Ngũ Hạ Cửu tiến về phía bức tường. Phía sau cậu, Mễ Thái và A Miêu đang thì thầm gì đó.

Mễ Thái cố định ngọn nến lên sàn, nhìn A Miêu lấy ra từ trong túi thứ gì đó, tò mò hỏi nhỏ:

“Này, sao cô lại đem theo pho tượng Phật đá gãy làm đôi thế?”

A Miêu:

“Để lại bức tượng ở trong căn nhà kia, e là Hoàng Nha và Chủ quản sẽ phát hiện ra nó... Hơn nữa nếu còn hữu dụng, thì chúng ta giữ lại là đúng rồi còn gì.”

Bức tượng Phật này đã cứu sống cô và Lý Thiên Thiên.

“Nhưng, chúng đều bị vỡ đôi hết rồi, có thể là sẽ không có tác dụng gì đâu.”

Mễ Thái lẩm bẩm.

Lúc này, Ngũ Hạ Cửu đã tới gần bức tường, cậu đứng yên rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Cậu giơ cao ngọn đèn dầu với ánh lửa bập bùng yếu ớt lên, lại gần quan sát những bức bích họa phủ kín tường, xem xét chúng một cách cẩn thận từ trên xuống dưới.

Những bức tranh đó nối tiếp nhau, chiều dài và chiều rộng gần như phủ kín tất cả các mặt tường ở trong đại sảnh.

Dường như các bức tranh được vẽ trên tường đó mô phỏng và kể lại những câu chuyện liên trong Phật giáo với nhiều nhân vật khác nhau. Chẳng hạn các vị Bồ Tát mặt mũi hiền lành nhân ái, khuôn mặt dữ tợn hung ác của những con quỷ Tu La, hay đơn giản chỉ là chúng sinh cùng muôn vạn sinh vật khác nhau trong nhân gian.

Màu sắc rất phong phú, nét vẽ thì phóng khoáng. Đất đỏ, chu sa, sắc xanh được phân bố nông sâu sáng tối rõ ràng trên nền đá.

Toàn bộ màu hòa vào và làm nổi bật lẫn nhau, đơn giản mà vô cùng phong phú, nồng đậm khí chất tao nhã và thanh lịch.

Ngũ Hạ Cửu chậm rãi đi dọc theo bức tranh ở trên tường khu đại sảnh rộng lớn.

Nhìn vào một chút là thấy, Ngũ Hạ Cửu thần sắc kinh ngạc, hai mắt mở lớn, không khỏi cúi người lại gần thêm nữa.

—— Bởi vì, hiện tại cậu đột nhiên phát hiện ra có một số bức bích họa ngay trước mặt sử dụng màu sắc không hoàn toàn phù hợp.

Chúng có màu giống với hàng chữ Phạn của《Kinh Lăng Nghiêm》được khắc ở trên các cột bên ngoài điện, đều có sắc đỏ vàng.

Đương nhiên, hầu hết các chất liệu đều tương đồng...

Hai mắt Ngũ Hạ Cửu lóe sáng.

Những màu sắc trên bức bích họa này xuất hiện vô cùng đột ngột và không hài hòa một chút nào. Có vẻ như nó được vẽ ở giai đoạn sau, và hình như bức tranh này cũng đang miêu tả một câu chuyện.

Bức bích họa đầu tiên vẽ một vị cao tăng, một con rùa cùng những con ác quỷ... Trông rất quen thuộc.

Ngũ Hạ Cửu nhướng mày tỏ ý bất ngờ, tiếp tục nhìn xuống bức tranh. Quả thật có những “đường đỏ nét vàng” ẩn giấu trong những bức bích họa tiếp theo: cao tăng, con rùa, đền chùa, ác quỷ và con người.

Từ đầu đến cuối, xuất phát từ đẹp đẽ đến xấu xí.

Cậu chầm chậm nhìn đến mê mẩn ngẩn ngơ hết cả người, trong lúc vô tình liền đi tới tận bức tranh cuối cùng.

“Thì ra là như vậy…”

Ngũ Hạ Cửu tự lẩm bẩm nói một mình:

“Vậy... đây chắc hẳn là ‘chuyện cũ của sư thầy’ nhỉ?”

Một bên cậu nhỏ giọng lầu bầu, một bên khác liền cầm lòng không đậu chạm tay vào bức bích họa. Ngay khi đầu ngón tay của cậu đụng vào bức tranh lạnh lẽo và thô ráp kia, vòng tay ngay lập tức nóng lên và màn hình ảo hiện ra—

[Chúc mừng hành khách đã hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm thông tin về ‘chuyện cũ của sư thầy’ (đã khám phá 100%), phần thưởng cho thời gian sống sót: năm ngày.]

[Chúc mừng hành khách đã phát hiện ra ‘Bí mật của những bích họa chùa Vạn Cổ’ và có được thông tin liên quan ‘Tượng rùa Bạc Thiện’ (đã khám phá 45%), có được thông tin liên quan ‘Lục Tàng Quy’ (đã khám phá 25%)]

Ngay sau đó, bảng điều khiển lập tức được làm mới——

[Tên hành khách: Ngũ Hạ Cửu]

[Danh hiệu: Quan chủ]

[Vé tàu: Chưa lấy được vé tàu]

[Đạo cụ: Chưa thu thập được đạo cụ]

[Thời gian sống sót: 192: 01: 32 (Trạng thái: Đóng băng)]

Hóa ra ‘chuyện cũ của sư thầy’ được ghi chép lại dưới hình dạng của một bức bích họa.

Ngũ Hạ Cửu quay trở lại và định nói với Mễ Thái và những người khác về chuyện này, nhưng đúng lúc cậu xoay người lại, bỗng dưng có một bóng người khuất sau bức tượng Phật bằng vàng cách đó không xa đã lọt vào tầm mắt của cậu.

Bóng người kia cẩn thận chỉ để lộ ra một nửa thân thể, phần lớn nó đã được ẩn giấu ở nơi đêm tối âm u kia.

Tuy không nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, thế nhưng Ngũ Hạ Cửu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng bóng người đó đang lén lút nhìn mình.

Thấy hắn bất ngờ quay đầu lại, hiển nhiên bóng người kia liền giật mình cả kinh, ngay giây sau đã lập tức xoay người bỏ chạy.

Ngũ Hạ Cửu nhanh chóng hô lớn:

“Đừng chạy! Lý Trúc!”

Những lời này vừa được nói xong, bóng người kia nhất thời liền sững sờ, đứng khựng rồi dừng lại tại chỗ.

Cả ba người Mễ Thái, A Miêu, Lý Thiên Thiên đều bị hù mất cả phương hướng.

Vốn bọn họ đã buồn ngủ rồi, nhưng vì Ngũ Hạ Cửu đột nhiên kêu lớn một tiếng, khiến bọn họ suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi mặt đất.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy rành rành có xuất hiện thêm một người nữa ở trong đại sảnh từ lúc nào chẳng biết, Mễ Thái lúc này đã bị dọa sợ đến mức kêu lên một tiếng “A”.

A Miêu thì lại nhanh chóng nhặt lấy hai nửa tượng Phật để phòng vệ, đồng thời không quên đưa cho Lý Thiên Thiên một cái.

Ngũ Hạ Cửu vội vàng bước tới và nói:

“Trước khi lâm chung, Bạc Khổ đại sư đã kể lại câu chuyện của chính mình qua các bức vẽ trên tường ở đại sảnh, trong số đó có một đứa trẻ mồ côi mà ông đã thu nhận và nuôi lớn tại đây.”

"Cô nhi đó chính là ông, Lý Trúc. Bóng người ở trong chùa mà tôi đã nhìn thấy lúc trèo lên cây cũng là ông, có đúng hay không?”

Ba người Mễ Thái nghe thấy chuyện này đều mờ mịt, họ cũng chẳng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Ngũ Hạ Cửu vừa nói, vừa cầm ngọn đèn dầu sáng lóa trên tay dần dần tiến tới.

Khi đến gần hơn với người kia, cậu mới có thể nhìn thấy bóng người kia một cách rõ ràng: ông ta khoác một chiếc áo choàng đen, nhưng bên trong lại lộ ra một thân hình gầy yếu và còn bị gù lưng nữa.

Bởi vì lưng của ông ta hướng về phía cậu, cậu chỉ có thể nhìn thấy một tấm lưng vừa cong vừa nặng của người kia.

Nghe Ngũ Hạ Cửu nói xong, bóng người đó mới chậm rãi quay người lại.

Dưới ánh lửa lập lòe mờ ảo, rốt cục cả bốn người cũng nhìn rõ được mặt mũi của người nọ.

— khuôn mặt già nua với làn da nhợt nhạt, trắng bềnh bệch, phủ lên toàn là những nếp nhăn. Vì gầy yếu mà hai má của ông ta hóp lại, làm lộ rõ gò má xương xẩu. Thế mà ông lão lại có một đôi mắt hữu thần, trong ánh mắt như phảng phất lấp lánh những ánh lửa.

Ông lão mở miệng, nom như đã lâu không được nói chuyện với ai, giọng nói khàn đặc vang lên trong màn đêm tịch mịch:

“Cậu, cậu hiểu được những bức bích họa đang nói gì sao?”

Ngũ Hạ Cửu gật đầu:

“Tôi hiểu chứ, nếu không tôi sẽ không biết tên của Bạc Khổ đại sư, còn có cả Bạc Thiện, ông…”

Trong bức bích họa cuối cùng có lưu lại kiệt tác của Bạc Khổ đại sư, và một số ít thì được ghi chép lại bằng tiếng Phạn.

Và vị cao tăng lỗi lạc được ông lão trong làng nhắc tới rõ ràng là Bạc Khổ đại sư, còn có cái đuôi rùa nữa...

Sau khi biết người trốn trong chùa Vạn Cổ là người, không phải ma, ba người Mễ Thái không nhịn được mà thả lỏng ra đôi chút.

Mễ Thái liếc nhìn bóng lưng của ông lão kia, đối mặt với Ngũ Hạ Cửu mà nói: “Quan chủ, cậu đang nói cái gì thế? Bức bích họa nào cơ? Bạc Khổ đại sư... Ông ta và Lý Trúc là ai?”

Làm thế nào họ có thể trốn ở trong chùa Vạn Cổ được?

Mễ Thái quay đầu lại nhìn thẳng vào bức bích họa, nhưng thực sự anh ta không nhìn ra thứ gì cả.

Ngũ Hạ Cửu nhìn về phía ông lão kia một hồi lâu rồi mới đáp:

“Sau khi bước vào đại điện, tôi đã cẩn thận quan sát pho tượng Phật bằng vàng kia cùng bàn hương án được đặt trước đó.”

“Mặt bàn được lau rất sạch sẽ, thậm chí đến cả một vết bụi cũng không có. Hiển nhiên điều này rất không hợp lý bởi ngôi chùa này đã bị phong bế từ lâu rồi.”

“Tôi nghĩ, hẳn là có ai đó đang ẩn nấp trong một góc nào đó của ngôi chùa này.”

"Sau đó, tôi cố tình không ngủ, dự định đi vòng quanh đại sảnh với lý do là xem kĩ những bích họa kia, lại không hề nghĩ tới ẩn trong những bức tranh được vẽ trên tường này, lại là một câu chuyện. Không, nói đúng ra thì nó là chuyện của ngày xưa, của một thời quá khứ…”

“Mà ông, thì chính là một trong số những người ở trong đoạn chuyện cũ này.”

Ông lão tên Lý Trúc chậm rãi gật đầu, lộ ra thần sắc bi thương:

“Lời cậu nói quả thật không sai.”

Ngũ Hạ Cửu tiếp tục nói:

“Trên những cột trụ của chùa Vạn Cổ, ở cửa ra vào và cửa sổ bên ngoài chính điện,... đều được khắc lên nội dung của《Kinh Lăng Nghiêm》bằng tiếng Phạn.

“Lúc trước tôi không thể biết được đâu là loại sơn được người dân sử dụng để viết kinh Phật, mãi cho đến khi tôi bắt gặp và nhìn thấy pho tượng vàng đó cùng bức bích họa này…”

“Sơn được sử dụng trên bức tượng Kim Phật là làm từ vàng lá, thứ được nghiền nhỏ thành lớp bột vàng. Hình như trong đó có phải trộn với... máu hay không?”

Vì lý do đó nên màu của sơn chính là màu đỏ vàng.