Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 36: Say đắm Tương Tây (36)

“Grừ…”

“Hộc… hộc…”

Ở tầng dưới cùng nhà sàn là đàn gia súc do Ô Lão Lục nuôi đang chen chúc nhau thở khò khè, tiếng gầm gừ y như tiếng trẻ con khóc nghe rất chói tai.

Đám người Vương Bành Phái đang lủi thủi trốn sát vào góc trong cùng chuồng gia súc. Có người lạ lọt vào nơi ở của mình nhưng đàn gia súc không phản ứng mấy mà chỉ gầm gừ vài tiếng, thân hình núc ních trắng nhách càng chen lấn sát vào nhau hơn, vừa khéo che chắn cho đám người Vương Bành Phái.

Một mùi hỗn hợp nồng nặc như mùi thịt nát lên men lâu ngày, xen lẫn dầu ôi bốc ra từ đàn gia súc lấn át cả mùi máu tanh.

Mắt Hứa Thần ra hiệu với Vương Bành Phái, bên cạnh hắn là Úc Hòa An run lẩy bẩy quấn tấm da bò già, trong lòng đang ôm một người bê bết máu hôn mê không biết sống chết ra sao.

Phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, vì Triệu Hoành Đồ sắp trụ hết nổi rồi. Nếu máu tiếp tục chảy thì thể nào ‘chúng’ cũng sẽ lần theo mùi mò đến đây, cuối cùng cả bọn sẽ như ba ba trong rọ, mặc người làm thịt. 

Vương Bành Phái ngó thấy ánh mắt của Hứa Thần, nhưng hắn ta lắc đầu bởi giờ chưa phải lúc. Hứa Thần nén nỗi lo trong lòng tiếp tục nín thở rúc vào giữa đàn gia súc, hai mắt mở trừng trừng quan sát tình hình bên ngoài.

Muốn biết ngọn nguồn câu chuyện, vậy chúng ta quay về thời điểm tắm ba ngày.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bùa đào, trong lòng mọi người đều đề phòng vì lễ tắm ba ngày chắc chắn không diễn ra suôn sẻ, chưa kể bọn họ còn cố tình thu thập ít vật phẩm hơn.

Trong lúc thần kinh ai nấy đều căng chặt thì các ‘bà đỡ’ đã đến trại người Miêu Anh Trúc, ‘lôi’ những đứa trẻ trong bụng họ ra. Đứa nào coi cũng ngoan ngoãn hồn nhiên nhưng đám Vương Bành Phái vừa dòm đã giật thót, vì đám trẻ này mới chào đời đã cụt tay cụt chân, những nơi thiếu hụt bộ phận mọc ra một cục thịt chưa phát triển, coi như dị tật bẩm sinh rồi.

Nhưng lúc được mang về từ ngôi mộ tụi nó đều nguyên vẹn cả mà!

Dù chưa rõ quỷ nhi bên kia có bị cụt tay cụt chân không, nhưng trong lòng đám người Vương Bành Phái đều có dự cảm chẳng lành. Chẳng đợi bọn họ nghĩ sâu, bà đỡ móc một quả trứng từ trong tay áo rồi đặt vào cái chậu chứa đầy nước suối.

Quả trứng thuốc được luộc chín trong nước suối đun sôi, bà đỡ niệm xong những lời chúc phúc thì cầm trứng thuốc lên thử nhiệt độ, sau đó vừa lăn quả trứng trên người đứa bé từ đầu đến chân vừa ngâm nga:

“Lăn trứng thuốc một lần, da thịt mềm và mịn”

“Lăn trứng thuốc hai lần, muỗi sẽ tránh thật xa”

Niệm mãi cho đến câu ‘lăn trứng thuốc ngàn lần, ngăn bệnh tật vào người’ thì bà đỡ mới dừng lại bóc quả trứng thuốc với ánh mắt thèm khát, rồi đưa cho du khách.

“Mời bà đẻ ăn trứng thuốc.”

Người ta nói mỗi lần bà bầu sinh nở sức khỏe sẽ bị tổn hại rất nhiều, quả trứng này không những được luộc trong nước thuốc mà còn được lăn trên cơ thể của trẻ sơ sinh, là một món bổ dưỡng có thể tẩm bổ cơ thể và tăng cường sinh lực.

Lúc đám Vương Bành Phái nhìn thấy quả trứng thuốc, bỗng nhiên thấy đói cồn cào.

‘Tốt nhất lần này chúng ta đừng nên chạm vào gì cả.’

Những người uống canh thai nhi trong câu chuyện xưa của Bình Bình đều chết hết, chỉ có người đến muộn không uống canh thai nhi còn sống.

Câu chuyện không nhắc rõ người may mắn ấy ở thôn nào, nên bọn họ không chắc có phải người của trại Miêu Trà Bình không. Vậy cách tốt nhất là đừng chạm vào tất cả các thức ăn trong trại người Miêu Trà Bình.

Tưởng tượng thì đẹp đẽ, nhưng thực tế lại phũ phàng.

Sau khi ‘bà đỡ’ thuyết phục ăn trứng ba lần mà đám Vương Bành Phái vẫn cương quyết từ chối thì đứa trẻ trên tay bà đỡ chợt khóc ré lên, ngay sau đó vẻ mặt ai nấy đều biến sắc.

Bụng bọn họ lại cử động như còn ẩn chứa thứ gì đó, cái bụng vốn xẹp lép giờ lại căng phồng, to gấp mấy lần lúc ‘mang thai’. Da bụng mỏng dính thấy rõ cả hình dạng thứ bên trong, in hằn trên bụng.

Đó là dấu của một bàn tay, bàn chân nhỏ xíu!

“Bé cưng thích bạn nên không chịu ra.”

Bà đỡ kéo dài giọng, nhìn chằm chằm vào cái bụng phình to bằng đôi mắt dài hẹp đầy ác ý, nó lẩm bẩm: “Ăn trứng thuốc đi, nếu không nó sẽ ở mãi trong bụng bạn.”

Thoáng chốc quả trứng trong tay bà đỡ cực kỳ hấp dẫn khiến tinh thần mọi người đều bấn loạn. Vương Bành Phái cắn mạnh vào đầu lưỡi rồi phun đầy máu vào mặt bà đỡ, lợi dụng lúc nó rống lên với vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn thì hắn ta nhảy ra ngoài cửa sổ. May mắn nhà sàn không cao, Vương Bành Phái lăn một vòng rồi co giò bỏ chạy, càng ở gần quả trứng thì sức hấp dẫn càng lớn, phải né xa nó ra mới có thể trì hoãn thời gian được.

Lúc Vương Bành Phái đang bỏ chạy thì Triệu Hoành Đồ mặt mày xanh như tàu lá chuối cũng lao ra từ nhà sàn bên cạnh, ba mũi tên lao vút cắm phập vào người bà đỡ khiến nó gào thét đau đớn, ném cả đứa bé đang bồng ra ngoài. Lúc đứa bé rớt bịch xuống đất gương mặt Triệu Hoành Đồ chợt vặn vẹo rồi phun ra búng máu tươi, cậu ta ôm chặt bụng xém chút ngã nhào.

Vương Bành Phái vội đỡ cậu ta, ngoái đầu nhìn đứa bé bị quăng xuống đất vẫn không hề hấn gì, còn lật người nằm trên đất ê a bò về phía Triệu Hoành Đồ. Giờ thì nói gì nữa, Vương Bành Phái cõng Triệu Hoành Đồ cắm đầu chạy vòng quanh khu phòng dành cho du khách.

Lúc chạy sang vòng thứ hai thì một tiếng bò rống giận dữ phát ra từ trong phòng Úc Hòa An, cánh cửa bật mở, Úc Hòa An hốt hoảng vọt ra ngoài, tay cầm tấm da bò già sợ hãi lao về phía trước mém đâm sầm vào bà đỡ, cũng may Vương Bành Phái tóm lấy sừng bò bẻ lái ép Úc Hòa An chạy đúng hướng, sau đó cả ba bắt đầu chạy vòng tròn.

Ban đầu bà đỡ vẫn còn loạng choạng vì chưa quen đi bằng hai chân, còn đứa bé chỉ có thể bò nên đuổi theo sau rất chậm. Còn Vương Bành Phái thì chạy như bay, suýt nữa hắn ta đã chạy hết một vòng đuổi ngược lại chúng.

Có điều sau vài vòng, tốc độ của cả đứa trẻ lẫn bà đỡ dần nhanh hơn. Bà đỡ bắt đầu chạy bằng bốn chân, cơ thể nhấp nhô như dã thú, còn đứa trẻ thì mệt không bò tiếp nữa, nó ngồi bệt dưới đất gào khóc om sòm. Đứa trẻ khóc càng lớn, cái thứ trong bụng Vương Bành Phái càng cựa quậy dữ dội khiến hắn ta đau muốn vã mồ hôi hột.

Đứa trẻ ngồi yên một chỗ nên ba người không thể chạy vòng tròn được nữa, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ chạy lại chỗ nó. Hên sao cuối cùng Hứa Thần cũng thoát ra được dù sắc mặt xanh lè, bốn người lại tập hợp với nhau.

“Mức độ yêu thích của đứa trẻ quá cao.”

Vương Bành Phái vừa chạy vừa phân tích ngắn gọn: “Vật phẩm tắm ba ngày lại thiếu.”

Cả nhóm đã vắt óc suy nghĩ cách kiểm soát mức độ yêu thích của đứa trẻ, ngay cả vật phẩm tắm ba ngày cũng chỉ tìm vài món, đề phòng mức độ yêu thích của chúng tăng vọt nhưng nó vẫn cao hơn trung bình.

Vương Bành Phái và Úc Hòa An 5 điểm, Hứa Thần 6 điểm, Triệu Hoành Đồ 7 điểm, hiện giờ Triệu Hoành Đồ cũng là người khó chịu nhất, để mặc Vương Bành Phái cõng trên lưng.

Vương Bành Phái cũng đã tính đến số vật phẩm tắm ba ngày vì khách sạn luôn đặt ra những hạn chế cho các du khách, nếu việc chuẩn bị số vật phẩm tắm ba ngày ít đi có thể kìm hãm được sức mạnh của đứa trẻ thì kèm theo đó, sẽ là những nguy hiểm tương ứng.

“Mức độ yêu thích càng cao thì cám dỗ càng thấp, nên các bộ phận thiếu hụt của đứa trẻ để lại trong bụng họ càng nhiều.”

Trong lúc trao đổi, Vương Bành Phái nhanh chóng sắp xếp lại manh mối. Mỗi người họ đều chuẩn bị hai món đồ cho lễ tắm ba ngày, riêng Úc Hòa An là có ba món. Ban đầu hắn ta không định mài sừng bò để lấy bột, nào ngờ đứa trẻ trong bụng hắn ta lại quẫy đạp dữ dội khiến hắn ta đau xém ngất đi. Tổng hợp theo mức độ yêu thích từ nhiều đến ít thì đứa trẻ của Triệu Hoành Đồ cụt một tay một chân, đứa trẻ của Úc Hòa An và Hứa Thần cụt một tay, còn đứa trẻ của Vương Bành Phái chỉ bị thiếu tai trái.

Thế nên trong bụng mỗi người, đều đang chứa những bộ phận khiếm khuyết đó.

“Cứ vầy mãi không ổn.”

Hiện tại bốn người đang chạy vòng vòng quanh trại người Miêu Anh Trúc, còn năm tiếng đồng hồ là đến tiệc ba triều mà thể lực ai cũng sắp cạn kiệt rồi, sợ rằng không chống đỡ được tới lúc ấy. Từng cơn đau bụng quặn thắt, đói khát tột độ khiến tình trạng bọn họ càng thêm lao dốc.

“Chạy vào chuồng gia súc.”

Vương Bành Phái quyết định dứt khoát: “Chạy qua đó nhanh.”

Bốn người tăng tốc bỏ xa bà đỡ và thai nhi, đến khi lao vào chuồng chen chúc với đàn gia súc thì bà đỡ và thai nhi như bị mất mục tiêu, lang thang vô định khắp trại người Miêu Anh Trúc.

Lúc này, bọn họ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Nhà của dân địa phương tương đối an toàn.”

Vương Bành Phái thở hổn hển ngồi bệt xuống đất mà không ngại bẩn, cả người mồ hôi nhễ nhại như vừa được vớt từ dưới nước lên.

“5 giờ chiều Ô Lão Lục sẽ cho đàn gia súc ăn, nếu may mắn chúng ta có thể trốn đến lúc ấy.”

“Chưa chắc đâu.”

Hứa Thần cũng thở như trâu, hắn chạy đến nỗi cặp kính cận bị lệch sang một bên, trầm ngâm nói: “Dân địa phương nguy hiểm hơn nhiều đấy!”

“Cậu Hứa nói đúng.”

Vương Bành Phái quen tay vỗ bụng, để rồi trợn mắt vì đau: “Tốt nhất là không nên dùng cách này trừ khi hết sạch cách, chẳng ai biết sẽ gây ra chuyện gì đâu. Chúng ta cứ đợi ở đây thôi, đừng vô nhà Ô Lão Lục.”

“Hiểu rồi.”

Mọi người tận dụng cơ hội hiếm có này để nghỉ ngơi, ăn uống bổ sung thể lực, cũng thảo luận luôn các biện pháp đối phó.

“Tiệc ba triều sẽ diễn ra vào 6 giờ tối, nếu chúng ta đi muộn 1 tiếng thì sẽ là 7 giờ.”

“Tiệc ba triều là nhiệm vụ cuối cùng tại điểm tham quan thứ hai nên chắc sẽ rất khó, nếu chúng ta đến trễ thì không thể hội hợp bàn bạc với nhóm đội trưởng Miêu được ấy.”

“Vấn đề là bây giờ làm gì để tống cái mớ trong bụng ra ngoài trước.”

Vẻ mặt Úc Hòa An rầu rĩ: “Chúng ta đâu thể rinh cái mầm hoạ này theo được, càng không thể ăn quả trứng ung kia.” 

Mồm thì bảo thế nhưng vẫn không nhịn được đánh cái ực, hắn ta vừa ăn hai thanh năng lượng mà bụng cứ đói cồn cào. Ba người còn lại cũng thế, dù ăn bao nhiêu thức ăn giàu calo và năng lượng thì bọn họ vẫn chẳng thấy no.

“Chúng ta phải tìm hiểu xem, trứng thuốc có tác dụng gì đối với thai nhi.”

Hứa Thần bình tĩnh nói: “Tôi nhìn thấy trên quả trứng có một luồng âm khí màu xám đặc biệt, nên chỉ có trứng thuốc hoặc thứ gì đó cùng tính chất mới thỏa mãn được chúng.”

Vì để quan sát trứng thuốc kỹ hơn nên Hứa Thần mới nán lại lâu như vậy. Hắn thấy luồng oán khí trên trứng thuốc có màu nâu xám, rất giống với màu oán niệm trên người thai nhi.

Mọi người nghe xong thì rơi vào trầm tư.

“Vậy bắt từng con rồi hầm lên được không?”

Mặt Triệu Hoành Đồ tái mét vì đau, cậu ta ăn không vô nên chỉ uống chút nước, tay siết chặt cây cung nổi đầy gân xanh nhưng vẫn cố nhịn đau mà gằn từng chữ.

“Không được.”

Hứa Thần lắc đầu, đỡ Triệu Hoành Đồ xoay người dựa lưng vào mấy con gia súc cho thoải mái.

“Nhiệm vụ tiệc ba triều còn chưa bắt đầu, giờ chưa phải lúc giết mấy đứa trẻ.”

Nếu biết được tình hình của nhóm đội trưởng Miêu thì tốt biết mấy.

Hứa Thần thở dài nghĩ có lẽ hai bên là hình ảnh phản chiếu của nhau, nếu quỷ nhi bên nhóm Miêu Phương Phỉ vẫn chưa biến mất sau lễ tắm ba ngày thì có lẽ mấy đứa trẻ bên họ vẫn còn hữu dụng. Nhưng bây giờ cả bọn đang bị mắc kẹt ở trại người Miêu Anh Trúc còn nhóm của Miêu Phương Phỉ lại ở tuốt bên thôn Thiết Bích, chỉ có mình hướng dẫn viên Bính Cửu là được quyền tự do đi lại giữa hai nơi.

Nhanh thôi, Bính Cửu sắp đến rồi!

Vương Bành Phái nói: “Kiểm tra nhiệm vụ tiếp theo trước đi.”

Sau lễ tắm ba ngày là tiệc ba triều, Bính Cửu chắc chắn sẽ tới thông báo nhiệm vụ mới.

“Đúng vậy, hướng dẫn viên Bính sắp tới rồi!”

Úc Hòa An vốn đang chán nản lập tức mừng rỡ chà xát tay, quên luôn cả cảm giác đói cồn cào trong bụng: “Phải mau nghĩ cách để hướng dẫn viên Bính nhìn thấy chúng ta trong chuồng gia súc mới được, nhưng thế này cũng mất mặt quá.” 

Khóe miệng Hứa Thần giật giật, không ngờ giờ này mà Úc Hòa An vẫn còn tâm trạng nghĩ đến mặt mũi. Có điều ngẫm kỹ thì… hơi nhục thật!

Nhưng cũng phải chịu thôi, thời gian gấp quá bọn họ đâu còn cách nào. Ngoài kia bà đỡ và thai nhi vẫn đang bò loạn xạ dưới đất, lễ tắm ba ngày vừa kết thúc thì bà đỡ biến mất trong tiếng tru tréo đầy phẫn uất. Một lúc sau, Bính Cửu lửng thững bước ra khỏi ngôi nhà sàn của Ô Lão Lục.

Vệ Tuân đứng trên thềm dòm chuồng gia súc, đàn gia súc thấy cả người cậu thê thảm bèn cười nhạo các du khách để bợ đít cậu.

Ngăn cách giữa Vệ Tuân và các du khách không chỉ bậc thềm và cái chuồng, mà còn là mười mấy cái đầu gia súc trắng ởn lố nhố. Theo tôn chỉ của khách sạn thì hướng dẫn viên phải đối mặt với các du khách khi giải thích nhiệm vụ, nhưng Vệ Tuân thà chết chứ chẳng đời nào chui vào chuồng gia súc. Huống chi cái chuồng gia súc này nằm ở tầng dưới ngôi nhà Ô Lão Lục, chẳng biết ẩn chứa bao nhiêu giòi bọ, Vệ Tuân mới nghĩ thôi đã thấy tởm rồi.

Chờ khi cậu thông báo quy tắc của tiệc ba triều thì đến lượt cả đám Vương Bành Phái thở không ra hơi.

“Mang mấy đứa trẻ đến tham gia tiệc ba triều á… má nó.”

Đây đúng là tin sét đánh.

Hiện giờ nhóm của Vương Bành Phái có hai vấn đề cấp bách cần giải quyết, một là làm sao để không phải ăn trứng thuốc mà vẫn tống được cái thứ trong bụng ra ngoài, hai là đưa mấy đứa trẻ đến khe Tang Hồn.

Tắm ba ngày đã kết thúc nhưng vẫn còn vấn đề cần giải quyết, thông tin về tiệc ba triều do hướng dẫn viên Bính mang đến đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với họ. Tuy nhiên, các vấn đề tồn đọng thì du khách phải tự tìm cách.

Đặc biệt lúc Bính Cửu đang giải thích về nhiệm vụ thì cánh cửa của ngôi nhà sàn chợt cót két mở ra, Ô Lão Lục vẻ mặt u ám cầm ky hốt rác và cái chổi bước xuống nom như định dọn rửa chuồng gia súc. Phút chốc cả bọn đều giật thót, vội khoác ba lô lên sẵn sàng thoát khỏi chuồng gia súc bất cứ lúc nào. So với mấy đứa trẻ thì con quái vật Ô Lão Lục ghê gớm hơn nhiều, bọn họ không muốn chạm mặt ông ta.

Nào ngờ mới nhác thấy Bính Cửu, Ô Lão Lục bỗng cúi gằm mặt hừ lạnh một tiếng rồi quay vào nhà!

Đội ơn trời!

Dù không biết hướng dẫn viên Bính đã làm gì nhưng điều này đã mang lại cho cả nhóm chút thời gian quý báu, ngay cả Vương Bành Phái cũng thở nhẹ ra. Thời gian là vàng bạc, không biết khi nào Ô Lão Lục sẽ quay lại nên mọi người phải tranh thủ thảo luận thôi.

“Màu oán niệm của trứng thuốc giống màu oán niệm trên người đứa trẻ à?”

“Đúng vậy.”

Hứa Thần khẳng định: “Tôi chưa từng thấy màu oán niệm nào như vậy, ở những nơi khác trong trại người Miêu Anh Trúc.”

“Lạ nhỉ.”

Vương Bành Phái sờ cằm: “Có khi nào chúng là một không?”

“Là một sao?”

Úc Hòa An nhíu mày: “Cũng, cũng có nghĩa trứng thuốc là tay chân bị cụt của đứa trẻ à?”

“Không phải thế.”

Hứa Thần lắc đầu trầm ngâm nói: “Anh Vương, có phải ý anh…”

“Giả dụ, tôi chỉ đưa ra giả dụ thôi.”

Vương Bành Phái nói: “Nếu quả trứng thuốc tượng trưng cho ‘canh thai nhi’, vậy thì thai nhi là gì?”

“Thịt thai nhi!”

Úc Hòa An rú lên, sau đó vội bụm miệng. Tuy mấy bà đỡ đã biến mất nhưng lũ trẻ vẫn còn đây, bọn nó đang ôm trứng thuốc lang thang ngoài chuồng gia súc, những cặp mắt u tối sâu thẳm đầy tà khí như ma quỷ nhìn về phía này, đâu còn vẻ đáng yêu của em bé nữa. Tuy nhiên chúng không dám đến gần chuồng gia súc, nên tạm thời bọn họ vẫn an toàn.

Úc Hòa An nói nhỏ:

“Nhưng, nhưng thứ bị làm thịt chẳng phải…”

Chẳng phải là quỷ nhi sao? Vậy những đứa trẻ này đến từ đâu?

“Tộc trưởng bệnh nặng nên cần gấp thai nhi để tẩm bổ chữa bệnh, ông ta đã nhẫn tâm xuống tay với đứa cháu do con gái ruột mình mới sinh, sau đó nói dối rằng đó là thai nhi. Làm ra chuyện tày trời như vậy mà ông ta còn tổ chức tiệc linh đình, mời khách khứa từ các trại khác đến, âm mưu dùng dương khí để trấn áp oán khí của thai nhi…”

Hứa Thần lẩm bẩm: “Con quỷ nhập vào đội trưởng Miêu đã kể vậy, tộc trưởng của trại muốn ăn thịt thai nhi để chữa bệnh, nhưng đám người uống canh thai nhi đều chết hết…”

“Mọi người nói xem, thai nhi nhỏ như vậy thì liệu có thêm thai nhi nào khác bị ăn nữa không? Tộc trưởng ăn thịt đứa con của Bình Bình, còn những người khác chỉ uống canh thôi thật sao? Chúng ta đều thấy xung quanh mộ thai nhi, còn có thêm vài nấm mồ nữa mà.”

“Nhưng nếu có thịt thai nhi khác, tộc trưởng cần gì ăn thịt đứa trẻ do con gái ruột mình sinh ra chứ!?”

Vương Bành Phái nói: “Có thể là, đứa trẻ do con gái ruột ông ta sinh ra mang điểm đặc biệt gì đó.”

“Còn một chuyện nữa.”

Hứa Thần nhíu mày: “Quỷ nhi và đứa trẻ là hai sự lựa chọn riêng biệt, nếu chọn bên khác thì sẽ mang lại kết quả hoàn toàn trái ngược.”

“Nếu quỷ nhi và đứa trẻ đều là thai nhi bị ăn thịt, vậy chúng không nên đối nghịch nhau, càng không thù hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống bên còn lại mới đúng.”

Úc Hòa An càng nghe càng lú, bèn nhặt một cành cây vẽ xuống mặt đất. 

Quỷ nhi (thịt thai nhi) — tộc trưởng — dân trong thôn + khách mời (?).

Trẻ con (thịt thai nhi) — dân trong thôn + khách mời.

Quỷ nhi có thù hận với trẻ con.

“Bầy xác thối ở nghĩa trang Tiểu Long, chắc là người dân thôn Thiết Bích.”

Úc Hòa An hỏi với giọng không chắc lắm: “Chúng đã xuất hiện ở điểm tham quan đầu tiên, vậy sẽ không xuất hiện ở điểm tham quan thứ hai nữa đúng chứ?”

“Con quỷ nhập vào người Miêu Phương Phỉ kể lại chuyện năm xưa, hẳn là có liên quan đến điểm tham quan này.”

Triệu Hoành Đồ miễn cưỡng vực dậy tinh thần, giật lấy cành cây từ tay Úc Hòa An rồi vòng vài vòng lên dòng chữ mà hắn ta đã viết.

“Dòng phía trên anh viết là phía quỷ nhi, còn dòng phía dưới là phía chúng ta.”

Bọn họ đã bị tách nhóm làm nhiệm vụ, dĩ nhiên đối tượng phải đối mặt cũng khác nhau. Bỏ qua các yếu tố quỷ nhi, Bình Bình và tộc trưởng thì những manh mối còn lại đã khiến mọi người thoắt cái nhận ra.

“Vì sao những đứa trẻ lại muốn ăn canh thai nhi?”

Hứa Thần nói: “Chúng muốn lấy lại tứ chi hoàn chỉnh của mình, để đi đầu thai à?”

“Nhưng anh Vương nói, quỷ nhi và thai nhi đối nghịch nhau cơ mà.”

Úc Hòa An nhặt một cành cây vạch mấy đường lung tung trên đất, lẩm bẩm: “Nếu ăn canh thai nhi sẽ đối nghịch với quỷ nhi. Nếu ăn canh thai nhi sẽ đối nghịch với quỷ nhi… A!”

Hai mắt Úc Hòa An chợt sáng bừng, hắn ta ngẩng phắt đầu: “Chẳng, chẳng lẽ đám thôn dân được mời tới… Triệu, Triệu Hoành Đồ, cậu đi đâu vậy?!”

“Canh thai nhi, canh thai nhi…”

Tiếng kêu sợ hãi của Úc Hòa An khiến mọi người vô thức nhìn về phía Triệu Hoành Đồ, lập tức kinh hãi vì thấy cậu ta lảo đảo đứng dậy, đi tới rìa chuồng gia súc lúc nào chẳng hay.

“Hoành Đồ, cậu định làm gì?”

Vương Bành Phái quát khẽ tóm lấy Triệu Hoành Đồ, nhưng Triệu Hoành Đồ lại giãy giụa kịch liệt ôm bụng đau đớn, cả người vã đầy mồ hôi lạnh, cơ thịt co rúm: “Tôi muốn ăn canh thai nhi, tôi muốn ăn canh thai nhi!”

“Cậu ta bị yểm rồi!”

Vương Bành Phái kẹp chặt Triệu Hoành Đồ, dùng dao rạch ngón tay của mình ấn máu lên giữa trán Triệu Hoành Đồ, cơn bỏng rát lập tức khiến cậu ta hét lên thảm thiết. Hứa Thần đang đợi ở bên cạnh vội bịt miệng Triệu Hoành Đồ, cậu ta vùng vẫy điên cuồng như cá mắc cạn, gào thét đau đớn khiến người nghe không khỏi kinh hồn bạt vía, hai bên Thái dương nổi đầy gân xanh nhưng đôi mắt vốn vô hồn đã dần lấy lại sự trong trẻo.

“Cậu tỉnh chưa, thấy sao rồi?”

Triệu Hoành Đồ thở hổn hển gật đầu rồi lại khẽ lắc đầu, Hứa Thần thả tay xuống, lo âu nhìn Vương Bành Phái.

Quả nhiên khách sạn không để yên cho bọn họ qua ải, vừa rồi Triệu Hoành Đồ đã bị dục vọng với canh thai nhi mê hoặc tâm trí. Nếu không tống hết thứ trong bụng ra ngoài thì cậu ta chẳng thể bình thường lại được. Hiện giờ ba người Vương Bành Phái còn có thể đánh thức cậu ta kịp thời, nhưng ai cũng hiểu sớm muộn gì hai người Hứa Thần và Úc Hòa An cũng xảy ra chuyện.

Cuối cùng toang hết cả đám.

Triệu Hoành Đồ cũng hiểu điều này, nhớ lại ban nãy mình hồ đồ bị dục vọng với canh thai nhi khống chế mất lý trí thì đổ mồ hôi lạnh. Bản thân cậu ta càng hiểu rõ dục vọng này hơn ai, nó vẫn đang ẩn sâu trong cơ thể vì bị kiềm chế tạm thời, lát nữa thôi nó sẽ ngóc đầu dậy bằng một cách cực đoan hơn.

Không thể tiếp tục như vậy.

Không thể, không thể cứ kéo dài mãi được.

Triệu Hoành Đồ nghiến răng nắm lấy tay Vương Bành Phái, khó khăn nói: “Cung tên, cung tên của tôi…”

“Bình tĩnh, chúng ta phải thật bình tĩnh. Tình huống chưa tệ đến mức đó đâu.”

Vương Bành Phái an ủi Triệu Hoành Đồ rồi đưa cung tên cho cậu ta, từng giây từng phút đều để mắt đến hành động của Triệu Hoành Đồ. Thấy tay cậu ta run rẩy gõ mấy cái, một bình thuốc nhỏ rơi ra thì đám người Hứa Thần mới yên tâm phần nào.

Các đạo cụ vũ khí đặc biệt mua từ khách sạn hoặc tình cờ có được trong một số chuyến hành trình, luôn kèm theo vài chức năng như túi bí mật này nọ, có thể cất giữ vài vật phẩm quý giá.

Triệu Hoành Đồ cố nuốt viên thuốc bổ máu trung cấp quý giá nhất của mình. Các đạo cụ bên ngoài đều không có tác dụng trong Đắm say Tương Tây, Triệu Hoành Đồ chỉ đành trông chờ vào vận may thôi.

Trong bụng như có dòng nước ấm chảy vào, cuối cùng Triệu Hoành Đồ cũng lấy lại được chút sức lực. Cậu ta vuốt ve cái bụng căng phồng thật lâu như đang tìm kiếm thứ gì đó. Triệu Hoành Đồ hít sâu, thừa dịp ba người Vương Bành Phái đang thảo luận, đôi mắt Triệu Hoành Đồ chợt lóe lên tia tàn nhẫn.

Cậu ta nghiến răng xoay người cầm cây cung sắc bén như dao, dứt khoát đâm vào bụng dưới của mình!

“Aaaaaa!”

Triệu Hoành Đồ mặt mũi tái xanh, đau đớn hét lớn rút phựt cây cung ra làm máu tươi bắn tung tóe.

Dính trên đầu mũi nhọn của cây cung, là một bàn tay nhỏ màu xám xanh.