Chuyện kể rằng, ở thời đại thuở xa xưa nào đó không biết. Vào thập niên nào đó cũng không nhớ. Chỉ biết rằng, trong ngôi làng hoang sơ ở Đại Mạc có một vị cao nhân danh bất hư truyền. Nổi tiếng là thầy pháp công lực cao cường. Chuyên diệt trừ bọn yêu ma tác oai tác oái hại nước hại dân. Người đời gọi ông là Diệt Độ Sư.
Ông có một trang sơn tên Mộc Cốc nhỏ nằm trong ngọn núi vùng cách xa thôn tầm 5 dặm. Diệt Độ Sư chỉ xuống núi khi bọn yêu ma có tu vi ngàn năm xuất hiện, bình thường chuyện bảo vệ dân làng đều do đồ đệ của ông phụ trách.
Đồ đệ Diệt Độ Sư vô cùng tài ba và xuất chúng không thua gì sư phụ. Mỗi năm ông chỉ chọn 3 người nhập môn, tuy nhiên số đệ tử trong Mộc Cốc không phải là con số nhỏ. Mỗi một đồ đệ đều phân theo cấp bậc, thấp nhất là A, còn cao nhất là S.
Những người bậc S chỉ đếm chưa hết năm ngón tay. Còn bậc trung A, B lại khá nhiều.
Trong số những đồ đệ Mộc Cốc, có một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Vạn người nhìn thì dường như ai ai cũng yêu mến hắn, hắn tên Kỳ Tử.
Là đệ tử Diệt Độ Sư thương yêu nhất, là người đẹp nhất trong tất cả các sư huynh sư đệ. Từng cử chỉ đến cái nụ cười cũng khiến cây lá rụng sạch. Chẳng hề thua kém tứ đại mỹ nhân trong truyền thuyết. Tiếc rằng, hắn là đấng nam nhi bái sư 3 năm mà vẫn nằm chỏng chơ ở cấp A. Nhiều bao nhiêu sư đệ từng ngày trở thành trưởng huynh rồi xuất môn. Hắn vẫn ngoan ngoãn giữ lấy vị trí năng lực yếu kém nhất bảng thành tích mỗi tháng.
Điều này khiến Diệt Độ Sư vô cùng phiền não, ông quyết định cho Kỳ Tử ra ngoài học hỏi 1 canh giờ đồng hồ mỗi ngày. Mong muốn hắn sẽ khá khẩm hơn chút ít.
"Kỳ Tử, hôm nay lần đầu con xuống núi. Nên nhớ phải cực kì cẩn thận, bọn yêu ma bây giờ thường ẩn hiện bất chợt. Con đã học thuộc hết các câu chú cơ bản chưa?
"Vâng sư phụ, con đã học rồi ạ! Còn đem theo vài món để phòng thân đây." - Hắn vỗ vỗ vài cái vào tay nải đang đeo.
"Tốt! Đi sớm về sớm." - Diệt Sư Độ hiền hòa nói.
Kỳ Tử gật đầu tỏ vẻ hiểu, hắn quay lưng đi xuống núi tiến về hướng thôn làng.
Diệt Độ Sư vuốt chòm râu trắng muốt, lo lắng nhìn theo bóng đồ đệ.
Kỳ Tử điềm tĩnh bước đi trên con đường mòn dọc theo khu rừng, trời vào thu thường mát mẻ, cây cối cũng mọc xanh tươi.
"Ây da~ đau quá..."
Tiếng xuýt xoa khiến hắn dừng chân, phía trước có một cô gái mặc y phục màu trắng đang ngồi bên vệ đường. Hắn tò mò tiến đến gần. Lúc này mới nhìn kĩ dung nhan của cô gái đó, dung nhan thanh tú, da trắng mịn. Có điều tà áo mỏng manh không hợp cho thời tiết bây giờ lắm.
"Cô nương, cô cần giúp đỡ gì không?" - Hắn ân cần hỏi han.
La Châu Ngọc ngước mắt nhìn vị nam tử trang nghiêm phía trước. Nàng chợt mỉm cười nhẹ, trong lòng thì đang gào thét điên cuồng: "Đẹp trai quá ~ Lại còn sạch sẽ, chỉnh chu."
Nàng vốn là ma nữ lang thang khắp bốn phương, vì chết lâu mà không đi siêu thoát nên oán khí khá nặng, pháp lực cũng do đó mà cao cường.
"Ta... ta trật chân. Ngươi mau mau đỡ ta dậy." - La Châu Ngọc yểu điệu nói, nàng không thích hại người khác. Chỉ vô tình bị trượt chân rơi từ trên xuống chân núi nên mới đau đớn ôm chân. Tình cờ gặp được anh chàng đẹp trai này đây. Khéo thật!
Kỳ Tử nhanh nhẹn đến đỡ nàng ta dậy. Trong lúc đỡ lại ngửi thấy mùi sát khí, liền kinh hoàng buông tay.
"Yêu yêu....yêu.... nghiệt.. ngươi là yêu quái phương nào? Dám...dám... bén mảng đến núi Vô Ưu?!" - Kỳ Tử run rẩy nói không rõ, bày ra bộ dạng đầy cảnh giác. Đây là lần đầu gặp yêu quái nên có chút lo sợ.
Như vậy cũng bị nhìn ra? Tên này có vẻ là người không bình thường. La Châu Ngọc nhíu mày suy tư...
"Núi này đâu phải nhà của ngươi, ta muốn đi đâu là quyền của ta. Còn nữa bảo ai là yêu nghiệt? Ai là yêu quái? Ta đường đường là ma nữ xinh đẹp nhất Ma Giới đấy nhé!"
Kỳ Tử nuốt nước miếng, chết thật, ma nữ còn ghê gớm hơn yêu quái. Tuy nhiên không muốn tỏ ra yếu thế, hắn nghiến răng trợn mắt: "Hay lắm, hôm nay ngươi tới số rồi! Ta sẽ thu phục con nha đầu nhà ngươi..."
Hắn rút lấy lá bùa màu vàng, tập trung nhớ lại dáng vẻ lúc sư phụ vẽ bùa... Phải dùng máu tươi mới hiệu nghiệm. Liền giơ ngón trỏ lên miệng cắn mạnh một cái...
La Châu Ngọc: "..."
"..."
"..."
Không gian im ắng đáng sợ...
"Aaaaa........aaaa..... Sứt nguyên cái móng tay của ta rồi! Sư phụ, sư huynh, sư đệ, tiểu muội, đại tẩu, mau cứu ta....." Kỳ Tử ôm lấy ngón tay chảy máu ròng ròng chạy tán loạn thành một vòng tròn.