Sáng sớm hôm sau, mặt trời thức giấc, tia nắng ấm áp ngày mới vừa lên, xuyên qua tấm màn che trên cửa sổ, rọi ngay trên mặt Bạch Khả Châu đánh thức cô dậy.

Hàng mi dày khẽ nhíu lại khó chịu, vừa tỉnh giấc bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào theo phản xạ cô hơi nheo mắt lại, đưa tay lên che.

Với thói quen thường ngày khó bỏ vật đầu tiên cô chụp lấy sau khi mở mắt là chiếc điện thoại yêu dấu đang “nằm ngủ” trên đầu giường.

Bật điện thoại lên vừa đúng lúc nhảy lên một phút, ngay đúng khung bảy giờ sáng may mắn hàng ngày cô hay thức.

“Vừa kịp lúc.”

Bạch Khả Châu leo xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồ mới.

Hôm nay, cô chọn một chiếc đầm babydoll suôn đơn giản màu kem, chải tóc cho gọn gàng rồi đánh một chút son môi màu hồng san hô cho gương mặt thêm tươi tắn.

*Cốc...Cốc*

Bạch Khả Châu giật mình, đơ người nhìn ra phía cửa phòng.

Cô nhớ vào ngày hôm qua Âu Thiếu Thượng chỉ đưa duy nhất chìa khoá nhà mới cho một mình cô giữ để thuận tiện việc đi ra đi vào, hắn chưa nói cho cô biết là có đưa thêm chìa khoá nhà cho một người nào khác.

Xung quanh đây yên tĩnh không một bóng người thì lấy đâu ra có hàng xóm vào tận phòng hỏi thăm, hay là ăn trộm? Bạch Khả Châu ráng bình tĩnh, nghĩ ngợi người vừa gõ cửa là Âu Thiếu Thượng.

Cô tự nhiên đi ra mở cửa, đúng như trong suy nghĩ quả thực là hắn cô liền thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đem đồ ăn đến cho cô, xuống dưới ăn đi.”

Cô gật đầu, xuống dưới nhà thưởng thức món cháo gà còn bốc khói nghi ngút do hắn đem tới.

Buổi sáng, mà ăn cháo gà thì có hơi khác lạ thì phải.

Âu Thiếu Thượng múc cho cô một chén cháo, thuận tay rắc một ít tiêu và ít hành lá vào chung.

Múc đầy, cho một muỗng cháo gà nóng vào miệng Bạch Khả Châu ngay lập tức ngớ người ra vì mùi vị của món cháo ngoài sức tưởng tượng.

“Cháo rất ngon đó.” - Cô liền tay múc từng muỗng cho vào miệng, vẫn không quên vui vẻ khen món cháo lấy một câu cho hắn vui lòng.

“Là do tôi nấu đó.” - Hắn cũng múc cho mình một chén cháo đầy rồi háo hức ngồi thưởng thức thành phẩm của mình làm ra.

“Anh đang nói thật à?” - Hành động tay cầm muỗng múc cháo của Bạch Khả Châu chậm dần.

Cô nhìn hắn, não bộ nhanh chóng tiếp thu loạt hành động hào hứng của hắn, đang phân tích xem liệu hắn có đang thật sự nói sự thật hay không.

“Đương nhiên là không phải thật rồi.

Nè, tôi suốt ngày bận rộn xử lý tài liệu ở công ty thì lấy đâu ra thời gian làm cháo đem tới cho cô ăn.”

Hắn nói cũng có lý, cô bất giác mỉm cười cho sự ngu ngốc của bản thân.

Ấy vậy mà xém chút nữa cô lại tin là do một tay hắn nấu ra món cháo gà ngon như vậy đấy chứ.

Đang ăn Bạch Khả Châu chợt nhớ ra cần phải gửi địa chỉ nơi cô đang ở cho Lâm Khả Nguyệt biết.

Khoảng thời gian sau này không gặp mặt cứ nói chuyện qua điện thoại miết cô sợ đám thuộc hạ tài giỏi, gian manh làm việc sau lưng cha cô sẽ truy lùng ra được đường dây điện thoại của hai người, rồi lại tìm được đến đây trong vài ngày tới, dù sao gặp mặt cũng bớt lo hơn.

Căn biệt thự đang ở dù gì cũng là của Âu Thiếu Thượng, ít ra cô vẫn nên lịch sự hỏi chủ nhà một tiếng xem coi hắn có đồng ý cho cô gửi địa chỉ hay không.

“Tôi có một người bạn, anh thì hay bận tới công ty, tôi ở đây một mình trong khoảng thời gian ngắn cũng cảm thấy chán lắm.

Anh có thể cho tôi gửi địa chỉ nhà cho bạn tôi có được không? Cô ấy thuộc tuýp người uy tín lắm, sẽ không tiết lộ địa chỉ nhà anh cho người khác biết đâu.”

Âu Thiếu Thượng ăn hết chén cháo thứ hai mới chịu lên tiếng hồi đáp: “Cô cứ gửi đi, tôi không có ý kiến gì đâu.”

Cô bất ngờ ra mặt, không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý nhanh như vậy.

Khả Châu bỏ muỗng xuống, gấp gáp gửi địa chỉ qua tin nhắn cho Lâm Khả Nguyệt.

Khi ăn xong cháo gà hắn nói hắn phải mau chóng lái xe tới công ty làm việc cho đúng giờ, nếu cha hắn mà biết tin hắn tới trễ chắc chắn sẽ giáo huấn hắn một trận nhớ đời.

Âu Thiếu Thượng rời đi rồi cô mở tivi ngồi coi, chờ đến khi Lâm Khả Nguyệt tới nơi.

Nửa tiếng trôi qua, Lâm Khả Nguyệt đứng trước cổng lớn nhấn chuông vài cái.

Bạch Khả Châu ngồi trong nhà nghe thấy tiếng chuông lập tức bỏ tivi đang phát chương trình thực tế hai ngày một đêm vào tám giờ chủ nhật ngày hôm qua, chạy nhanh ra ngoài cổng mở cửa.

“Khả Châu, mày nói thật cho tao biết đi nhà này là của ai vậy hả?” - Lâm Khả Nguyệt nhìn ngó tất cả các ngóc ngách của căn nhà.

Nhớ rất rõ từ trước tới nay Bạch Khả Châu chỉ toàn có bạn bè xã giao mà thôi, duy nhất chỉ có một mình cô ấy là bạn thân.

Vậy mà đùng một cái tự nhiên lại có một người quen cũ xuất hiện cho ở nhờ, khiến cho Lâm Khả Nguyệt trổi dậy bản tính nghi ngờ là cô có người yêu.

“Tao có nói thì mày cũng không nhớ đâu.” - Bạch Khả Châu từ nhà bếp trở ra đưa cho Khả Nguyệt một ly nước ép, sau đó tiếp tục ngồi coi chương trình khi nãy bỏ dở giữa chừng.

“Khai thật nhanh lên.

Mày có bạn trai rồi phải không?” - Cô ấy quay sang, không ngừng tra hỏi thân phận chủ căn biệt thự hiện đại này với cô có mối quan hệ gì.

“Bớt tào lao lại đi, chỉ là người quen bình thường thôi.”

Lâm Khả Nguyệt bĩu môi, chẳng thèm hỏi tới nữa, nếu thật sự cô có người yêu thì kiểu gì cũng sẽ có sơ hở, giấu đầu lòi đuôi.

Tới lúc đấy coi còn dám chối nữa không.

“Hôm qua, cha tao tới nhà mày ngoài việc muốn gặp tao thì có làm gì khác không?”

Vụ việc hôm qua xảy ra giữa Bạch Tước và Lâm gia cô rất muốn biết rõ sự tình, thông qua đó nhằm phỏng đoán Bạch Tước đặt nặng việc cô bỏ nhà đi tới mức nào.

Nghe nhắc đến việc này cơn giận hôm qua đang hiu hiu chuẩn bị dập tắt lại bùng lửa lên dữ dội.

Lâm Khả Nguyệt ngả lưng ra sau ghế, tường thuật lại cho Bạch Khả Châu nghe.

“Ban đầu, cha mày cũng chỉ muốn đòi gặp rồi đem mày về mà thôi.

Đột nhiên sau đó ông ta bị kích động, thoáng chừng vài giây có nhắc đến Hàn gia trước mặt cha mẹ tao.

Tới lúc tao ra mặt nói chuyện rõ ràng thì ông ta lại trách tao làm hư hỏng mày đủ điều.

Cứ thế cãi qua cãi lại được hai, ba phút gì đó thì có người điện tới rồi ông ta mới vội vã rời đi.”

Tránh làm tốn thời gian Lâm Khả Nguyệt chỉ tóm tắt ngắn gọn kể lại.

Nghe kể xong, cô trầm mặc suy nghĩ.

“Nè, có khi nào ông ta thật sự ép cưới mày đến Hàn gia không vậy?” - Cô ấy ngồi suy nghĩ lại buổi trưa ngày hôm qua chợt nhớ ra Bạch Tước có vô tình nhắc đến Hàn gia trong đó.

Theo lý không ai vô duyên vô cớ lại nhắc một người không liên quan đến chuyện của mình, chắc hẳn là Hàn gia có dính dáng tới việc này, đặc biệt là tên Hàn Nhất Vĩ kia.

Bạch Khả Châu cũng cùng suy nghĩ với cô ấy.

Nhưng cô hoài nghi ở chỗ chẳng lẽ chỉ vì muốn ép cưới mà lại làm ầm lên khiến cho mối quan hệ thân thiết giữa Bạch gia và Lâm gia có rạn nứt hay sao? Theo con người của cha mình cô biết Bạch Tước là một người biết suy nghĩ trước khi hành động, không vì chuyện riêng mà xen lẫn vào việc tư.

Dẫn tới vụ việc ngày hôm nay thì chắc chắn có một nguyên nhân khác ở phía sau tác động vào.

“Cứ chờ vài ngày nữa coi sao đã.” - Cô thở dài một hơi.

Cuối cùng, hai người họ thống nhất với nhau sẽ không nói tới vụ này nữa, trừ khi Bạch Tước có động tĩnh gì khác lạ mới nhắc tới..