Đoàn Diên Khánh nghe tiếng nhìn lại, chợt thấy Hư Trúc bước lên hành lễ,

“Thí chủ, thứ cho tiểu tăng hỏi nhiều, ngươi muốn phá ván cờ này?”.

Đoàn Diên Khánh mặc dù không hiểu Hư Trúc có ý gì, nhưng cũng không tức giận, chỉ hơi vuốt cằm tỏ vẻ.

Hư Trúc nhìn thoáng qua Tô Tinh Hà, xác định thần sắc lão lạnh nhạt cũng không có hờn giận, lúc này mới thiện ý khuyên nhủ Đoàn Diên Khánh,

“Thí chủ, ván cờ này có thể mê hoặc lòng người, mong rằng thí chủ đừng nên phá nó”.

“Mê hoặc lòng người?”. Đoàn Diên Khánh cười lạnh,

“Ta thật muốn nhìn thử xem, nó mê hoặc lòng người như thế nào?”. Nói xong, cũng không phản ứng với Hư Trúc liền đến phía đối diện Tô Tinh Hà ngồi xuống, hai người bắt đầu đánh cờ.

Đoàn Dự đứng một bên nhìn, thấy Đoàn Diên Khánh mới chỉ đi mười nước quả thật là hữu mô hữu dạng, rất có quy củ, nhưng bắt đầu nước thứ mười một, lại dần dần lệch khỏi quỹ đạo, vẻ tà dị lập tức bộc phát.

Hai người ngươi tới ta đi lần lượt khoảng hai mươi nước, Huyền Nạn thấy nước cờ của Đoàn Diên Khánh đã bị Tô Tinh Hà chặn lại, phía trước không còn đường đi, phía sau lại có truy binh, không khỏi động tâm,

“Đoàn thí chủ, ngươi mười nước đầu thì đi đường chính, nhưng từ nước mười một trở đi lại vào bàng môn, càng lúc càng sâu, đã đến lúc không còn cứu được nữa rồi”.

Một lời nói xong, theo kinh nghiệm của Đoàn Diên Khánh, tay trái nắm thiết trượng ngừng lại giữa lưng chừng, hơi hơi phát run, nhưng như thế này là sao? Điểm không xuống được.

Ván cờ Trân Lung này vốn biến ảo đủ kiểu, tùy theo người mà thành. Đinh Xuân Thu thất bại là vì lão đối với sư môn bất công mà oán hận, muốn thống nhất võ lâm rồi lại không được như nguyện nên giận dữ. Đoàn Diên Khánh thì thống hận chính mình thân thể tàn phế, rõ ràng là hậu duệ hoàng thất nhưng lại không chịu học tập võ công chính tông của bản môn, mà chuyển sang tập luyện bàng môn tà thuật. Hiện giờ bị lời nói của Huyền Nạn quanh quẩn trong đầu, Đoàn Diên Khánh không thể khống chế chính mình, tâm tư bị ván cờ Trân Lung trói buộc, ngoại ma xâm nhập không cách nào điều khiển bản thân.

Đinh Xuân Thu thấy sắc mặt Đoàn Diên Khánh dại ra có hơi mơ hồ, trong lòng biết hắn đã bị ma nhập, thích thú ở một bên bỏ đá xuống giếng,

“Một người từ chính nhập tà, cải tà quy chánh rất khó, ngươi cả đời này nhất định sẽ bị tàn phế! Ngươi nếu là anh hùng hảo hán, không bằng hiện tại tự sát, tốt xấu dưới cửu tuyền thấy tổ tiên Đoàn gia còn có thể cúi đầu thỉnh tội”.

Đoàn Diên Khánh ma nhập đã sâu, hơn nữa Đinh Xuân Thu còn mượn gió bẻ măng, chính mình cũng ngơ ngác lăng lăng, chợt giơ thiết trượng kia lên đánh vào ngực, trong miệng vẫn nói nhỏ,

“Đúng vậy a! Không bằng tự sát đi!”.

Tất cả mọi người chung quanh biết Tinh tú lão quái không có hảo ý, rõ ràng là muốn nương cơ hội này trừ bỏ một mối họa lớn, nhớ tới vừa rồi chính lão bị ma nhập, Đoàn Diên Khánh cũng đã ra tay cứu lão một mạng, nhưng trong nháy mắt liền trở mặt không nhận, có thể thấy được Tinh Tú phái quả thực không phải võ lâm chính phái, vì thế khiến cho thiên hạ phỉ nhổ.

Mọi người ở đây ngày thường đều có cừu oán với tứ đại ác nhân, hiện giờ thấy Đoàn Diên Khánh muốn tự vẫn, ai trong lòng cũng vô cùng vui sướng, đương nhiên sẽ không ra tay cứu hắn.

Về phần Huyền Nạn đứng trong các cao tăng của Thiếu Lâm tự, mặc dù lòng dạ từ bi, nhưng muốn ‘cảnh tỉnh’ đánh thức Đoàn Diên Khánh thì cần phải có nội lực ngang bằng hắn, nếu không thì vô ích, ngược lại còn mang tai họa. Nội tâm tuy lo lắng nhưng đành bất lực.

Công lực thâm hậu cũng chỉ rải rác mấy người. Trừ bỏ Tô Tinh Hà cẩn tuân sư mệnh không được cứu giúp, Đinh Xuân Thu thì tuyệt không đáng tin cậy. Còn lại Mộ Dung Phục và Đoàn Dự là có thể.

Chỉ tiếc, Mộ Dung Phục bây giờ không lấy thân phận ‘Lý Diên Tông’, đối với chuyện của Đoàn Diên Khánh bất quá chỉ là thái độ người xem, không có ý định cứu giúp hắn.

Đoàn Dự mắt thấy Đoàn Diên Khánh giơ cao thiết trượng đánh vào ngực mình, nghĩ lại người này dù sao cũng là phụ thân của bản chính, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tốt xấu tương lai hạnh phúc bốn người nhà hắn còn cần đến người kia, liền tiến lên tích tụ nội lực bắn ra một đạo bạch quang, hướng thiết trượng của Đoàn Diên Khánh thẳng tắp vọt tới, thành công cản lại nó một giây trước khi đâm vào ngực.

Thiết trượng trong tay Đoàn Diên Khánh chệch qua, sau khi hoàn hồn, lúc này mới bừng tỉnh chính mình vừa rồi đã trở về từ quỷ môn quan.

Quay đầu nhìn Đoàn Dự, Đoàn Diên Khánh tuy cảm kích ân cứu mạng của hắn, nhưng thiếu niên kia lại là con của Đại Lý Trấn Nam Vương – Đoàn Chính Thuần, một tia hảo cảm vừa dâng lên lập tức bị sự chán ghét thay thế, không thèm cảm tạ hắn, chỉ đứng dậy chống thiết trượng dời sang bên cạnh rồi đi luôn.

Mặt khác võ lâm nhân sĩ thấy Đoàn Diên Khánh cư nhiên đối ân nhân cứu mạng không có nửa điểm cảm tạ, vẫn cao ngạo như trước, mặc dù trong lòng đã biết tứ đại ác nhân xưa nay đều là vậy, nhưng vẫn tránh không khỏi mà cảm thán.

Đoàn Dự thì không cho là đúng. Người nọ có muốn cảm tạ hay không hắn cũng không ngại. Chỉ cần về sau khi ra tay giết hắn, có thể nhớ tới việc hôm nay, xuống tay lưu tình một chút cũng liền thỏa mãn.

Sau khi biết ván cờ Trân Lung có thể mê hoặc lòng người, mọi người chung quanh đều không dám bước lên khiêu chiến.

Khoảng nửa khắc sau, ngay lúc Tô Tinh Hà nhắm mắt lại, Mộ Dung Phục từng bước đi tới trước, đang định đến bên ván cờ, Đoàn Dự đã cuống quít đưa tay túm y lại, đè thấp thanh âm nói,

“Ngươi không muốn sống nữa sao? Ván cờ có thể nhiễu loạn tâm trí ngươi, ngươi không phải không biết, ngươi ăn no rảnh rỗi muốn đi tìm đường chết sao?”.

Mộ Dung Phục nghe được trong lời nói của hắn tràn đầy hoài nghi, hiển nhiên là đối việc mình phá ván cờ này hoàn toàn không tin tưởng, lúc này mới nhíu mày, trầm giọng nói,

“Người khác phá không được, chẳng lẽ ta cũng không?”.

Đoàn Dự đã biết nội dung vở kịch phát triển, người cuối cùng phá được ván cờ kia chính là Hư Trúc hòa thượng đã đánh bậy đánh bạ, mà Mộ Dung Phục trong lúc phá ván cờ cũng sẽ hãm sâu mê huyễn bên trong không thể tự kềm chế, hiện giờ đang êm đẹp, y cư nhiên muốn đi phá bỏ ván cờ, Đoàn Dự cũng biết mình không thể ngăn cản được y, không khỏi giận dữ,

“Tốt lắm, ngươi nếu muốn chết thì cứ việc đi, dù sao ngươi cũng là cái loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a”.

Câu cuối cùng ‘Dù sao Lục Mạch Thần Kiếm của ta cũng có thể cứu ngươi’ đã bị Đoàn Dự mạnh mẽ đè ép lại. Nhìn Mộ Dung Phục bước tới ghế đá, Đoàn Dự hận không thể vả miệng mình.

Tật xấu của ta, cái ý niệm ‘Hết thảy có ta ở đây’ ở trong đầu là gì đây? Quả nhiên là do ở cùng ngoại tộc nhiều quá, gần mực thì đen.

Đoàn Dự trong lòng tuy là nghĩ vậy, nhưng ánh mắt lại thủy chung nhìn chằm chằm Mộ Dung Phục, chỉ sợ một cái bất thần, người nọ liền huy kiếm cắt cổ, hắn sẽ không thể cứu y.

Mộ Dung Phục không nhanh không chậm, mỗi một bước đều trải qua thâm tư thục lự (suy nghĩ thấu đáo). Tô Tinh Hà thì rất nhanh, giống như mỗi quân cờ của Mộ Dung Phục đều nằm trong dự đoán của lão.

Hai người một nhanh một chậm đi ước chừng khoảng hai mươi nước cờ, quân trắng của Mộ Dung Phục bị Tô Tinh Hà đẩy vào góc chết, không còn phương pháp xoay chuyển trời đất. Dần dần, cờ trắng cờ đen trước mắt tựa hồ hóa thành quan tướng sĩ tốt, đông có đoàn nhân mã, tây có bãi chiến trận, mà Mộ Dung Phục thì bị vây trong đó, liều mạng chém giết, nhưng tại sao lại như vậy a? Giết mãi cũng không chết.

Trong mơ hồ, có một thân ảnh chạy tới túm lấy y, lôi y chạy ra từ một lỗ hổng. Chiến hỏa khói thuốc súng phía sau từ từ xa dần, hai người dừng lại ở một chỗ đất bằng phẳng, người nọ quay đầu lại hướng y cười nói,

“Mộ Dung Phục, ta cũng chỉ có thể cứu ngươi đến đây, đường của ngươi về sau phải tự mình đi rồi. Phục quốc là một việc lớn, ngươi cố lên, ta tạm biệt không tiễn!”.

Người nọ xoay người bước đi, Mộ Dung Phục từ trên ghế đá nhảy dựng lên, tay cầm chiết phiến phàn kim trạo cốt đuổi theo hướng thân ảnh người đó, trong miệng giận hô,

“Đoàn Dự, đứng lại cho ta! Ngươi nghĩ muốn dễ dàng rời đi vậy sao, ngươi trước tiên phải hỏi qua cây quạt trên tay ta đã!”.

Trong mắt mọi người, Mộ Dung Phục cũng là đột nhiên từ trên ghế nhảy lên, kim phiến cầm trên tay hướng Đoàn Dự đứng một bên đánh tới.

Đoàn Dự bị tấn công đột ngột trở tay không kịp, cuống quít thi triển Lăng Ba Vi Bộ lui về phía sau, cả kinh nói,

“Mộ Dung Phục, người ta nổi điên là muốn giết mình, ngươi nổi điên là muốn giết ta, ngươi không tính sai chứ?”.

Mộ Dung Phục hoàn toàn không thấy rõ người trước mắt, chỉ hướng thân ảnh càng chạy càng xa trong ảo mộng của mình mà đuổi giết, đáy lòng bị lửa giận thiêu đốt, giống như vì sự quyết tuyệt rời đi của hắn, lại phảng phất vì mộng phục quốc vô vọng bi thương của mình.

Đoàn Dự không muốn đả thương một người đang bị ma nhập, hắn vội dùng Lục Mạch Thần Kiếm đánh văng kim phiến trong tay người nọ, nhanh chóng điểm lên huyệt đạo y, ý trí hỗn loạn của Mộ Dung Phục lúc này mới dần dần khôi phục.

Đám người Bao Bất Đồng và Vương Ngữ Yên trong lúc Mộ Dung Phục chơi cờ đều là nhìn không rời mắt, sau khi thấy y đột nhiên đuổi giết Đoàn Dự, nhất thời không thể hoàn hồn, khi mấy người này hoang mang rối loạn xông về phía trước, Đoàn Dự đã cứu tỉnh Mộ Dung Phục.

Vương Ngữ Yên bất chấp tất cả, lôi kéo Mộ Dung Phục nói ra lời nói nghĩ mà sợ,

“Biểu ca, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại muốn giết Đoàn công tử, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”.

Vương Ngữ Yên không phải lo lắng Đoàn Dự, nàng chỉ là nghĩ Mộ Dung Phục giờ phút này nếu cuồng tính đại phát, trước mắt bao người, làm sao mà bịt miệng mọi người được chứ, lại như thế nào nói y ra tay tùy tiện?

Mộ Dung Phục lúc này mới thanh tỉnh, vừa rồi y quả thật bị ván cờ kia mê hoặc. Lại nghe Vương Ngữ Yên nói y đuổi giết Đoàn Dự, nhớ tới bóng dáng người nọ trong ảo ảnh cách mình rất xa, không khỏi quay đầu nhìn người bên cạnh.

Mộ Dung Phục còn chưa thấy được khuôn mặt cười hì hì của Đoàn Dự, Phong Ba Ác đã đi tới hướng Đoàn Dự tạ ơn rồi cùng Bao Bất Đồng đỡ y qua một bên nghỉ ngơi.

Hư Trúc lặng lẽ tiến lên, kéo tay áo Đoàn Dự nói khẽ,

“Đoàn huynh đệ, tiểu tăng thấy ván cờ này thực hại người, khiến cho nhiều người điên cuồng. Tất cả mọi người không giải được ván cờ này, không bằng tiểu tăng đi nhiễu loạn nó, cũng miễn cho nó hại người khác, ngươi thấy thế nào?”.

Đoàn Dự quay đầu lại kinh ngạc nhìn Hư Trúc một cái, vui mừng quá đỗi chụp tay lên vai hắn, cười nói,

“Nhìn không ra ngươi có ý nghĩ lảu lỉnh như vậy. Cứ làm theo như ngươi nói đi”.

Đoàn Dự đoán rằng Hư Trúc sẽ không thương lượng việc này với Huyền Nạn, sợ Đại hòa thượng kia lại trách cứ hắn. Nói như vậy, Hư Trúc nửa đường cứng rắn cầu tới ‘huynh đệ’, hẳn là hắn vẫn có một địa vị nào đó đối với Hư Trúc.

Đoàn Dự không khỏi có chút đắc ý, nhìn Hư Trúc hướng bàn cờ đi đến, nghĩ kế tiếp cũng không tới phiên mình, liền đi tới chỗ Mộ Dung Phục nghỉ ngơi, dựa lên một cây đại thụ lười biếng nói,

“Mộ Dung công tử, ván cờ này ngài vừa lòng chưa? Ta bảo ngươi đừng đi, ngươi không nghe, còn tưởng rằng ta hại ngươi. Đều là người, vì sao khác biệt lớn như vậy a? Ta và ngươi cũng đánh cờ, nhưng ta thì không bị mê hoặc, hơn nữa, ngươi biết rõ ván cờ kia có vấn đề, chẳng lẽ còn muốn tự tay đánh lên ngực mình, ta thật không rõ, đánh xong ván cờ kia thì ngươi thấy thư thái sao?”.

Bao Bất Đồng trầm mặc không lên tiếng. Vương Ngữ Yên và Phong Ba Ác cũng không có phản bác. Mộ Dung Phục được Đoàn Dự cứu giúp, trên mặt tuy hơi hổ thẹn, nhưng trong lòng thì rất vui sướng. Vốn định tùy ý hắn nói vài câu cũng được, ai ngờ người nọ hảo huấn không chút nào cố kỵ mặt mũi của y, Mộ Dung Phục bực bội, mặt mũi có chút không nhịn được, không khỏi thốt nhiên cả giận nói,

“Làm người trên đời, sao lại không muốn cầu? Hôm nay ngươi cứu ta một lần, ngày sau Mộ Dung Phục ta sẽ hoàn trả gấp bội. Mộ Dung Phục ta nói được là làm được, tuyệt không thiếu nợ nhân tình của Đoàn Dự ngươi”.

Tuy chỉ mấy lời đơn giản, nhưng ngữ khí sắc bén khiến Đoàn Dự biến sắc, trừng mắt y một lúc lâu mới xanh mặt nói,

“Hảo, Mộ Dung Phục, ngươi được lắm! Hôm nay là ta mù mắt mới đi cứu ngươi, ngươi sống hay chết liên quan gì đến ta, ngươi có nhảy xuống Lôi Cổ sơn cũng là do ngươi tự chuốc lấy! Chúng ta cứ tách ra như vậy, về sau ngươi đi đông ta đi tây, cả đời không qua lại với nhau!”. Nói xong hừ lạnh một tiếng, mang theo Chu Đan Thần cùng Phó Tư Quy nổi giận đùng đùng đi xuống núi.

Hai người đều nổi nóng, Mộ Dung Phục nhìn thoáng qua bóng dáng Đoàn Dự rời đi, thấy hắn không thèm quay đầu nhìn lại, cứ thế một đường quyết tuyệt bỏ đi, trong lòng một trận bực mình, đứng dậy quay sang đám người Bao Bất Đồng,

“Chúng ta đi”. Nói xong, xoay người theo một con đường khác đi xuống núi.