Lầu bốn có lớp chính, lớp mười cùng lớp mười một, lớp mười ba, là lớp tinh anh hai ban của toàn trường, lớp mười hai là lớp nghệ thuật, cùng đặt ở đồng tầng. Cho nên mọi người có một quy tắc ngầm, sáu lớp ở lầu bốn, không phải học bá thì chính là mỹ nữ soái ca.

Bạch Dạ Thần học lớp mười, Hứa Phượng Lâm học lớp mười một, vừa vặn cách vách.

Mùa đông lớp 11 năm ấy, trên sân bóng rổ của trường, Hứa Phượng Lâm rực rỡ hào quang. Tuy rằng không đạt được thành tích tốt ở lớp mười một, thế nhưng Hứa Phượng Lâm lại được bạn cùng lớp trong đội bóng rổ nhìn trúng, bọn họ tan học sẽ rủ Hứa Phượng Lâm đi chơi bóng rổ cùng. Hứa Phượng Lâm bản thân rất thích vận động, hai năm qua bởi vì học tập nên nhiều năm chưa có hưởng thụ, bóng rổ mới chơi lại cảm thấy mới mẻ. Cho nên trận kia, Hứa Phượng Lâm cùng mười hai thằng con trai cùng lớp chơi bóng rổ, tan học xong chính là một đám người rầm rầm chạy xuống lầu.

Bạch Dạ Thần từ đầu vẫn cùng hắn đi, sau đó không thể nào đến được.

Bởi vì cậu luôn ngồi trên ghế đọc sách, chỉ đưa nước đưa khăn cho Hứa Phượng Lâm, cũng không như người khác khuyến khích reo hò vỗ tay.

Hơn nữa thật nhiều nữ sinh vốn là đến xem trận bóng, cũng từ từ biến hoá thành vì nhìn Bạch Dạ Thần nên mới tới sân bóng rổ. Những nam sinh khác cảm thấy người này cướp hết danh tiếng của họ, dần dần cũng không tiếp đại cậu.

Mà những thứ này Hứa Phượng Lâm trì độn không có cảm nhận được, hắn chỉ đột nhiên phát hiện, người vẫn luôn nhìn hắn kia không thấy nữa. Hứa Phượng Lâm vì muốn trước mặt Bạch Dạ Thần biểu hiện tốt một chút, mỗi lần đều đặc biệt thể hiện, chuyền bóng ném rổ làm liền một mạch, thập phần đẹp đẽ. Hắn trước đây mỗi lần ném trúng rổ, đều sẽ hướng Bạch Dạ Thần vẫy tay một cái, Bạch Dạ Thần đối với hắn cười cười, đây là thời khắc hắn kiêu ngạo nhất.

Nhưng là, không biết khi nào bắt đầu, Bạch Dạ Thần kia luôn cười với hắn không tới nữa.

Hôm nay bạn cùng lớp lại tới rủ Hứa Phượng Lâm đi chơi bóng rổ, Hứa Phượng Lâm từ chối bảo mình bị cảm không đi được, những nam sinh khác phất tay một cái liền đi. Hắn đợi mọi người đi xa, sau đó tới cửa lớp mười, nhìn thấy Bạch Dạ Thần ngồi bên cửa sổ, cầm một quyển tiểu thuyết trinh thám, đọc ngon lành say sưa.

Hứa Phượng Lâm vừa định gọi tên Bạch Dạ Thần, để cậu đi ra, thì thấy một nữ sinh xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa ngồi trước mặt Bạch Dạ Thần. Nàng đẩy tay Bạch Dạ Thần, một bộ dáng vô cùng thân cận.

“Tiểu Bạch, cậu còn chưa đọc xong à?”

Bạch Dạ Thần lại chẳng hề như ngày thường tránh xa người khác vạn dặm, trái lại tốt tính mà nở nụ cười với nàng, “Tha cho tớ đi, ai có thể vượt được cậu.”

Nữ sinh lấy ngón tay quấn quấn đuôi tóc của mình, tiện hề hề mà trêu ghẹo: “Có muốn spoil hay không nào? Tớ nói với cậu nha, hung thủ chính là…”

Bạch Dạ Thần vội vàng bưng kín miệng nữ sinh, “Cầu cậu, đừng nói nữa đừng nói nữa, tích đức đi!” Nói xong còn lườm nữ sinh một cái.

Nữ sinh cười hì hì nhấc tay đầu hàng, sau đó che đi quyển sách, quấy rối không cho Bạch Dạ Thần đọc.

“Được rồi được rồi, trước đừng đọc nữa. Cậu ngày mai qua nhà tớ ăn cơm không? Tới chứ, lâu rồi cậu không tới rồi! Chúng ta đều rất nhớ cậu nha~”

Bạch Dạ Thần suy nghĩ một chút, tâm tình thật giống như có chút vui, tiện đà đem uất ức quét đi sạch sành sanh, “Được, ngày mai đi.”

Nữ sinh nhỏ giọng hoan hô một chút, ôm Bạch Dạ Thần xoa xoa đầu cậu, “Thật ngoan. Được rồi, cậu tiếp tục đọc đi!” Nàng nói xong, liền nhún nhảy về chỗ ngồi.

Giờ nghỉ của lớp mười rất yên tĩnh, mọi người không phải tự học thì là đi ngủ, cho nên một chút động tĩnh nhỏ đều nghe rõ ràng. Mặc dù hai người đã tận lực nhỏ giọng, Hứa Phượng Lâm đứng ở cửa vẫn nghe rõ ràng đối thoại của hai người, động tác thân mật này đó cũng thu hết vào đáy mắt.

Hắn tức giận nhìn hai người hỗ động, trong lòng như có ngọn lửa đốt cháy, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Bạch Dạ Thần không tới xem hắn chơi bóng rổ, cũng rõ ràng tại sao cậu không gọi điện thoại cho mình.

Toàn bộ là vì cậu có bạn gái.

Đúng, không sai, cũng là bởi vì nguyên nhân này, Hứa Phượng Lâm trong lòng cấp cho Bạch Dạ Thần một bản án, cậu chính là phản bội mình. Nhưng Hứa Phượng Lâm căn bản không nhẫn tâm đến trách cậu, hắn thực sự quá uỷ khuất, hắn không hiểu hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm sao lại biến thành như vậy? Rõ ràng không phải nói vĩnh viễn yêu mình sao. Này đó toàn bộ đều là nói suông sao?

Buổi tối hôm đó Hứa Phượng Lâm nặng nề viết câu nói ấy vào nhật ký của mình.

[Ngày 27 tháng 11 năm 2010. Thời tiết: Tuyết lớn

Tôi mới là lão công của Bạch Dạ Thần.]