Nhiễm Mộ Húc nhìn vài địa điểm mà thư kí đã tìm, không khỏi nhíu mày, anh muốn đưa bạn nhỏ ra nước ngoài du lịch nhưng chuyện này rất khó, bởi vì cậu phải nói với ba mẹ thế nào, mới chính thức hẹn hò chưa được lâu, anh không muốn cậu phải khó xử.

Mấy địa điểm gần thì không có gì thú vị, nơi quá xa thì phải ở qua đêm, vì thế anh nhắn cho cậu: "Bé cưng, em có muốn chơi không? Anh đưa em đi."

Bạch Tĩnh An đang vẽ tranh trong phòng vẽ.

Kể từ lần mua quà cho bạn trai, kho tiền nhỏ của cậu đã vơi đi không ít.

Nhưng cậu lại cảm thấy không ổn khi phải xin tiền của ba mẹ, mặc dù mỗi tháng họ đều chu cấp chi phí sinh hoạt không hề nhỏ nhưng cậu vẫn muốn tự lập.

Vì vậy, anh cậu nhận vẽ tranh trên mạng, tuy không kiếm được bao nhiêu nhưng cậu cảm thấy khá ổn, đây là công việc làm thêm lâu dài, khá nhẹ nhàng và thoải mái.

Cậu mở điện thoại ra đọc tin nhắn, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, nhưng vẫn do dự, bởi vì khó khăn lắm anh mới được nghỉ một ngày mà còn phải đưa cậu đi chơi, nên cậu đề nghị: "Anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ mà."

Anh đọc được tin nhắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa gọi điện qua đã nghe được giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ: "Vâng" ở đầu dây bên kia.

Anh cảm thấy tinh thần như được thả lỏng, nhẹ nhàng nói: "Bé con, hẹn hò nhé, ngoan nào." Bạch Tĩnh An bị giọng nói của anh cám dỗ, ngơ ngác nói: "Được."

Cúp máy, cậu lập tức ôm vịt bông, lăn vài vòng trên giường, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào, cậu nhanh chóng lấy máy tính bảng ra, hoàn thành bản vẽ dang dở trong lúc chờ người đến đón.

Đây cũng là buổi hẹn hò đầu tiên của Nhiễm Mộ Húc.

Anh thay một bộ quần áo không quá trang trọng nhưng cũng không hề xuề xòa, anh xịt một chút nước hoa, anh lại nghĩ tới bé con nhà anh rất thơm, chắc hẳn là mùi hương tự nhiên của cơ thể.

Anh lái xe ghé vào cửa hàng hoa mua một bó hoa, đây là nghi thức hẹn hò.

Nữ nhân viên trong tiệm hoa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cao ráo đi vào, còn đang chuẩn bị giới thiệu hoa, không ngờ người kia đi thẳng đến quầy hoa hướng dương, trong lòng cô không khỏi thắc mắc: "Hoa hồng đỏ không phải biểu tượng cho tình yêu nồng nàn sao..." Nhưng nhân viên tiệm hoa vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, giúp vị khách gói một bó hoa thật tinh tế, thanh toán xong anh nhanh chóng rời đi.

Nữ nhân viên nghĩ nghĩ, ngôn ngữ của loài hoa hướng dương là: "Tình yêu thầm lặng, tình yêu không thể nói."

Cô gái đột nhiên bổ não ra hình ảnh mẫu người yêu lạnh lùng, bất cần, thầm thương trộm nhớ một người, sau lưng luôn âm thầm bảo vệ người mình yêu.

Nhưng cô không biết ý nghĩ của hoa hướng dương cũng là: "Tín nhiệm, rực rỡ, kiêu ngạo, chung thủy và nó còn tượng trưng cho tình yêu."

Hoa Hướng Dương là ý nói: "Hãy dũng cảm theo đuổi hạnh phúc mà bản thân muốn, theo đuổi ánh sáng của cuộc đời mình."

Nhiễm Mộ Húc nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống ghế, ai cũng thích hoa hồng, nhưng anh hi vọng hoa hướng dương chỉ thuộc về mình anh.

Biết người kia đã đến, Bạch Tĩnh An đi xuống lầu, trên tay anh cầm một bó hoa bước đến, nhẹ giọng nói: "Cục cưng, hi vọng em sẽ thích."

Bạch Tĩnh An nhận lấy hoa, nói: "Cảm ơn anh, em rất thích." Trong lòng cậu thầm nghĩ: "Bạn trai của mình có vẻ thích loài hoa này, lần trước anh cũng đã tặng hoa này cho mình, nếu vậy lần sau mình cũng sẽ tặng hoa này cho anh." Trong lòng cậu vui vẻ quyết định.

Nhiễm Mộ Húc cảm thấy mỗi lần nhìn thấy cậu thì sẽ thích cậu nhiều hơn nữa, dường như người này luôn tác động đến trái tim của anh, anh nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi xem phim, được không?"

Bạch Tĩnh An gật đầu, không có ý kiến ​​gì đối với việc này.

Nhiễm Mộ Húc xuống xe, nắm tay người yêu đi mua vé, bạn nhỏ còn bé nên anh mua thêm bỏng ngô và coca.

Mọi người xung quanh nhìn hai người đàn ông nắm tay nhau bằng ánh mắt kì quái, Nhiễm Mộ Húc sợ ảnh hưởng không tốt đến cục cưng nên anh định buông tay ra nhưng anh không ngờ cậu không có ý buông tay, lặng lẽ nhìn anh.

Anh nhìn vào mắt người yêu, đôi mặt trông rất thuần khiết và trong trẻo, trong lòng không khỏi cười nhạo chính mình: "Bé cưng của mình còn không sợ mà bản thân đã muốn lùi bước, thật sự không đáng mặt đàn ông mà."

Vì vậy anh nắm tay cậu thật chặt, trong lòng thầm hứa: "Sau này sẽ không bao giờ để cậu bị tổn thương, sẽ luôn bảo vệ cậu." Vì thế anh yên tâm dắt người người yêu vào rạp chiếu phim.

Nhiễm Mộ Húc không biết đối phương thích xem phim gì nên chọn phim hành động nước ngoài, bởi vì anh nghĩ thiếu niên thường thích xem phim sôi động, anh không ngờ mình lại đoán đúng, trong suốt quá trình xem phim cậu tỏ ra rất hứng thú, anh khẽ gãi trong lòng bàn tay nhưng cậu không hề hay biết.

Anh chỉ nhìn cậu, cậu thì chăm chú xem phim, anh nhẹ nhàng đúc đồ ăn cho người yêu, sau đó họ kết thúc buổi hẹn hò.

Nhiễm Mộ Húc nghĩ thầm: "Lần sau chuyển sang phim tình cảm lãng mạn, không chừng có thể được hôn người yêu."

Lúc này cũng còn sớm, trong lòng anh đã có ý định, hỏi: "Bé yêu, hôm nay anh được nghỉ, em muốn ăn gì anh sẽ nấu cho em ăn, em thấy sao?"

Trong đầu Bạch Tĩnh An nảy ra một loạt món ăn: "Cá cay, tôm tỏi và thịt ba chỉ hầm".

Nhiễm Mộ Húc cảm thấy những món ăn này có vẻ hơi khó nấu, nhưng lâu rồi mới có thể nấu cho người mình yêu nên trong lòng rất vui vẻ, không hề cảm thấy phức tạp tí nào.

Họ lái xe đến siêu thị, đầu tiên anh đến khu đồ ăn vặt mua cho cậu rất nhiều món, sau đó mới đến quầy thực phẩm mua nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng anh lấy 2 hộp bao cao su trên kệ rồi mới ra quầy thanh toán.

Bạch Tĩnh An khẽ nói: "Anh cầm cái gì vậy?"

Nhiễm Mộ Húc nói nhỏ bên tai cậu: "Bao cao su đó cục cưng."

Lỗ tai Bạch Tĩnh An nhanh chóng đỏ bừng, sau đó không thèm để ý tới anh.

Trong lòng cậu thầm mắng: "Đồ vô liêm sỉ, giữa thanh thiên bạch nhật định làm gì chứ?"

Sau đó suốt đường đi cậu đều không thèm để ý đến anh.

Cuối cùng Nhiễm Mộ Húc ghé vào một tiệm bánh kem, mua một ít bánh với nhiều hương vị khác nhau để dỗ dành cục cưng nhà mình.

Về đến nhà, Nhiễm Mộ Húc đưa người đến ghế xem TV, bên cạnh để rất nhiều đồ ăn vặt rồi mới vào bếp làm đồ ăn.

Bạch Tĩnh An nhai đồ ăn vặt trong miệng nhưng mắt vẫn hướng vào nhà bếp, cậu nhìn thấy anh đang xắn tay áo, đường cong cánh tay lộ ra rất đẹp, anh nhanh nhẹn xử lí nguyên liệu, cậu thấy mình không thể giúp được gì, nhúng tay vào càng thêm rắc rối nên yên tâm thưởng thức đồ ăn vặt.

Ngồi một mình nên có hơi nhàm chán, Bạch Tĩnh An cảm thấy mí mắt không tự chủ muốn sụp xuống nên cậu nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.

Nhiễm Mộ Húc nghe tiếng TV truyền đến từ phòng khách, có người anh yêu đang ngồi ở đó, còn mình tự vào bếp nấu ăn, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, xử lý xong nguyên liệu, anh định ra ngoài xem người yêu đang làm gì.

Lúc này mới phát hiện người ngồi không thấy đâu, anh bước vào phòng khách thì thấy người kia đang ngủ, vì thế anh bất đắc dĩ mỉm cười, nhẹ nhàng bế đối phương lên, đi về phía phòng ngủ, đắp chăn cho cậu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán người yêu rồi mới đi ra ngoài.

Bạch Tĩnh An bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, cậu mang dép lê đi vào phòng bếp, anh nhìn thấy cậu, nhẹ nhàng nói: "Dậy rồi à? Đồ ăn đã chuẩn bị xong.

Để anh mang đồ ra, em đến ghế sô pha ngồi đi."

Sau khi dọn món ăn ra, Nhiễm Mộ Húc thấy người yêu vẫn đứng tại chỗ ngẩn người.

Anh bước tới bế cậu lên, nhẹ nhàng hỏi: "Cục cưng, sao vậy?"

Bạch Tĩnh An cọ cọ vào cổ anh nhưng không nói gì, chờ một lúc cậu mới tỉnh táo, sau đó mới đi tới bàn ăn, lúc này Nhiễm Mộ Húc mới biết cậu chưa tỉnh ngủ nên mới ngẩn người, vì thế anh nhìn cậu, nở nụ cười đầy cưng chiều.

Bữa cơm này hai người ăn rất vui vẻ, toàn bộ quá trình Bạch Tĩnh An đều được người kia đút, anh tự mình lột tôm cho cậu, hoàn toàn không để cậu nhúng tay vào.

Nhiễm Mộ Húc thấy người yêu ăn ngon miệng như vậy, trong lòng cảm thấy rất thành tựu.

Thu dọn đồ xong, Nhiễm Mộ Húc dẫn người đi dạo, rốt cuộc cũng không thể ở ngoài lâu, vì không tốt cho thân thể của cậu, trời cũng đã tối, Nhiễm Mộ Hức hiểu phải đưa cậu về nhà.

Vậy nên anh đưa người về nhà, đóng cửa xong, anh lập tức đè người lên tường hôn thật mạnh, đối phương cũng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh nên nụ hôn kéo dài rất lâu.

Bạch Tĩnh An hiểu được vì sao đối phương đột nhiên lại cuồng nhiệt như vậy, cậu cũng có chút bất đắc dĩ, anh ôm chặt cậu, vùi đầu vào cổ cậu, khẽ nói: "Bé cưng, anh rất muốn sống chung với em.

Muốn mỗi sáng thức dậy anh đều nhìn thấy em, anh còn muốn mỗi sáng thức dậy đều được hôn em, như thế anh sẽ có động lực làm việc cả ngày."

Bạch Tĩnh An lẩm bẩm: "Nhưng hiện tại em không thể chuyển ra ngoài sống được."

Nhiễm Mộ Húc ngẫm lại, cũng hiểu được hoàn cảnh của đối phương, nhẹ nhàng sờ đầu cậu, nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ nỗ lực hết sức để có thể thuyết phục được ba mẹ em."

Biết người kia sẽ cố gắng nỗ lực, Bạch Tĩnh An kiên định nhìn đối phương, nói: "Được, em cũng sẽ cố gắng hết sức." Cuối cùng sau nửa giờ quyến luyến, Nhiễm Mộ Húc đành phải đưa người trở về, trước khi về anh còn lén hôn người yêu.

Lúc Bạch Tĩnh An về nhà, ba mẹ cậu vẫn chưa về, bởi vì chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết, nên ba mẹ cậu muốn giải quyết tốt công việc của công ty rồi mới vui vẻ đón Tết cùng cậu.

Cậu đi tắm, nhìn chính mình trong gương, hình như có vết hằn trên cổ.

Cậu suy nghĩ một lúc, có lẽ là do anh người yêu nhân lúc mình không chú ý, lén lưu lại dấu vết, vì thế cậu nhanh chóng tắm xong để hỏi tội người đàn ông thúi kia.

Vừa cầm điện thoại lên thì Điền Dương gọi đến: "An An, tớ về rồi, ngày mai tớ sẽ cầm quà sang cho cậu."

Bạch Tĩnh An cảm thấy đã lâu không gặp bạn mình nên cậu không chút do dự nói: "Được."

Hai người nói chuyện vài câu thì cúp máy vì bên kia nói bận chuyện cần giải quyết.

Cậu nhớ tới đóa hoa hướng dương mình vừa mang về, từ trong tủ lấy ra một chiếc bình hoa, sau đó cẩn thận cắt tỉa hoa rồi nhẹ nhàng cắm vào bình, đặt trên góc bàn.

Cậu vô thức gõ ý nghĩa của hoa hướng dương trên web tìm kiếm, đọc xong những điều trên mạng, cậu cảm thấy điện thoại trên tay có hơi nóng, nhớ đến những gì anh đã làm cậu mới chợt hiểu ra.

Từ trong hộp, cậu lấy ra cặp mặt dây chuyền mà mẹ đã tặng, chợt cậu nảy ra một ý tưởng.

Sau khi về nhà Nhiễm Mộ Húc cảm thấy cửa nẻo quá vắng vẻ, đột nhiên bạn anh gọi điện rủ anh ra ngoài uống rượu, đến nơi anh nhàn nhạt nói: "Sao đột nhiên lại đổi đến nơi tử tế thế này."

Ninh Dung Hứa vui vẻ: "Trong nhà đã có vợ yêu nên phải hoàn lương."

Nhiễm Mộ Húc liếc mắt nhìn đối phương nghĩ, mấy tháng trước còn sống chết theo đuổi nay đã ôm được người ta rồi.

Ninh Dung Hứa nhìn khuôn mặt vô cảm của bạn mình, hắn vốn dĩ muốn khoe khoang một chút nhưng nhìn vẻ mặt không mặn mà của anh nên đổi chủ đề: "Hai người làm chuyện kia chưa?"

Nhiễm Mộ Húc nhìn tên ngốc này, loại chuyện này mà cũng hỏi ra được.

Ninh Dung Hứa cũng cảm thấy đây không phải là chuyện nên hỏi vì vậy hắn nhanh chóng đổi chủ đề: "Bọn tôi đã gặp ba mẹ, hiện tại em ấy sống cùng tôi, chúng tôi coi như ở chung."

Nhiễm Mộ Húc cảm thấy mình bị chọc vào chỗ đau nên không vui: "Còn chưa có, tôi chờ em ấy chuẩn bị tốt, không vội." Thật ra anh cũng rất nóng lòng ở chung với người đó, anh cảm thấy chỗ này ngột ngạt nên uống xong lập tức rời đi.

Ninh Dung Hứa cũng cảm thấy ở bên ngoài không có gì thú vị, ở nhà bé cưng vẫn đang chờ hắn.

Hắn đột nhiên cảm thấy ở nhà cũng rất tốt vì có người đó.

Hắn bước tới, ôm ai kia vào lòng, đối phương ngửi ngửi, lạnh lùng nói: "Anh uống rượu à?"

Hắn chỉ uống một ly, lập tức hối lỗi nói: "Tôi chỉ uống một ly thôi, em không thích, sau này tôi sẽ không uống nữa."

Điền Dương nhẹ nhàng nói: "Không tốt cho sức khỏe, uống ít thôi." Ninh Dung Hứa hôn y một cái, sau đó ôm người yêu trở về phòng.

.