Chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, nàng Lọ Lem bỏ chạy trối chết, mọi thứ trở về với nguyên vẹn.

Hình ảnh ẩn dụ này chỉ vụt qua chóng vánh rồi nhanh chóng bị cô gạt phăng ra khỏi đầu.

Trớ trêu thay, hiện thực sao có thể mộng mơ được như thế?

Cô cùng lắm chỉ là một con mồi bị bám đuôi, trốn chạy vào khu rừng xa lạ, ảo tưởng rằng đây là nơi ẩn nấp an toàn.

Nào ngờ vừa nghỉ ngơi lấy sức thì tiếng súng của gã thợ săn lại dội khắp khu rừng. Cô sợ đến nỗi không thể tiếp tục lẩn trốn được nữa. 

Điện thoại vang lên tiếng ‘ting’ như đòi mạng. 

Màn hình liên tục nhảy thông báo,  là tin nhắn bị dồn lại suốt tuần qua.

Sớm muộn gì cũng đến, rắc rối không tự biến mất vì sự trốn tránh của bạn mà ngược lại, nó sẽ ngày một nhiều hơn, lẽ ra cô nên hiểu rõ điều này từ lâu rồi mới phải.

Điện thoại vẫn nằm trên tay Phương Hàn Tẫn, anh cúi xuống nhìn màn hình, khuôn mặt dần u ám.

Văn Tuyết hỏi: “Đều do người kia gửi?”

Phương Hàn Tẫn lắc đầu, “Hắn chỉ gửi hai tin. Còn mấy tin sau là bố mẹ em gửi.”

Văn Tuyết vươn tay, “Cho em xem chút.”

Phương Hàn Tẫn giấu điện thoại ra sau, thái độ hời hợt: “Chắc em cũng đoán ra được họ nói gì rồi đấy… Không lý gì phải tự chuốc bực vào người cả.”

Vừa nãy anh đọc lướt, tin nào tin nấy cũng toàn lời chì chiết, nhục mạ, uy hiếp, đến anh nhìn còn thấy khó chịu chứ nói chi Văn Tuyết.

Con gái ruột bị đẩy đến đường cùng, ấy vậy mà điều duy nhất bố mẹ cô quan tâm đến chỉ là…

“Ngày cưới đã định, thiệp mời cũng gửi rồi. Mày muốn tao phải giải thích với bạn bè thân thích thế nào đây hả?”

“Đắc tội với nhà họ Tôn thì được lợi gì hả? Cái gì cũng vừa vừa phai phải thôi, đừng có quậy nữa. Mày về đây xin lỗi người ta ngay cho tao!”

“Đẹp mặt bố mẹ mày quá con ạ!”

….

Văn Tuyết lẳng lặng nhìn anh, nở nụ cười cay đắng.

“Thôi quên đi.” Nụ cười cô trở nên chua xót, mắt long lanh ánh nước, “Anh tắt máy hộ em.”

“Sao phải vậy? Cứ chặn họ là được mà?”

Văn Tuyết cúi đầu, xót xa không thôi: “Dù gì họ cũng là bố mẹ em.”

Cô nào có gan nghĩ đến việc kéo họ vào danh sách đen.

Phương Hàn Tẫn ngồi xuống, hai tay nâng má cô, ngón cái nhẹ lau đi  làn nước mắt.

Anh khẽ khàng: “Nhưng bố mẹ em thì sao? Văn Tuyết, em không thể vì họ mà quay lưng với cả thế giới được.”

Văn Tuyết lẩm bẩm: “Nhưng suốt hơn hai mấy năm cuộc đời, họ là cả thế giới của em.”

“Là do em bị gia đình cấm đoán. Em bị mắc kẹt, không thể thoát ra khỏi đó. Văn Tuyết, hạnh phúc thật ra rất đơn giản, chính là tránh xa những kẻ làm em buồn lòng.”

“Em trốn ra nước ngoài không phải để tránh xa họ chứ là gì?”

“Không phải, em đang tự tách biệt mình khỏi thế giới.” Phương Hàn Tẫn trịnh trọng nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách vừa dịu dàng vừa đáng tin cậy, “Người bình thường nhận được tin nhắn khó chịu sẽ chặn ngay lập tức, còn em thì sao? Em tắt nguồn điện thoại, từ chối tất cả các thông tin bên ngoài. Em nói em có ngốc không chứ?”

Nước mắt Văn Tuyết vừa được lau khô lại không khống chế được rơi lã chã.

Cô nghẹn ngào, “Anh mới là đồ ngốc.”

Phương Hàn Tẫn cười, ôm cô vào lòng, đoạn mới dịu dàng cất tiếng: “Dù họ có là bố mẹ em thì sao? Trên đời này biết bao nhiêu đứa trẻ tự sát vì bị đấng sinh thành áp bức? Nếu những đứa trẻ ấy sớm thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình, chúng sẽ không phải từ giã cõi đời này. Em may mắn hơn họ, em là người trưởng thành, em có quyền chọn lựa. Cho nên, em chặn họ không có nghĩa là bất hiếu, mà là tự cứu lấy mình, em hiểu không?”

Văn Tuyết rúc vào lòng anh, suy nghĩ thật lâu mới hạ quyết tâm.

“Vậy anh giúp em chặn họ đi, em không muốn đọc tin nhắn của họ.”

“Được.” Phương Hàn Tẫn buông tay, nhìn gương mặt lấm lem của Văn Tuyết, hoảng hốt: “Mặt em dính cái gì đen thui thế kia?”

Văn Tuyết ngớ người, lật đật bật dậy tìm gương soi, thấy mặt mình nhem nhuốc như mèo mới chợt nhớ trước khi ra ngoài cô có trang điểm.

Hiếm có dịp được ăn diện một lần, kết quả là khóc đến thảm hại, mặt cứ như bảng màu, mascara chảy theo vệt nước mắt thành hàng dài, son môi lem đến cằm, kem nền cũng trôi đi hơn nửa…

Người khác khóc như hoa lê trong mưa, gợi lòng xót thương. Còn cô cứ như một con mụ vừa trốn khỏi mỏ than, thật là đáng sợ.

“Em rửa mặt đã!” Văn Tuyết lúng túng ôm mặt vọt vào phòng vệ sinh.

Không lâu sau, cô lại chạy trở ra, mở khoá điện thoại đưa cho Phương Hàn Tẫn.

Phương Hàn Tẫn nhận lấy, nhìn khuôn mặt thảm thương không nỡ nhìn của cô mà thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.

Anh nín cười, phất tay giục cô: “Đi nhanh đi!”
Tẩy trang xong, Văn Tuyết sẵn tiện tắm rửa luôn, Phương Hàn Tẫn ngồi trên sofa nhìn điện thoại của cô, hai đầu mày cau chặt.

Vừa thấy cô ra khỏi phòng tắm, anh nhướng mày, vui cười vẫy tay với cô.

Văn Tuyết vừa bước đến đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông ôm lấy, loạng choạng ngã thẳng vào lòng anh.

Tư thế này quá thân mật, phía dưới là chân anh, trước mặt là lồng ngực anh, trên thắt lưng là cánh tay anh… Hơi thở của anh bủa vây lấy cô.

Văn Tuyết mất tự nhiên dịch người ra, cô khẽ đẩy vai anh ra, nhỏ giọng thầm thì: “Em ngồi ghế được rồi…”

Phương Hàn Tẫn vờ như không nghe thấy, cánh tay vẫn siết chặt eo cô, tay kia giơ điện thoại lên, “Đã xoá hết rồi.”

“Xoá rồi?” Văn Tuyết ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhất thời quên mất giãy khỏi anh, “Chẳng phải anh nói chỉ chặn thôi à?”

“Chặn rồi thì họ vẫn nằm trong danh sách đen của em thôi, sao phải lằng nhằng thế? Mắt không thấy tâm không phiền.” Phương Hàn Tẫn trả điện thoại cho cô, “Nhưng anh chưa xoá Tôn Hách Minh đâu, em tự xem rồi quyết định đi.”

Văn Tuyết mím môi không nói, nét mặt lo âu thấy rõ.

Sau một lúc lâu, cô mới lên tiếng: “Anh nói thử xem, sao hắn biết em đang ở Nga?”

Lúc đọc tin nhắn của Tôn Hách Minh, Phương Hàn Tẫn cũng khó hiểu chuyện này.

Anh hỏi lại, “Trước khi đi em có nói chuyện này cho ai không?”

“Không ạ.”

“Vậy còn máy tính của em, có lịch sử tìm kiếm về du lịch Nga không?”

Văn Tuyết nghiêm túc ngẫm lại, kiên định lắc đầu, “Không có, em chỉ tra cứu bằng điện thoại. Mua vé hay đặt tour cũng bằng điện thoại nốt.”

Phương Hàn Tẫn suy tư: “Nếu cậu ta có người quen trong hệ thống an ninh mạng thì vẫn có thể kiểm tra lịch sử mua vé của em.” Chặp sau, anh lại bổ sung thêm: “Mặc dù chuyện này là bất hợp pháp, nhưng thực tế thì… em cũng biết đấy.”

Văn Tuyết suy đi tính lại, cảm thấy đây là lời giải thích hợp lý nhất.

Căn cứ vào thời gian gửi, Tôn Hách Minh đã tra được hành tung của cô sáu ngày trước, vậy tại sao năm ngày sau hắn mới gửi tin nhắn đe doạ lần hai?

“Có khi nào…” Văn Tuyết càng nghĩ càng hoảng, con ngươi vì sợ hãi mà dao động không thôi, “Hắn đuổi theo tới đây rồi không?”

Phương Hàn Tân vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành: “Đừng tự dọa mình nữa. Cho dù biết thì sao nào? Cậu ta có thể đến đây ngay được không? Tốn bao lâu để lấy được visa? Xin visa cấp tốc thì cũng phải mất một tuần mới lấy được. Cộng thêm thời gian mua vé máy bay, đặt phòng khách sạn… Tóm lại không nhanh đến vậy đâu.”

Văn Tuyết bồn chồn liếm môi, sầu lo trong mắt vẫn chưa tan.

Phương Hàn Tẫn tiếp tục nói: “Chúng ta thử nghĩ đến tình huống xấu nhất nhé, cứ cho là giờ cậu ta đã đến Moscow, rồi sao nữa? Cậu ta có thể tìm người điều tra tung tích của em như ở trong nước chắc? Moscow diện tích lớn, dân số đông, xác suất gặp may của cậu ta là bao nhiêu?”

Nghe những gì nãy giờ anh phân tích, tâm tình phiền muộn của Văn Tuyết cũng dịu đi phần nào.

Cũng đúng, cho dù Tôn Hách Minh có đuổi đến đây thì hắn có thể làm gì được cô? Ở nơi đất khách quê người, hắn đã mất đi người chống lưng, cô cũng không còn bị gia đình trói buộc, hiện tại họ ngang tài ngang sức, có gì mà phải sợ?

Phương Hàn Tẫn ôm lấy bờ vai Văn Tuyết, đối diện với làn mi ướt nhòe của cô.

“Huống chi, em vẫn còn có anh không phải sao.”

Văn Tuyết không nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên vẻ ngượng nghịu, nhỏ giọng nói thầm: “Anh là của em bao giờ chứ?”

Phương Hàn Tẫn ghé sát vào tai cô, âm thanh trầm khàn quyến rũ, “Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể.”

Văn Tuyết cong môi, rất nhanh lại hất hàm làm kiêu: “Để em cân nhắc, xem biểu hiện anh thế nào đã.”

Phương Hàn Tẫn nhìn cô chăm chú, giọng nói nhuốm ý cười không dễ phát hiện: “Vậy để anh đánh dấu em trước nhé? Anh sợ em bị người khác cướp mất.”

Văn Tuyết cúi đầu cười khẽ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Môi anh tiến đến như dự đoán, nhẹ nhàng phủ lên mí mắt cô, mềm mại, ấm áp, có hương vị tươi mát, rồi lại khẽ cắn vào khóe miệng cô.

Khoảnh khắc đáp xuống môi cô, anh đột nhiên tăng thêm sức.

Cơ thể Văn Tuyết bỗng ngã về sau, cả người cô bị lật lại đè xuống sofa.

“Đừng…”

Trước khi cô kịp thốt nên lời đã bị anh khóa chặt môi.

Hơi thở nóng ấm ve vuốt khắp mặt cô, đầu lưỡi dễ dàng cạy răng cô, môi lưỡi dây dưa kéo ra sợi chỉ bạc, hơi thở quất quýt chẳng thể tách rời.

Thật lâu sau, anh mới từ từ rời đi, kề sát vào tai cô.

Tóc cô xoã tung, một lọn buông lơi cọ vào mặt anh, trêu chọc trái tim anh ngứa ngáy khó nhịn.

Bàn tay thô ráp bọc lấy vùng mềm mại của cô, anh khàn giọng hỏi: “Chúng ta… có thể ở đây không?”

Mặt Văn Tuyết đã đỏ lựng, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại càng bị kìm chặt hơn. 

Đã tới nước này rồi còn hỏi gì nữa…

Cô sắp thở không nổi, cất tiếng nũng nịu, giọng đứt quãng: “Ờm… anh không tính về phòng à? Nhỡ Xuân Sinh tỉnh lại không thấy anh ở đó thì sao.”

Phương Hàn Tẫn cười trầm thấp: “Tỉnh rồi thì ngủ lại, em yên tâm, thằng bé ngoan lắm, không chạy lung tung đâu.”

Những nơi được anh vuốt ve như có dòng điện chạy qua, Văn Tuyết cắn chặt môi, nén tiếng rên rỉ vào trong.

“Lần sau được không?” Cô cúi đầu hổn hển, thì thầm cầu xin anh tha thứ, “Không có thứ đó, em sợ không an toàn.”

Phương Hàn Tẫn thấp giọng dỗ dành: “Đừng sợ, anh không đi vào đâu.”

Vừa nói xong thì chính anh cũng sửng sốt, không nghĩ lời thoại của bọn trai đểu lại bật ra từ miệng mình.

Anh vẫn còn bồng bột quá. Cứ ngỡ rằng bầu không khí hoàn hảo thế này thì có thể thuận nước đẩy thuyền, vậy mà lại vô tình bỏ sót những chi tiết quan trọng nhất. Chẳng hạn như đã áp dụng các biện pháp an toàn chưa, liệu cả tâm lý lẫn cơ thể cô đã sẵn sàng tiếp nhận anh mà không mảy may giữ lại gì hay chưa. 

Yên lặng hồi lâu, Phương Hàn Tẫn cười nhéo mũi Văn Tuyết: “Lần này tha cho em đấy.”

Tim Văn Tuyết hẫng một nhịp, trong lúc hoảng hốt, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô nói nhỏ: “Cảm ơn anh…”

“Đừng, anh cũng không phải chính nhân quân tử gì đâu.” Phương Hàn Tẫn nhíu mày, mặt căng như dây đàn tỏ vẻ bặm trợn, “Lần sau nhất định sẽ ăn em không còn miếng xương.”
Sáng hôm sau, Văn Tuyết vừa nhìn thấy Phương Hàn Tẫn thì tim lại bắt đầu nhảy loạn xạ.

Cô vờ bình tĩnh chào hỏi, Phương Hàn Tẫn cũng bình tĩnh đáp lại, giống như người suýt lau súng cướp cò đêm qua không phải anh vậy. 

Nhưng khi cô nhận ra anh đang choàng chiếc khăn xám hôm qua cô tặng, tự nhiên lại thấy vui lên hẳn.

Sau khi dùng bữa sáng ở quán cà phê tầng một, ba người gọi một chiếc taxi trước cửa khách sạn.

Lên xe, Phương Hàn Tẫn lấy điện thoại ra, nói với Văn Tuyết: “Thêm WeChat đi, lỡ lạc nhau thì còn liên lạc bằng điện thoại.”

“À”, Văn Tuyết vội vàng lôi điện thoại ra, vừa mở WeChat thì màn hình bỗng đen kịt, thế mà lại sập nguồn.

Cô phàn nàn: “Rõ là trước khi ra ngoài vẫn còn hơn nửa phần trăm pin mà!” Quả thực không thể tin nổi.

Phương Hàn Tẫn cầm điện thoại của cô nhấn lần lượt vào các nút bên cạnh nhưng vẫn không xi nhê gì.

“Chắc là bị đóng băng rồi. Pin của một vài dòng điện thoại có chức năng tự bảo vệ, nhiệt độ quá cao hoặc quá thấp thì pin sẽ tụt rất nhanh, thậm chí tắt nguồn.”

Văn Tuyết dẩu môi, nhét điện thoại lại vào túi.

Cô rầm rì: “Ra ngoài mà sập nguồn thì khác nào đống sắt vụn đâu? Sớm biết vậy không bằng cứ tắt nguồn ngay từ đầu.” 

Phương Hàn Tẫn nghĩ một lát, hỏi: “Lúc trước Diệp Tử Hàng cho em túi chườm nóng em còn giữ không?”

“Còn.”

“Lần sau ra ngoài nhớ bỏ mấy miếng dán ở mặt sau điện thoại ấy.” Anh thoáng ngừng, giọng điệu dần trở nên đứng đắn: “Nhưng hôm nay em phải theo sát anh, không được để lạc nhau đâu đấy.”

Văn Tuyết bật cười, “Anh nên nói với Xuân Sinh mới phải. Em có còn con nít đâu.”

“Thằng bé rất nghe lời, còn em ấy à, nghịch ngợm lắm.” Phương Hàn Tẫn véo má cô: “Không được chạy lung tung, nhớ chưa?”

Văn Tuyết cong mắt, đập tay anh: “Biết rồi ạ! Nhéo nữa to hết mặt bây giờ!”