Tác giả: thiennguyet_monn

_________

Bố cô qua đời khi cô mới 4 tuổi, mẹ cô vì lời hứa với người bạn quá cố mà lấy bố anh. Nhưng anh lại cho rằng vì mẹ cô mà mẹ anh mới qua đời. Vì vậy từ ngày cô và mẹ bước vào nhà anh anh đã coi mẹ con cô như cái gai trong mắt. Từ năm cô 6 tuổi cho đến năm cô 22 tuổi, 16 năm anh luôn luôn tìm đủ mọi cách để hành hạ cô. Anh muốn cô không được sống yên ổn, cả mẹ cô cũng vậy.

Năm cô 7 tuổi, đó là một buổi chiều đầy mưa gió. Khi bố mẹ đều đi dự tiệc chỉ có anh và cô ở nhà. Cô vì sợ sấm nên không dám ngủ một mình bèn ôm gấu bông chạy sang phòng anh. Nhưng anh không những không giúp cô vượt qua nỗi sợ mà còn nhốt cô vào trong nhà kho mặc cho cô van xin thế nào. Khi bố mẹ về anh còn cấm cô kể cho họ nghe. Còn cô vì sợ hãi mà không dám đi đâu một mình dù là van ngày.

Bản thân cô cũng không hiểu vì sao dù anh luôn chán ghét, luôn tìm đủ mọi cách để hành hạ cô mà cô vẫn yêu anh. Từ tình yêu của một cô bé 6 tuổi dành cho anh trai theo năm tháng cũng trưởng thành hơn thành tình yêu giữa nam và nữ.

Cuối cùng cô quyết định tỏ tình với anh vào sinh nhật lần thứ 18 của mình. Hôm đó cô bắt anh phải đưa đi chơi bằng được, dù không muốn nhưng dưới sức ép của bố mk anh vẫn phải đưa cô đi. Dưới đài phun nước, cô lấy hết can đảm tỏ tình với anh. Cứ ngỡ anh sẽ từ chối nhưng cô không ngờ sau một hồi suy nghĩ anh đã đồng ý với lời tỏ tình của cô. Hôm đó, lần đầu tiên cô thấy anh ôn nhu, hiền hòa như vậy. Anh vòng tay ra đằng sau đỡ lấy lưng cô, rồi cúi xuống hôn cô. Nụ hôn nhẹ nhàng, man mát không vấn vương chút thù hận toan tính.

Bố mẹ biết chuyện tuy không nói đồng ý nhưng cũng không có ý phản đối. Khỏi phải nói cô vui đến cỡ nào, ngày nào cũng kề cạnh bên anh. Đòi anh dẫn đi chơi, đi mua sắm, đi ăn. Anh cũng không không còn lạnh lùng, hay miệt thị cô như trước nữa. Thay vào đó anh hay cười với cô hơn, quan tâm cô hơn.

Đến sinh nhật của anh. Cô cố ý tan học về sớm để làm bánh kem tặng anh. Hôm đó cô vận một chiếc đầm màu cánh sen tinh khiết. Mái tóc màu hạt dẻ buông ngang vai càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng, đoan trang. Vừa chuẩn bị xong bánh kem thì anh về tới, cô háo hức cầm chiếc bánh kem ra cửa đón anh. Nhưng vừa đi ra đến cửa cô gần như chết lặng đi. Anh không về một mình mà bên cạnh anh còn 1 cô gái nữa. Cô ấy là hoa khôi năm cuối của trường cô. Nghe đồn bạn trai cô ấy là một công tử hào hoa, nhưng sao cô ấy lại nắm tay anh, sao họ lại biết nhau. Thấy họ cười với nhau rất tình cảm, lại còn nắm tay khiến cô lặng người đi. Nhưng vẫn giữ bình tĩnh, mỉm cười thầm tươi:

" Anh à! Cô ấy là ai vậy? "

Anh nhếch mép cười:

" Cô ấy là ai? Tưởng cô phải biết rõ chứ! Cô ấy là hoa khôi trường cô mà không phải sao? Mà nhân tiện giới thiệu luôn. Cô ấy là người yêu của tôi"

"Bộp"

Chiếc bánh kem rơi xuống nền nhà nát bét. Cô sững người:

" Anh nói gì vậy? Em mới là người yêu của anh mà! Chẳng phải anh từng nói yêu em sao?''

" Nực cười! Sao tôi phải yêu cô. Tôi hận cô và mẹ cô còn không hết, sao phải yêu cô"

Cô dường như không còn tin vào tai mình nữa.

"Vậy sao a lại nói yêu em. Tại sao bao lâu qua anh lại đối tốt với em để rồi khiến em ảo tưởng về tình cảm của anh?"

"Hừ... cô muốn biết? Được! Hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết. Bởi vì tôi hận mẹ cô. Tại bà ta mẹ tôi mới chết. Vì vậy tôi mới luôn hành hạ cô, khiến bà ta phải đau khổ. Ai ngờ cô lại nói cô yêu tôi khiến tôi nghĩ ra một kế hoạch vô cùng hoàn hảo. Chính là khiến cô và bà ta nếm mùi bị phản bội. Mỗi lần nhìn thấy cô tôi chỉ thấy kinh tởm, làm sao có thể yêu"

Nói rồi anh ôm vai người con gái kia bước ra cửa. Anh còn thì thầm với cô gái đó" đi thôi em anh sẽ dẫn em đi ăn, ở nhà nhìn mẹ con cô ta anh ko nuốt nổi cơm"

. Để cô đứng đó, lặng người đi vì sốc. Nước mắt chảy ra ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Không... không... đây không phải sự thật"

Rồi cô lao ra khỏi nhà để tìm anh hỏi cho ra lẽ. Nhưng vừa chạy ra đường thì 1 chiếc xe tải lao đến.

"Rầm"

Anh bước vào phòng cô. Không biết là anh đã vào đây biết bao nhiêu lần một ngày kể từ khi cô biến mất. Đã hơn một năm nay, kể từ buổi tối hôm đó không một ai biết cô ở đâu. Kể từ khi cô biến mất anh không còn nhận ra chính mình nữa. Miệng thì nói hận mẹ con cô, nói thấy cô là kinh tởm và có chết cũng thể yêu cô. Nhưng trong lòng lại nhớ cô da diết. Lúc trước khi thấy vẻ mặt sợ hãi, buồn bã của cô khi bị anh bắt nạt, hành hạ anh hả hê lắm. Nhưng buổi hôm đó thấy cô khóc anh thấy tim mình như thắt lại. Không hiểu sao thấy cô khóc lòng anh lại đau đớn đến như thế. Sau khi ra khỏi nhà, anh đưa cô gái đó đi rất nhiều nơi nhưng tâm trí anh lại chỉ hướng về cô gái đang ở nhà. Không giờ này cô còn khóc không? Liệu cô có hận anh không? Nhưng rồi anh lại tự trấn an bản thân " Mày điên rồi! Tại sao phải li cho cô ta. Chẳng phải mục đích của mày là làm cho cô ta phải đau khổ sao. Ngày tháng còn dài, trò hay còn ở phía trước sao mày đã từ bỏ sớm thế "

Sáng hôm sau về đến nhà thấy mẹ cô đang chuẩn bị bữa sáng anh mới hỏi thăm cô. Nhưng đáp lại anh chỉ là vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ cô.

"Không phải tối qua hai đứa đi chơi với nhau sao"

"Dì nói gì vậy? Tối qua tôi đi chơi với bạn mà"

Cả ngày hôm đó cả nhà sốt sáng đi tìm cô. Họ gọi điện cho bạn bè cô, đến tìm ở những nơi cô hay đến, thậm chí là báo cả cảnh sát nhưng mọi thứ đều không có kết quả.

Chớp mắt đã hơn một năm trôi qua. Anh cũng dần dần thay đổi, anh nhận ra cuộc sống thiếu vắng cô thật buồn tẻ. Ngày ngày anh phải đối diện với nỗi cô đơn, không còn có người luôn đi sau anh, luôn tìm cách làm anh cười bằng những câu chuyện tẻ nhạt cop trên mạng. Anh dần nhận ra tình cảm của mình với cô, đó không phải là hận mà là yêu. Có lẽ sự hận thù đã làm lu mờ đi tình cảm khiến anh không nhận ra. Để rồi đến khi cô biến mất anh mới nhận ra thì đã quá muộn. Bên anh lúc này, có chăng chỉ là những kỉ vật của cô, là những tấm hình hai người chụp chung. Trong những tấm hình đó, hai người đứng cạnh nhau, một người quan tâm, một người thờ ơ, một người tươi tắn như ánh bình minh, một người... lạnh lùng như khối băng vĩnh cửu. Nhìn những tấm hình đó anh thấy sống mũi mình cay cay, rồi một giọt nước mắt rơi xuống cuốn album. Anh đặt cuốn album vào giá sách, rồi ra khỏi phòng.

Sáng nay anh có cuộc khảo sát thị trường tại trung tâm thương mại thành phố. Khi anh cùng cấp dưới đứng đợi thang máy, cửa vừa mở thì anh bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Gương mặt mà trong suốt mlọt năm qua, ngay cả trong giấc mơ anh cũng nhìn thấy. Nhưng cô chỉ liếc qua anh rồi ra khỏi thang máy. Ánh mắt của cô không hề có một xúc cảm nào. Hệt như cô mới gặp anh lần đầu vậy. Anh vội chạy theo bắt lấy tay cô. Cô hoảng hốt quay lại

"Anh làm gì vậy? Buông ra!"

"Em cứ vậy mà đi sao?"

"Anh là ai?"

"Em không nhận ra tôi sao. Không nhận ra thật hay là cố tình quên"

Cô giật tay ra khỏi tay anh, quát lên

"Tôi cảnh cáo anh. Nếu anh còn có hành vi thiếu tôn trọng tôi một lần nữa tôi sẽ không bỏ qua...ưm..."

Cô chưa nói hết câu đã bị anh dùng môi chặn lời.

"Bốp"- năm ngón tay nằm gọn trên má phải của anh

"Đồ vô lại"

Nói rồi cô chạy ra ngoài. Anh quay lại cửa thang máy rồi nói với trợ lí

"Tìm hiểu về cô gái vừa rồi cho tôi"

Ngay chiều hôm đó anh đã có tất cả mọi thứ về cô. Từ tên, tuổi, cho đến cả nhóm máu của cô RH-. Điều này khiến anh chắc đến 90% cô là người đó. Nhưng điều khiến anh quan tâm chính là mục cuối cùng "sống bên pháp 1 năm, về nước được một tuần và đang sống tại nhà vị hôn phu là phó giám đốc trung tâm thương mại thành phố"

Vị hôn phu???

____

Còn tiếp