Cuộc sống của chàng trai tên Đàm Thịnh thoáng chốc thay đổi rất nhiều kể từ khi có người máy Tiểu Tiểu. Trước đây, anh ta thường đam mê công việc đến nỗi chỉ biết cắm đầu vào nó.

Nhà cửa không quét dọn, cơm nước không nấu. Đừng nói là việc nhà phải làm, đến việc ăn cơm mà anh ta còn có thể bỏ qua. Hôm nào chưa xử lý xong công việc, một là Đàm Thịnh đem theo về nhà giải quyết, còn hai là tốt nhất chấp nhận ngủ lại ở văn phòng luôn cho tiện.

Người máy Tiểu Tiểu bây giờ đã thay đổi hoàn toàn lịch trình sống thiếu khoa học đó của anh.

Cứ mỗi sáng thức dậy đều có bữa ăn sáng nhẹ, đến trưa thì cô tự đem thức ăn đến chỗ làm việc của anh rồi nhờ thư kí chuyển hộ. Còn quá giờ tan làm vẫn không thấy anh về, cô liền dùng hệ thống truyền tin gửi đến hơn chục chiếc quả cầu bay âm thanh quấy nhiễu phiền anh làm việc. Bất đắc dĩ, nhiều lúc Đàm Thịnh muốn đem cô trả về nơi sản xuất. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mẹ anh sẽ lại khóc lóc một trận mất nên đành thôi.

Đàm Thịnh đúng giờ tan làm về nhà ăn cơm, anh mở cửa rồi bước vào.

"Bíp, bíp. Chủ nhân..."

Người máy Tiểu Tiểu trông thấy anh liền nhanh chóng đi đến cúi đầu.

Quả thực giữa hai người họ suốt thời gian qua có chút tồn tại cảm giác như đôi vợ chồng trẻ. Nghĩ đến đây, Đàm Thịnh lắc đầu nguầy nguậy. Anh đang suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, làm sao có chuyện đó xảy ra.

"Bíp... Bíp... Lỗi hệ thống...Lỗi hệ thống."

Đột nhiên, có tiếng nói phát ra từ người Tiểu Tiểu. Đàm Thịnh đang đi vào liền quay lại nhìn cô.

Hai mắt Tiểu Tiểu xuất hiện màu đỏ liên tục nhấp nháy, từng bước đi của cô đều ngắt quãng. Đàm Thịnh vội vàng đến gần xem.

"Tiểu Tiểu, cô sao vậy?"

"...Lỗi hệ thống... Bíp...."

"Chuyện gì vậy Tiểu Tiểu? Cô hết pin à?"

"Bíp....Bíp...."

"Tiểu Tiểu!"

"Rối loạn chương trình..."

Thoắt cái, người máy Tiểu Tiểu lao đến níu lấy cổ áo sơ mi Đàm Thịnh rồi đặt lên đôi môi mỏng của anh ta một nụ hôn.

Phải nói là Đàm Thịnh đứng hình mất mấy giây. Anh ta không ngờ có một ngày mình lại bị robot cưỡng hôn. Hành động tiếp theo của cô người máy càng khiến Đàm Thịnh hết hồn.

Tiểu Tiểu bắt đầu dùng tay lần lượt xé áo Đàm Thịnh. Đúng vậy, chính xác là dùng sức mà xé.

"Tiểu Tiểu cô làm gì vậy, mau ngừng lại."

Đàm Thịnh né tránh lớn tiếng nói hòng thoát khỏi sự kìm ép của cô người máy. Nhưng Tiểu Tiểu không phải con người, nên cô ấy không yếu ớt như phụ nữ thông thường. Đàm Thịnh vất vả rất lâu nhưng vẫn không thể trốn đi.

Sau khi ném chiếc áo sơ mi rách tan tành, Tiểu Tiểu hai mắt một màu đỏ chói tiếp tục hướng về phía quần tây của Đàm Thịnh.

Anh trợn tròn mắt khống chế hai tay cô: "Không được. Đừng mà!!!"

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đàm Thịnh nhanh trí ấn vào chiếc nút màu đen sau gáy Tiểu Tiểu. Cô dần dần mất điện, đứng yên bất động. Thế là anh ta may mắn tránh được cảnh bị lột quần. Cơ mà chẳng hiểu vì sao Tiểu Tiểu lại có hành động lạ lùng như vậy.

Vài tiếng sau, tại nhà máy sửa chữa robot thế hệ mới.

"Thành thật xin lỗi quý khách, vì một số sự cố kĩ thuật nên chúng tôi buộc phải thu hồi số robot tình yêu này lại. Tôi cảm thấy rất vui khi anh không gặp vấn đề rắc rối nào lớn với nó. Cảm ơn anh đã thông cảm cho công ty chúng tôi. Hi vọng lần sau còn có thể phục vụ quý khách. Tạm biệt."

Người quản lí hệ thống robot tiễn anh ra đến tận cửa, vẫn không ngừng rối rít xin lỗi chuyện trục trặc kĩ thuật dẫn đến robot mất đi hiệu lệnh, hành động theo bản năng. Nói cách khác thì robot này được thiết kế dựa trên quy chế phục vụ nhu cầu tình dục, nên khi mất đi bộ nhớ lập trình sẵn, nó sẽ bất chấp thực hiện hành vi tình dục cho chủ nhân. Nghe có vẻ cũng rất nguy hiểm. Đàm Thịnh nhếch môi, chắc chỉ có người như anh ta mới cảm thấy nguy hiểm thôi. Chứ một số thanh niên chắc vẫn thích điều đó.

Một tuần sau.

Cuộc sống Đàm Thịnh lại trở về quỹ đạo giống hệt trước đây khi chưa có món quà kia của mẹ mình. Đáng lý ra anh ta phải rất vui và thích nghi như cũ, đằng này Đàm Thịnh càng không có chút vui vẻ nào, thường xuyên cau có khó chịu không rõ nguyên do.

Anh nhớ dáng vẻ cô nàng ngây ngốc đi vào công ty đưa cơm cho anh rồi đội nắng đi về. Anh còn nhớ những món ăn mô phỏng giống hệt mẹ anh làm. Nhớ buổi thôi cô người ngồi cạnh giường anh để sạc pin rồi canh anh ngủ tới sáng.

Hình như...anh đang nhớ Tiểu Tiểu...

Nhớ cả nụ hôn mềm mại như thật lúc đó.

Niên đại anh đang sống không còn quá xa lạ với chuyện kết hôn giữa con người và robot từ lâu. Nhưng xưa nay Đàm Thịnh vốn không thích bọn người robot kim loại cứng ngắt đó. Có điều bây giờ ngẫm lại, anh thấy việc có một cô vợ là robot cũng không sao. Lại còn là người vợ rất mạnh mẽ nữa là đằng khác, thậm chí còn có thể bảo vệ anh nữa.

Đúng lúc này, có tiếng điện thoại reo.

"Thưa Đàm tổng, tôi gọi từ bên công ty dịch vụ người giúp việc mới. Tôi muốn thông báo rằng, robot mã số MVP ngài đã hoàn thiện, khôi phục dữ liệu bảo mật 100%. Xin hỏi ngài có còn nhu cầu sử dụng không ạ?"

"....Cần...rất cần..."