Liên tiếp đụng phải Đại Boss, Tô Vân phải làm không công cho nhà anh ta trong thời gian tới mà không được nhận bất cứ một đồng bạc nào. Ôi thôi, mới nghĩ đã thấy muốn khóc rồi! Số cô đúng thật xui xẻo tận mạng ấy chứ!
Tô Vân thở dài một hơi đầy chán nản. Tay bấm bấm vài cái như xả giận nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vô cùng không thoải mái lên được. Tô Vân bèn quyết định đến phòng trà thư giãn một chút, nếu cứ ngồi hậm hực thì đến hết giờ làm mất.
Nghĩ đến đó, Tô Vân cầm một cái ly đi đến phòng trà. Nhưng vừa đặt chân đến ngưỡng cửa cô lại nghe thấy tiếng đồng nghiệp bàn tán sôi nổi bên trong. Không nén được tò mò, Tô Vân cũng dán tai vào tấm cửa kính lén la lén lút nghe thử.
"Này, tôi bảo chắc chắn hai người họ rất mờ ám mà." - Người thứ nhất lên tiếng, hình như là giọng nữ.
"Thôi thôi đi, đừng có mà suy đoán bậy bạ. Cẩn thận kẻo vì cái miệng của cô mà ăn họa đấy."
"Theo tôi thấy, chắc chắn Tô Vân ở sau lưng mọi người dụ dỗ Boss, ý muốn trèo cao đấy." - Giọng nam cao chen ngang.
Tô Vân nhíu mày, sao lại có cả tên cô trong đây vậy?
"Hừ, vừa lùn vừa xấu. Chả có nét gì hấp dẫn nam giới hết."
"Thôi đi, người ta đã muốn thì không từ thủ đoạn đâu. Vả lại bọn đàn ông các người không phải chỉ chú tâm trên phương diện kia thôi ư?"
Thật quá đáng, dám nói cô không có sức quyến rũ à? Cô có thừa nhé...
"Cũng đúng. Chỉ là khí chất của Giám đốc phu nhân chẳng có. Tô Vân kém cỏi thế là cùng."
Kém cỏi tổ sư nhà cô, xem ai kém cỏi hơn ai. Cô có cả một tấm lòng cao thượng và thanh khiết nghe chưa hả?? Khoan đã, Giám đốc phu nhân?? Ai, ai dám tung tin đồn thất thủ này ra?
Tô Vân bực bội đẩy cửa phòng, giận dữ hét vào mặt ba người trong phòng:
"Ai dám bảo tôi quyến rũ Boss âm mưu trở thành Giám đốc phu nhân hả? Nói mau!"
Cả ba người đều giật mình suýt ngất, hai người phụ nữ mặt hoảng sợ núp sau lưng người đàn ông duy nhất kia.
"Tô...Tô...Vân...Haahha bọn ta hồ đồ nói đùa ấy mà. Làm gì có chuyện đó chứ..."
"Câm miệng, có nói không thì bảo?" - Tô Vân cầm lấy con dao nhỏ trên kệ bếp, giơ lên hăm dọa
"Á!"
"Mau mau bỏ dao xuống!!"
Hai người kia càng hoảng loạn đẩy tên nam nhân kia lên trước. Mặt mũi hắn cũng không còn giọt máu, gã không ngờ cô gái yếu này có thể bạo gan đến thế.
"Là Boss là Boss... Sáng nay có một người phụ nữ đến gây rối. Boss liền nói thật đáng tiếc, cô ta đã đến chậm mất rồi. Boss đã bị nhân viên của mình thành công quyến rũ sập bẫy. Sau đó, còn đuổi cô gái kia ra khỏi cửa. Tất cả nhân viên tầng 37 đều nghe thấy. Bây giờ có lẽ cả công ty đều biết hết..."
Tô Vân vứt con dao xuống sàn, quay người đi đến tầng 37 phòng Boss. Trên đường đi, mọi người bị khí thế áp đảo, phun ra lửa này của Tô Vân dọa cho sợ hãi. Không ai dám cản đường cô.
Tô Vân không gõ cửa trước, tự ý đẩy mạnh cửa bước vào trong.
Boss nhà cô anh tuấn ngời ngời nhàn nhã ngồi phê chuẩn công việc. Nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn. Khóe môi có chút cong cong khó nhận thấy.
"Chào sếp!"
"Cô dám tự ý xông vào đây, là có chuyện gì gấp cần nói sao?" - Anh ta dựa lưng ra sau, chầm chậm quan sát vẻ mặt Tô Vân.
Tô Vân cắn môi, khí thế ban nãy đều ban biến. Boss quả nhiên là Boss, một ánh mắt thôi cũng đủ khiến cô bủn rủn tay chân.
"Nghe đồng nghiệp bảo sáng nay sếp nhắc đến tên của tôi phải không?"
"Đúng vậy."
"Xin hỏi sếp dùng tên tôi làm gì?"
"Đuổi tiểu tam."
"Tiểu tam?"
"Phải! Người thứ ba chen chân vào quyến rũ chồng của Giám đốc phu nhân không phải đều gọi là tiểu tam sao?"
"..." Tô Vân trợn mắt, người đàn ông này! Quá ư vô sỉ. Dám đem cái lí lẽ cùn đó đối chất với cô. "Coi như đuổi tiểu tam, hà cớ gì phải dùng đến danh xưng Tô Vân của tôi?"
"Tôi dùng tên vợ tôi, cần hỏi ý kiến cô à?"
"..." Lưu manh, vô sỉ. "Hơ hơ, không ngờ phu nhân ngài cũng có cái tên giống tôi nhỉ? Trùng hợp thật!"
"Không trùng hợp, người tôi nói là em."