Hơn nửa tháng lên đường, cuối cùng bọn họ cũng tới quan ngoại Cát Tát Lạp.

Dọc theo đường đi Man tộc chỉ cần thấy chiếc xe ngựa chạy qua, đều hoan hô hai tiếng, như là hoan

nghênh bọn họ an toàn trở về.

"Chủ tử, người đã trở lại." Tổng quản phủ xoa xoa tay, mừng rỡ ra đón, nét cười đôn hậu trên mặt tràn

đầy thần sắc tôn kính, nhanh nhẹn nhận lấy đấu lạp từ trên tay Triển Trì Tuyệt.

"Cáp Tát, ta không có ở đây ngươi cực khổ nhiều rồi." Đối với tổng quản đã sinh sống ở phủ hơn bốn

mươi năm, hắn hết sức yên tâm, chỉ cần giao phó công việc cho hắn, cũng chưa từng thất bại.

"Đây là chức trách Cáp Tát phải tận tâm, vị này là?" Nhìn người chậm rãi xuống xe ngựa, Cáp Tát cười

cười, hiểu rõ, đồng thời gật gật đầu như chào hỏi.

Xấu hổ cười, Họa Tâm cũng không biết nên giới thiệu mình như thế nào, bởi vì ngay cả thân phận mình

là tiểu thiếp thứ mấy của hắn nàng cũng không biết, thì phải nói ra khỏi miệng thế nào đây.

"Gọi nàng là Họa Tâm." Cũng không giải thích nhiều, Triển Trì Tuyệt nhớ trong khách điếm hình như có

người nói như thế.

"Họa Tâm cô nương muốn ở chính là?"

Cáp Tát tận trách chờ chủ tử phân phó, chỗ ở khác nhau, thì đại biểu địa vị chênh lệch xa, cũng muốn

xem quyết định phân lượng của nàng ở trong lòng chủ tử.

"Bằng không thì ở cách vách phòng ta?" Triển Trì Mạc từ trên cửa sổ xe ngựa lộ đầu ra, nụ cười mỉm chi

trên mặt lóe một chút tia giảo hoạt.

Đầu cũng không chuyển, Triển Trì Tuyệt mở miệng cự tuyệt.

"Để nàng ở sương phòng tam đẳng."

Sương phòng tam đẳng? Không phải là hắn nghe lầm đi? Cáp Tát ngoáy ngoáy lỗ tai, mỗi lần chủ tử

mang nữ tử về, ít nhất cũng là sương phòng nhị đẳng, nàng lại phải ở sương phòng tam đẳng?

Thấy động tác kỳ quái của tổng quản, còn có thần sắc kinh ngạc, trong lòng Họa Tâm cũng thật kỳ quái.

"Tuyệt, ngươi thật nhẫn tâm sao?" Triển Trì Mạc lắc đầu một cái, rất không vừa ý với cách làm của đệ

đệ, ở chỗ đó, thì cũng không khác tỳ nữ.

"Cáp Tát, ngươi mang nàng đi thu xếp tốt sau đó tới gặp ta." Hắn không suy tính liền cho phân phó tổng

quản.

"Vâng" Cáp Tát ôm bọc y phục của nàng, đi trước dẫn đường, chỉ cần là chủ tử phân phó, hắn tuyệt đối

không hỏi nhiều một câu, đây chính là nguyên nhân hắn được chủ tử trọng dụng.

Quay đầu lại nhìn về Triển Trì Mạc đang mỉm cười vẫy tay với mình, nàng gật đầu một cái vội vàng theo

sát Cáp Tát.

"Mạc, ngươi nên đi làm chính sự của mình đi, chuyện cũng bị ngươi kéo dài hơn một tháng, người trong

tộc đều có chút oán hận." Triển Trì Tuyệt lạnh lùng nhắc nhở, hắn thật đúng là nhàn nhã."

Mới hơn một tháng mà thôi, cũng không phải là không làm, huống chi, chỉ cần ta ra tay khẳng định là

xong xuôi, ngươi cần gì phải gấp gáp chứ." Triển Trì Mạc cười khẽ, một tay lay bả vai đệ đệ, thổi một hơi

lành lạnh bên tai hắn.

Một tay đẩy cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ, Triển Trì Tuyệt thật muốn một quyền đánh bay

hắn.

"Phải không? Nếu như ngươi không ngại phe phái các tộc đến càu nhàu, như vậy ngươi hãy tận lực đợi

đến thời khắc cuối cùng, hoặc là, ngươi muốn bị phe phái các tộc gọi đi tông phủ giảng dạy?"

"Hành hành hành, ta đây còn không được." Mình ở Man tộc đã trải qua chuyện phản nghịch, đã làm cho

phe phái các tộc rất đau đầu, nếu không làm việc cho tốt, chỉ sợ hắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Triển Trì Mạc mới vừa đi về phía trước mấy bước, vừa giống như hồi tưởng được cái gì liền xoay người

lại.

"Tuyệt, chớ có trách ta làm ca ca mà không nhắc nhở ngươi, Họa Tâm không giống bề ngoài của nàng

kiên cường như thế, nữ tử đoạn chưởng ở kinh thành dường như luôn chịu sự khinh thị, nếu như ngươi

không thể chiếu cố nàng thật tốt, thì nên để nàng rời đi."

Không có lên tiếng, Triển Trì Tuyệt rất ít khi có thể nghe được hắn tự xưng là ca ca, cảm thấy có chút

kinh ngạc.

"Ngươi nghe được cũng tốt, không nghe lọt cũng được, nói hết như thế, hi vọng sau này ngươi không

làm ra chuyện khiến mình hối hận là được." Thở dài, Triển Trì Mạc lắc đầu rời đi.

Hối hận sao? Cho tới bây giờ hắn chưa từng hối hận qua.

Nhẹ xuy một tiếng, Triển Trì Tuyệt giẫm chận tại chỗ đi vào phủ.

"Cáp Tát, vị cô nương này chính là nữ tử chủ tử mang về sao?" Một nữ tử có khuôn mặt quyến rũ nằm

trên giường, qua cửa sổ nũng nịu hỏi.

Cáp Tát nhu hòa cười cười.

"Đúng vậy, Hoa Cơ tiểu thư, nàng tên là Họa Tâm."

"Họa Tâm? Nhưng thật ra tên rất dễ nghe, vóc người, cũng coi như chứng tỏ, không biết nàng ở sương

phòng mấy đây?" Thật ra thì, đây mới là điều nàng quan tâm nhất.

Họa Tâm nhìn cô gái qua cửa sổ, da thịt trắng như tuyết vô cùng mịn màng, đôi mắt sáng lông mi cong,

đôi môi đỏ thắm đang nhỏ nhẹ mở ra, sợi tóc màu tím ôn nhu rũ xuống đất, ngây thơ mà yêu mỵ.

Một nữ tử như vậy, đủ để khiến nam nhân trong thiên hạ mê muội, nàng, cũng là tiểu thiếp hắn sao?

Hoa Cơ, chính là Hoa Cơ mà Thanh Môn nói sao?

"Sương phòng tam đẳng."

"Sương phòng tam đẳng?" Nghĩ kĩ nâng đầu cổ tay nghiêng một cái, cái trán của nàng thiếu chút nữa

đụng đến cửa sổ gỗ.

Họa Tâm nghi ngờ nhìn phản ứng của nàng, chỉ cần nhắc tới sương phòng tam đẳng, tại sao mọi người

đều phản ứng như thế chứ? Rốt cuộc sương phòng tam đẳng là một địa phương nào?

"Ngươi mang nàng đi đi." Thấp giọng cười, nàng tùy ý khoát tay áo.

Vì vậy, Họa Tâm lại tiếp tục đi theo Cáp Tát xuyên qua một cái hành lang đều là sương phòng nhị đẳng,

lúc này mới đến sương phòng tam đẳng.

"Ngươi ở nơi này đi, chủ tử một hồi sẽ phái người sang tìm ngươi, ngươi trước thu dọn nơi này một chút

đi." Cáp Tát để bọc y phục của nàng xuống, chỉ vào trên giường không có lấy một cái chăn.

Họa Tâm cắn đôi môi, ánh mắt bất an rũ xuống, vội vã gật đầu, sau đó bắt đầu sửa sang lại giường của

mình.

Sương phòng tam đẳng, chính là chỗ ở của các tỳ nữ.

Nén nước mắt, thừa dịp Cáp Tát không chú ý, lén lấy tay lau đi nước mắt trên khóe mắt, một tay mở

hành trang ra, lấy ra từ bên trong cái chăn bị xé làm hai nửa mà nàng lặng lẽ nhặt về, thật sự là luyến

tiếc nó đã theo mình vài chục năm cứ tùy ý vứt bỏ như vậy, giống như mình, chỉ cần tồn tại không trọn

vẹn, cũng không được người yêu thích.

"Họa Tâm, cái chăn này rách rồi, ta sẽ đổi cho ngươi một cái chăn mới ." Cáp Tát thấy nàng đang trải cái

chăn cũ rách trên giường, khuôn mặt thật thà rất quan tâm.

"Không cần, cám ơn ngươi, ta đã thành thói quen, huống chi, cũng chỉ bị rách mà thôi, không có gì đáng

ngại." Cảm nhận được Cáp Tát quan tâm nàng, nàng nhẹ giọng cự tuyệt.

Cáp Tát nghe nàng nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.

Tay chân nhẹ nhàng lấy chăn đệm nằm dưới đất làm thành giường, cất kỹ y phục, nàng dùng cây lược gỗ

đơn giản chải cho mình một búi tóc bình thường, nhìn vừa thuần phác, vừa mang theo ý nhị thuần thục.

Bắt đầu từ giờ khắc này, nàng chỉ là một người bình thường, coi như hắn đã lừa gạt mình làm nha hoàn,

nàng cũng không quan tâm, chỉ cần, cuộc sống của nàng có thể trôi qua đơn giản như người bình

thường, mọi chuyện sau này hãy tính.