạch Doanh Thần đều không ngại mà chơi tới cùng.

Lần này, Đường Hân rơi vào tay anh ta cũng khá là xui xẻo, nhưng biết được cô không còn nguy hiểm, anh đã yên tâm hơn nhiều.

Lát sau, Lệ Chấn Giang rời khỏi phòng, Lệ Hoa nhìn người anh Cả:"Anh Cả, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"

"Đường Hân bây giờ đang ở trong tay hắn, ắt hẳn chúng ta sẽ có cơ hội.

Đường Hân là át chủ bài của Hắc Dạ Môn, chúng ta có thể lợi dụng cô ta để hạ bệ Bạch Doanh Thần.

Tuy nhiên, chúng ta phải tiến hành từng bước một, tránh rút dây động rừng thì không hay đâu."

............

Sau khi bước ra ngoài, Lệ Chấn Giang trở về thư phòng riêng của mình và cho gọi Thập Lăng Tiêu vào.

Mặc dù bác Cả mình đã nói là cô không sao, nhưng anh vẫn muốn biết là hiện tại cô đang ở đâu?

"Điều tra xem hiện giờ họ đang ở đâu?"

"Rõ, đại ca." Thập Lăng Tiêu gật đầu, nhanh nhẹn lấy chiếc máy tính của mình ra, tự động rà soát thông tin trong máy, trên chiếc laptop của Swan có cài một phần mềm liên kết với thiết bị của Hắc Dạ Môn mà Lệ Chấn Giang đã cho đặt vào.

Ngồi tra cứu được một lúc, Thập Lăng Tiêu cũng đã xác định được vị trí của Đường Hân cũng như nhóm người Bạch Doanh Thần.

Thập Lăng Tiêu nhìn vào những đường dao động màu xanh trên màn hình, anh đưa những ngón tay quét nhanh nhẹn trên bàn phím, lập tức trên màn hình hiển thị ra bản đồ và một chấm đỏ, đó chính là dấu hiệu tượng trưng cho vị trí của Đường Hân.

Điểm chấm màu đỏ ấy, điểm ngay ở Trung Đông trên bản đồ.

Lệ Chấn Giang nhìn vào vị trí đó, mày anh bất giác chau lại.

Trung Đông là khu vực thuộc sự kiểm soát của Bạch Doanh Thần, bây giờ có cho người qua đó để theo dõi, bảo vệ cho Đường Hân và Swan thì cũng khó.

Lệ Chấn Giang thở dài một mạch, anh phất tay ra hiệu cho Thập Lăng Tiêu rời khỏi.

Thập Lăng Tiêu thu dọn laptop, đi được nửa chừng khi bị Lệ Chấn Giang gọi lại:"Khoan đã!"

"Anh còn gì dặn dò?" Thập Lăng Tiêu dừng bước, khẽ gật nhẹ đầu nói.

"Giúp tôi điều tra một người."

.........

Máy bay tư nhân của Bạch Doanh Thần do Trịnh Mặc tự tay lái, đáp xuống sân bay lớn.

Đây cũng chính là sân bay tư nhân của Bạch Doanh Thần, nằm ngay ở trụ sở chính của Hồng Tam Hội.

Dòng người vội vã bước xuống, nhanh chóng theo sau Bạch Doanh Thần đi ra khỏi khu vực đó.

Trụ sở chính của Hồng Tam Hội nằm ngay trung tâm của Tây Nam Á, nhìn bề ngoài, tòa nhà cao tầng trông giống như thánh đường, nhìn thì đơn giản, không quá phô trương.

Nhưng thực chất, bên trong còn chứa rất nhiều bí mật to lớn.

Bước vào trong tòa nhà, vệ sĩ đi theo anh đều đứng trước cửa canh gác.

Còn Trịnh Mặc, Trịnh Thiên, Đường Hân và Swan thì tiếp tục đi theo anh vào trong.

Căn phòng thu khá rộng, bên trong những người ăn mặc vô cùng chỉnh tề, nam thì mặc bộ comple đen, nữ thì áo vest và chiếc chân váy ôm.

Tất cả đều đồng phục đen.

Họ đứng trước chiếc bàn hình chữ U dài, trên chiếc bàn đó là thiết bị tự động, có thể điều chỉnh, nó giống như một thiết bị thông minh khổng lồ và đa dụng.

Hàng người nhân viên xếp thành hai hàng, khuôn mặt ai nấy đều trông rất nghiêm túc và căng thẳng.

Cử chỉ tay đều rất nhanh nhẹn và linh hoạt, còn ở giữa, là người chỉ đạo, anh ta cũng giống như những người này, đang cố gắng rà soát thông tin trên chiếc laptop chủ.

Chỉ có duy một mình Bạch Doanh Thần bước vào.

Người chỉ đạo ở đó liền dừng lại, còn lại thì không có thay đổi gì, hắn ta bước tới, cúi chào Bạch Doanh Thần rồi nghiêm túc nói:"Bạch thiếu gia, thông tin đã kịp thời chặn lại.

Nhưng hệ thống đang gặp trục trặc, chúng tôi đang cố gắng phục hồi lại."

Bạch Doanh Thần tiến tới máy chủ, đưa mười ngón tay đặt lên bàn phím, ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn vào màn hình.

Dữ liệu tuyệt mật của Hồng Tam Hội sắp bị để lộ, cũng may là có hệ thống kiểm soát tiên tiến kịp thời thông báo, tuy nhiên, hệ thống đã bị hỏng, nhân viên ở đây đã cố gắng phục hồi gần cả một giờ nhưng vẫn chưa có tiến triển gì.

Sau ba mươi phút Bạch Doanh Thần cùng nhân viên cấp cao khôi phục, cuối cùng hệ thống cũng đã bình thường trở lại.

Anh nhìn người chỉ đạo, lạnh nhạt cất giọng:"Bây giờ hệ thống đã bình thường trở lại, cậu kiểm tra lại dữ liệu thêm một lần nữa rồi khóa chặt hệ thống lại."

"Tôi đã hiểu, thưa Bạch thiếu!"

Nói xong, Bạch Doanh Thần cất bước ra ngoài..