Từ trước đến giờ Bạch Tĩnh An luôn ngủ rất ngon giấc, thế nhưng cậu đã mơ một giấc mơ kì lạ, cậu mơ thấy người đàn ông mình gặp lúc ban ngày, người đó nhìn cậu bằng ánh mắt cưng chiều, sau đó nói với cậu: "Bé yêu, em thật sự rất đẹp."

Sau đó cậu bừng tỉnh, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt, cậu vùi đầu vào chăn bông, đôi tai thoáng ửng đỏ nói lên tâm trạng của cậu, sau đó cậu lẩm bẩm: "Mình làm sao vậy, sao lại thẹn khi nghĩ đến chuyện đó cơ chứ, đều là đàn ông sao lại kì quái gọi mình là "bé yêu"?

Cậu nhìn điện thoại di động, mới có 8 giờ sáng, nhưng cậu không muốn ngủ nướng, hôm nay cậu muốn đến trường sớm để làm quen một chút, ba mẹ cậu còn đang ăn sáng trong phòng khách, nhìn thấy cậu, trêu ghẹo: "Bé con dậy sớm vậy, con không phải là heo nhỏ lười sao?" Cậu làm bộ không để ý kiểu: "Ai là heo nhỏ lười chứ không phải con đâu nha."

Mẹ Phương nhìn con trai, nói: "Khi nào con đi học? Có cần ba mẹ đưa con đi không?"

Bạch Tĩnh An lắc đầu nói: "Không cần đâu ạ, ăn cơm xong, con sẽ tự mình bắt taxi đến trường."

Cậu thay quần áo xong thì lập tức đến trường, vừa bước vào trường đã có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào cậu, đám con gái bên cạnh xúm nhau xuýt xoa: "Là cậu ấy, chính là cậu ấy, người đẹp trên baidu đó.

Ôi trời ơi, quá sức đẹp rồi." "Ôi, người thực còn đẹp hơn trong ảnh." Ánh mắt của những người xung quanh quá thèm khát, cậu nhanh chân trở về ký túc xá, sau đó thở hổn hển, thở phào một hơi.

Bạn cùng phòng thấy cậu thở hổn hển, lên tiếng: "Sao vậy An An, cậu chạy đến đây hả?" Cậu thấy ngượng khi phải nói là vì có rất nhiều người dõi theo cậu, nên chỉ nói: "Nóng quá, mọi người không cảm thấy nóng sao."

Bạn cùng phòng đều đồng ý nói: "Ừ, may mà có máy điều hòa duy trì sự sống", sau đó mọi người lại tiếp tục tán gẫu, cậu thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường nhìn thấy thỏ bông đã lâu không gặp, cậu nhào qua ôm nó, vùi đầu hít một một hơi, hôn nó, cậu dự định nằm nghỉ một lát rồi đến thư viện để tìm tài liệu học.

- -----------

Lúc này, mọi người trong văn phòng đều rùng mình, cúi đầu không dám nói lời nào, Nhiễm Mộ Húc đang ngồi ở ghế chính, nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, toàn thân anh phát ra khí lạnh, không vui nói: "Công ty nhiều người như vậy, mọi người đang làm gì? Công việc chuyên môn cũng làm không tốt, không muốn làm nữa thì nộp đơn thôi việc, tôi sẽ lập tức đồng ý."

Nhân viên không dám hé miệng, liếc mắt nhìn nhau, một người đàn ông cao gầy đeo kính đứng lên, nghiêm túc nói: "Chủ tịch Nhiễm, tôi không muốn thôi việc, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội."

Những người khác nhìn người chiến binh dũng cảm, trong lòng thầm thắp ngọn nến cho đối phương, chủ tịch của họ có tiếng là không biết nể tình.

Nhiễm Mộ Húc nhìn đối phương, bất ngờ đồng ý: "Được, chỉ có một cơ hội, trong 3 ngày hãy nộp cho tôi bản kế hoạch tốt nhất, tan họp."

Anh nhanh chóng trở về văn phòng tiếp tục làm việc, một giọng nam tùy hứng bỗng vang lên: "Không ngờ cậu lại không lưu tình như vậy, nhân viên sắp bị cậu hù chết rồi đó."

Người nói chuyện chính là người bạn không bằng cấp, không nghề nghiệp của anh.

Nhiễm Mộ Húc nhìn người kia như tên ngốc, lạnh lùng nói: "Không cho phép cậu ăn không ngồi rồi, đến công ty tôi thì phải chăm chỉ làm việc, cậu tưởng tôi nhàn rỗi giống cậu sao, tôi không có thời gian, đi ra đi, tôi còn phải làm việc.

Người kia nhìn bộ dạng không lưu tình của anh, không sợ chết nói: "Sao hôm qua cậu lại dịu dàng như vậy? Cậu thiếu niên kia có biết cậu là người hai mặt không? Về sau sợ là bị cậu dọa cho phát khóc.

Cậu ấy đẹp như vậy, cậu không vội sao, cậu có thời gian theo đuổi người ta sao.

Lúc ở trường tôi là hotboy có tiếng đó, có muốn tôi dạy cậu một số cách theo đuổi người ta không?"

Nhiễm Mộ Húc khó chịu khi nghe người kia luyên thuyên, định đuổi hắn ra khỏi phòng nhưng lại do dự khi nghe thấy câu nói cuối cùng của đối phương, anh chưa từng theo đuổi người khác nên không có bất cứ kinh nghiệm nào, người kia tuy là một tên lãng tử nhưng kinh nghiệm không ít, ngắn gọn nói: "Phương pháp gì?"

Người kia tưởng sẽ bị trảm, lúc này lại tỏ vẻ cao thủ tình trường, kinh nghiêm đầy mình nói: "Đầu tiên cậu phải biết em ấy thích gì, cuộc sống của em ấy ra sao, như thế cậu mới dễ dàng tiếp xúc với người ta, sau đó mới có thể thường xuyên gặp mặt, bồi dưỡng tình cảm, sau đó từng bước theo đuổi em ấy."

Nhiễm Mộ Húc yên lặng lắng nghe, anh suy nghĩ, đúng là bản thân anh ngày thường không có nhiều thời gian rảnh, cũng không thể tùy tiện tìm người, bởi vì bạn nhỏ kia không biết anh là ai.

Người kia nhìn bạn mình đang trôi dạt lên chín tần mây, không biết anh đang suy nghĩ điều gì, nên vẫy vẫy tay, anh không khách khích gạt tay người kia ra.

"Đau đau đau, nhẹ thôi, tôi còn tưởng cậu đang mất tập trung." Nhiễm Mộ Húc cười nhạo, giống như đang nói chuyện với một tên não tàn, lạnh lùng nói: "Làm sao có thể nắm được đời sống sinh hoạt của em ấy?"

Người kia nở một nụ cười đắc thắng, tất nhiên là thông qua baidu tìm được.

Này, cho cậu xem.

"Nói rõ là không phải tôi điều tra cậu ấy, mà là tôi tình cờ thấy hình cậu ấy trên mạng, rất đẹp nha." Người trong ảnh chính là thiếu niên ấy, cậu đang đứng thẳng người, mặc quân phục, dù vậy cũng không thể giấu được vẻ trẻ trung, thần thái tươi trẻ.

Chỉ riêng khuôn mặt đủ khiến người khác phải xao xuyến trong lòng.

Giọng nói ồn ào của người kia vang lên, "Cậu lại mất tập trung rồi kìa, ôi chuyện rồi, ngoại hình và tài năng song hành nha, cậu muốn hành động không, để tôi hướng dẫn cậu đăng nhập baidu."

Nhiễm Mỗ Húc bị hắn làm phiền đến nhức đầu, lạnh lùng nói: "Hai ngày tới ở Lâm Giang có công tác, ngày mai cậu nhanh chóng đến đó đi."

Nói xong, không cho người kia cơ hội phản bác, lập tức đuổi người, Nhiễm Mộ Húc cầm lấy tấm ảnh, dùng ngón tay sờ lên khuôn mặt trên tấm ảnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Bạch Tĩnh An vô thức ôm thỏ bông ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều, bạn cùng phòng đã đi ra ngoài, cậu thu dọn đồ đạc xong thì nhanh chân đến thư viện, trường học rất rộng lớn nên đi rất lâu mới đến được thư viện.

Đó không phải là nơi vắng vẻ, thư viện của trường đại học lớn thường chật kín chỗ ngồi, cậu cảm nhận sâu sắc áp lực của bản thân, từ nhỏ cậu luôn đạt điểm cao cho nên vào đại học rất dễ dàng, chỉ cần nỗ lực một chút thì có thể lựa chọn theo ý muốn.

Thư viện lớn này được mệnh danh là danh lam thắng cảnh.

Thiết kế bề ngoài trong suốt cho phép người ta tận mắt nhìn thấy và trải nghiệm công nghệ hiện đại nhất ở đây.

Thư viện giống như một đôi mắt khổng lồ có thể nhìn thấy cốt lõi bên trong, nơi đây chứa hàng nghìn cuốn sách và là không gian công cộng cho mọi người nghỉ ngơi, đọc sách, thư giãn và tìm hiểu kiến thức.

Cậu tìm rất lâu mới có thể tìm được cuốn sách mà cậu muốn tìm, sau đó tìm chỗ ngồi an tĩnh gần cửa sổ.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, phủ một lớp ánh chiều lên người cậu, thiếu niên chăm chú đọc sách, ánh hoàng hôn cùng cậu tạo nên hình ảnh đẹp rực rỡ, những người ngồi ở phía xa, cầm điện thoại chụp được khoảng khắc đó.

Ai đó lại đăng ảnh vào mục "Những con người đẹp động lòng" trên diễn đàn baidu và tiếp tục thành chủ đề hot.

Lầu 1625: "Ôi, đẹp trai quá, nam thần của tôi".

Lầu 1626: "Đây là đâu, thư viện, tôi đang đến đó để nhìn thấy tận mắt."

Lầu 1627: "Ahhhhh, tôi cũng muốn đi, nhưng tôi không ở trường, buồn quá đi mà."

...............!

Lầu 1725: "Đừng đi, tôi nghĩ cậu ấy muốn được yên tĩnh, không muốn bị làm phiền, chúng ta mỗi ngày chỉ cần liếm màn hình là được rồi"

Lầu 1756: "Đồng ý với lầu trên, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh của cậu ấy thì chị em chúng ta cũng đủ si mê rồi."

Bạch Tĩnh An trải qua một buổi chiều vui vẻ, ngẩng đầu thì thấy đã tám giờ, vì thế cậu cất sách, rời thư viện thì điện thoại di động vang lên, "Bé con, con đã ăn cơm chưa?"

Nghe người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói, lúc này cậu mới cảm thấy đói, vì vậy cậu ngượng ngùng nói, "Vẫn chưa ạ, con quên mất", nghe vậy người phụ nữ nóng vội lên tiếng, "Mẹ sẽ lập tức mang đồ ăn đến cho con."

Cậu không muốn làm phiền mẹ, nên ngăn lại: "Không cần đâu ạ, con tự ra ngoài ăn một chút là được rồi."

Sau khi cúp máy, cậu đến quán trà sữa gọi một cốc trà sữa trân châu cỡ lớn để tự thưởng cho mình, nhấp một ngụm, đôi mắt híp lại tỏ ý hài lòng, giống như hamster thích ăn gì thì sẽ ăn phồng cả má, từ nhỏ cậu đã thích ăn đồ ngọt nhưng lại không dám ăn nhiều vì nó rất khó tiêu hóa.

Quầy thịt nướng bên đường thu hút sự chú ý của cậu, nghĩ đến bạn cùng phòng ở ký túc xá, cậu mua khá nhiều thịt đem về.

Trở về kí túc xá, mọi người trong phòng đều đang thảo luận về cậu, cậu cũng nghe được ít nhiều, ngoan ngoãn nói: "Phần này tớ mua về cho các cậu, mọi người đang nói gì vậy?"

Nghe cậu hỏi, mọi người tỏ ra ấp úng, không biết có nên nói hay không, cậu lại còn mang đồ ăn về cho bạn họ, cảm thấy bạn cùng như cậu thật sự rất tốt nên buột miệng nói: "Có rất nhiều người muốn biết số điện thoại của cậu, bọn tớ đang ngồi thống kê xem có bao nhiều người theo đuổi cậu."

Cậu bất ngờ không kịp phản ứng, buột miệng hỏi: "Bao nhiêu vậy?" Cậu không định hỏi như thế, nhưng miệng lại nhanh hơn não".

Hỏi xong cậu ngượng ngùng, nhanh chóng bò lên giường, núp trong chăn như ve sầu kết nhộng, bạn cùng phòng bị hành động của cậu làm cho choáng váng, nghĩ đến chắc là cậu đang xấu hổ, sau đó mọi người nhẹ nhàng nói: "Rất nhiều, nhưng không được phép của cậu nên bọn tớ không tùy tiện đưa." Ngày đầu tiên học trường đại học, họ lại có thêm người bạn rất tốt.

Cậu ở trong chăn đáp: "Ừ", cậu cảm thấy xấu hổ, sờ sờ mặt thấy nóng bừng lên, cảm thán, "Tại sao không có ai trực tiếp tìm tớ chứ."

Cậu không phải là người tự luyến, chỉ là cậu rất tò mò, từ nhỏ cậu luôn được nhiều người yêu thích, nhưng rất ít người trực tiếp thổ lộ.

Cậu nghĩ nếu đã thích ai đó thì sẽ chủ động nói ra, dù có từ chối hay bị từ chối thì cũng không có gì xấu hổ, đối mặt chính là cách thể hiện thành ý, sau này cậu mới hiểu suy nghĩ này là một sai lầm.

Bạn cùng phòng thấy cậu bớt ngượng, họ giải thích: "Một số cô gái thấy ngượng ngùng, sợ cậu từ chối hoặc không đủ can đảm.

Dù sao thì bởi vì em quá đẹp nên không tránh khỏi bị theo đuổi." Cậu tỏ ý đã hiểu, vì không hứng thú với chủ đề này nên cậu đi tắm, bạn cùng phòng vẫn tiếp tục bàn tán.

Cậu nằm trên giường, đang tự hỏi, thích rốt cuộc là như thế nào? Cậu từ trước đến nay chưa từng thích ai, trong đầu cậu thoáng hiện hình bóng ai đó, cậu nghĩ đến chuyện xảy ra trong quán bar, cả người cậu bỗng giống như tôm luộc, thầm mắng ai kia, nhắm mắt lại không nghĩ tới nữa, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Trong một căn hộ, người đàn ông đang nằm trên giường, nhớ lại những gì mà cậu bạn tốt của mình đã nói lúc sáng, anh đăng nhập vào diễn đàn vườn trường trên baidu, nhìn thấy bài đăng và vô số lời thổ lộ phía dưới, top bình luận: "Tôi muốn cùng cậu ấy sinh một đứa con", "Tôi muốn trở thành bạn gái của cậu ấy", "Tôi không ngại cùng các chị em yêu nam thần đâu."

Càng đọc, sắc mặt của anh càng đen lại, anh không hiểu phụ nữ bây giờ nghĩ gì, còn có không ít chàng trai thổ lộ, cục cưng kia là của anh, không ai có thể giành lấy được, hiểu được bản thân thích thiếu niên, anh nghĩ cục cưng thuộc về anh.

Anh không ngại núp lùm trong diễn đàn, để có thể tìm hiểu được cuộc sống xung quanh cậu, sau đó từng bước tiếp xúc thực tế, có rất nhiều hâm mộ cục cưng của anh.

Muốn xem những hình ảnh khác thì cần phải đăng kí thành viên và dĩ nhiên anh sẽ không bỏ qua việc này.

Anh lập nickname "Cục cưng là của tôi." Sau đó bị đá văng ra khỏi diễn đàn với lí do, nam thần sao lại thuộc về anh chứ, đừng có mà nói lung tung.

Anh nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt lạnh băng như muốn đập nát điện thoại, anh đổi nickname thành, "Tôi là hậu cung của cục cưng." thì lập tức được đồng ý.

Anh nghĩ nghĩ, về sau khi hai người yêu đương thì nhất định phải công khai mối quan hệ.

Anh xâm nhập vào diễn đàn, thấy rất nhiều hình ảnh của cục cưng, nào là chủ đề "thư viện", "mua trà sữa" "đi ngoài đường".

Nhìn thấy loạt ảnh, lông mày của anh ngày càng nhăn lại, nhìn ảnh chụp hẳn là vào lúc khuya, cậu lại ăn quán lề đường, về sau anh nhất định sẽ giám sát cậu ăn thật no, sau đó hắn âm thầm lưu về toàn bộ ảnh chụp, đặt điện thoại xuống, ngủ thiếp đi.

Anh có một giấc mơ, trong mơ anh và cậu đang ở cạnh nhau, cậu thiếu niên đang nằm trên người anh, khuôn mặt cậu đỏ bừng, khóe mắt còn vươn nước mắt, vẻ mặt vừa vui sướng vừa khó chịu, đẹp không tả nổi.

Anh nhấp nhô lên xuống trên người cậu, thiếu niên khóc lóc nói: "Chồng ơi....!không cần tiếp nữa."

Anh đột nhiên tỉnh giấc và đi vào phòng tắm như mọi khi.

Trên quần còn lưu lại những dấu vết rất rõ ràng..