Khoảng chín giờ sáng, bạn cùng phòng đều bắt đầu dậy thu dọn hành lý, Bạch Tĩnh An bị âm thanh sột sột bên dưới đánh thức.

Cậu mơ màng nhìn điện thoại, thấy vẫn còn sớm.

Lý Tráng đã thu dọn xong hành lý, tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Gia đình hắn sống ở miền Bắc, những dịp nghỉ tàu cao tốc rất đông đúc hành khách nên hắn phải tranh thủ đến đó sớm.

Giang Tri Tâm thấy Bạch Tĩnh An còn chưa dậy, cười nói: "An An, dậy sớm một chút, chúng ta phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc."

Bạch Tĩnh An nhanh chóng rời giường, thật ra cậu cũng không có gì để thu dọn, ngoại trừ vài đồ dùng trên giường và một ít quần áo.

Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, cậu cầm điện thoại lên nghe.

Ba Bạch: "An An đã thu dọn xong chưa? Ba và mẹ con đang chờ con ở dưới lầu kí túc xá."

Bạch Tĩnh An: "Dạ ba, con lập tức xuống ngay."

Thu xếp xong mọi thứ, cậu và bạn cùng phòng đều lần lượt đi ra ngoài.

Nhìn thấy con trai, mẹ Phương lập tức đi lên phụ con trai cầm đồ, Giang Tri Tâm và Tiên Dư đi tới chào hỏi mẹ Phương.

Mẹ Phương cười nói: "Làm phiền các cháu chăm sóc cho An An nhà cô rồi, mấy cháu đi đâu vậy, để cô đưa hai cháu đến ga tàu." Nhà Giang Tri Tâm và Tiên Dư đều gần đây nên khéo léo từ chối ý tốt của mẹ cậu.

Bạch Tĩnh An vẫy tay với họ, sau đó lên xe về nhà.

Mẹ Phương nhìn con trai và nghiêm túc nói: "Mẹ cảm thấy các bạn cùng phòng của con đều rất tốt, học kì này thế nào rồi con?"

Bạch Tĩnh An: Rất tốt ạ, các bạn đối với con rất tốt, con cảm thấy rất tốt."

Nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của con trai, bà nhẹ nhàng đưa xoa đầu cậu.

Về đến nhà, Bạch Tĩnh An cảm thấy có chút nhàm chán, mấy ngày ở trường cậu đã quen với việc học nên cậu cảm thấy cần phải tìm công việc gì đó trong kì nghỉ đông.

Nhưng phải làm gì đây? Cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Điền Dương.

An An: Dương Dương, cậu được nghỉ đông chưa?

Điền Dương: Rồi, An An có chuyện gì vậy?

An An: Tớ ở nhà chán quá, thời gian nghỉ còn rất dài, tớ muốn tìm một công việc nào đó trong kì nghĩ đông.

Điền Dương: Cũng được, chúng ta có thể đến cửa hàng thú cưng, cậu thấy sao?

An An: Được đó, nhưng ngày mai cậu có thể đi mua sắm với tớ không?

Điền Dương: Được chứ.

Mọi chuyện coi như thu xếp xong, Bạch Tĩnh An cảm thấy rất vui, cầm điện thoại lên chơi game.

Đầu giờ chiều hôm sau, hai người đến địa điểm đã thỏa thuận, trong trung tâm thương mại rất đông người, Điền Dương hỏi: "An An mua gì vậy?"

Bạch Tĩnh An thật thà nói: "Anh trai kia muốn tổ chức sinh nhật.

Tớ muốn tặng quà cho anh ấy, anh ấy đã mời tớ đến mừng sinh nhật rồi, cho nên tớ không thể không tặng quà cho người ta được.

Điền Dương cảm thấy giống như cải thìa bị heo ăn mất, nhưng nhìn ánh mắt vui vẻ của bạn mình, trong lòng y thầm thở dài: "Vậy người kia thích gì? Cậu định tặng gì?"

Bạch Tĩnh An lắc đầu, Điền Dương nói: "Tới cửa hàng, người ta sẽ giới thiệu, chúng ta đến đó đi."

Sau khi vào cửa hàng, bà chủ quầy nhìn hai thiếu niên xinh đẹp, nhiệt tình hỏi: "Xin hỏi hai người muốn mua gì vậy? Chúng tôi có thể giới thiệu."

Một trong hai thiếu niên ngoan ngoãn dễ thương khẽ nói: "Tặng quà cho anh trai, cũng tương đối lớn tuổi, nên tặng quà gì vậy ạ?"

Nữ nhân viên không khỏi cảm thán, có một em trai tốt như vậy, người làm anh thật hạnh phúc biết bao, vì vậy cô gợi ý: "Đồng hồ, cà vạt, khuy măng sét đều được cả."

Bạch Tĩnh An loại trừ đồng hồ ra, món đồ quá đắt cho nên cậu không đủ tiền mua.

Cậu nói: "Cho em xem qua khuy mang sét." Cậu đi đến quầy trưng bày, nhìn thấy một cặp khuy măng sét có họa tiết sẫm màu, rất trang trọng và không cầu kỳ.

Cậu nghĩ người kia rất hợp với cái này.

Vì vậy cậu chậm rãi nói: "Cái này, giúp em gói lại." Nữ nhân viên nhanh chóng đóng gói, mỗi đơn hàng đều rất quý giá.

Điền Dương nhìn bạn mình hành động nhanh nhẹn và dứt khoát, hơn nữa thanh toán tiền không hề chớp mắt, trong lòng y không khỏi phàn nàn về người đàn ông thúi nào đó kia.

Sau khi mua sắm, Bạch Tĩnh An cảm thấy nên mời Điền Dương ăn tối, nên hỏi: "Dương Dương, cậu muốn ăn gì?"

Chờ một lúc lâu, Điền Dương vẫn cứ ngẩn người, cậu đẩy người, gọi: "Dương Dương, Dương Dương, đang suy nghĩ gì vậy?"

Điền Dương hoàn hồn lại, "Đi ăn món lẫu thịt dê mà cậu thích đi." Cả bữa ăn, Điền Dương có vẻ ngân ngơ còn Bạch Tĩnh An ăn đặc biệt vui vẻ.

Sau khi ăn xong, cậu nhận thấy bạn mình vẫn không ăn bao nhiêu, cậu nhanh chóng thanh toán, đưa người về nhà, hỏi: "Dương Dương, cậu có chuyện gì vậy?"

Điền Dương nhìn Bạch Tĩnh An, "Người đó tỏ tình với cậu rồi sao? An An, cậu thích người đó rồi?"

Bạch Tĩnh An cảm thấy Điền Dương có hơi thẳng thắn, nên cậu có hơi ngượng ngùng.

"Không có, tớ có thích, câu sao vậy Dương Dương?"

Điền Dương ôm cậu, "An An, tớ cảm thấy cậu sắp trở thành bạn trai của người khác, sau này cậu còn cùng tớ đi chơi nữa chứ?"

Bạch Tĩnh An cười cười, ôm cậu nói: "Đương nhiên, cậu vẫn luôn là bạn tốt của tớ, Dương Dương, có phải cậu cảm thấy không an tâm?" Điền Dương bị nói trúng tâm tư nhưng không thừa nhận, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lúc Điền Dương trở về nhà, ngôi nhà luôn vắng vẻ và không có người ở.

Lên cấp ba, ba mẹ y ly hôn, y không sống cùng bố hay mẹ, họ cũng đã có gia đình riêng.

Căn nhà này là ba để lại cho y, ông cũng rất ít khi về thăm, còn mẹ thì hầu như không để ý đến y.

Hàng tháng, cả hai người đều gửi tiền sinh hoạt đúng hạn nhưng không ai thực sự quan tâm đến y.

Y nằm trên ghế sô pha, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, Hoa Hoa từ trong phòng chạy ra, không ngừng cọ bên chân, y ôm mèo lên, xoa xoa mặt bé mèo, lẩm bẩm: "Hoa Hoa, anh chỉ có mình em thôi."

Thực ra y không có cảm giác an toàn nên không dám dễ dàng đón nhận tình yêu của người đó, bởi vì y cảm thấy dường như ai cũng có thể rời xa mình một cách dễ dàng.

Tin nhắn từ di động vang lên: "Dương Dương, chúng ta vĩnh viễn là bạn của nhau, ôm bạn tớ một cái nào."

Ngay sau đó, y nhận được tin nhắn của người kia: "Bé cưng, em có nhớ anh không? Em đang làm gì vậy?" Lúc này mắt y tích nước, một mình cuộn người trên ghế sô pha, tiếng khóc khe khẽ phát ra.

Bạch Tĩnh An và Điền Dương bàn bạc, sau sinh nhật người kia, họ sẽ đến cửa hàng thú cưng xem sao.

Ngày đó cuối cùng cũng đến, Bạch Tĩnh An nói chuyện với ba mẹ trước khi đi ra ngoài.

Vào ngày sinh nhật, Nhiễm Mộ Húc đã đến đón cục cưng từ sớm, trên đường đi còn mua đồ ăn sáng cho cậu.

Đã mấy ngày rồi không gặp, lúc này nhìn thấy người, những trống vắng nhớ nhung trong lòng đều được lấp đầy.

Anh đưa bữa sáng cho cậu: "Bé con, ăn một chút đi, lát nữa chúng ta sẽ đến một nơi xa."

Bạch Tĩnh An cũng không từ chối, lặng lẽ ăn, ăn xong anh nhẹ nhàng dùng tay lau sach vụn thức ăn dính trên khóe miệng của cậu, sau đó ôm cậu vào lòng, vùi đầu vào cổ đối phương, hít một hơi: "Cục cưng thơm quá,"

Bạch Tĩnh An bĩu môi, nói: "Lưu manh, lái xe cho tốt đi." Nhiễm Mộ Húc cũng không tức giận, cong khóe miệng, thắt dây an toàn cho đối phương.

Hai tiếng sau, họ đến một khu nghỉ dưỡng, Bạch Tĩnh An vẫn còn đang ngủ, anh hôn lên khóe miệng cậu, sau đó nhẹ giọng dỗ dành, "Bé con.

Dậy đi, đến rồi."

Bạch Tĩnh An liếc nhìn xung quanh, nơi này rất gần biển, cậu có thể ngửi thấy hơi thở của gió biển, cậu cảm thấy tâm tình rất vui vẻ, sau đó anh đưa cậu vào trong.

Khách sạn là một tòa nhà sang trọng theo phong cách Châu Âu, cổng được mạ vàng phối cùng những cột đá tráng lệ, thiết kế hoành tráng đến kinh ngạc.

Xung quanh khu nghỉ có những rặng dừa rậm rạp, cùng biển khơi chan hòa ánh nắng khiến người ta có cảm giác như lạc vào chốn thần tiên ở hạ giới.

Bạch Tĩnh An không khỏi nhìn người bên cạnh, trong lòng thầm nói: "Có phí phách, quả nhiên người giàu có."

Thật ra cậu không biết gia đình cậu rất giàu có, anh nhìn cậu nói: "Bé con, em có thích không?"

Bạch Tĩnh An gật đầu, tuy rằng anh là một người có tiền nhưng phải nói nơi này rất đẹp.

Anh đưa cậu vào phòng cất đồ đạc, sau đó dẫn cậu đến quán cà phê.

Ở đằng xa, một người đàn ông ngả ngớn có đôi mắt đào hoa, cong mắt nhìn về phía cậu, Bạch Tĩnh An cảm thấy mắt có chút cay, không khỏi cười thành tiếng.

Nhiễm Mộ Húc nhìn bạn mình đang tìm đường chết, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, Ninh Dung Hứa thấy ánh mắt lạnh lùng của bạn mình, lập tức trở nên nghiêm túc nhìn Bạch Tĩnh An.

Nhiễm Mộ Húc giới thiệu, "Đó là bạn của anh, là tên điên, em đừng để ý."

Bạch Tĩnh An gật đầu, "Trước đây đã từng gặp qua, không ngờ lại là bạn của anh."

Từ đằng xa Ninh Dung Hứa vẫy vẫy tay, Bạch Tĩnh An đưa mắt nhìn theo, hình như người đó là bạn thân của cậu.

Điền Dương bước tới, thấy người bên kia cũng ngượng ngùng, Ninh Dung Hứa giới thiệu với Điền Dương: "Đây là bạn của tôi." Nhiễm Mộ Húc lịch sự gật đầu với đối phương.

Điền Dương nhìn về phía anh, người nọ là một người đàn ông tuấn tú, khí chất rất tốt.

Nhiễm Mộ Húc ghé vào tai Bạch Tĩnh An, khẽ nói: "Bé con, bạn của em đang nhìn anh, có phải cậu ấy đang muốn nhìn xem mình có hài lòng về anh hay không?

Vành tai Bạch Tĩnh An đỏ lên, khẽ dậm chân người bên cạnh, trầm giọng nói: "Còn có người ở đây kìa."

Nhiễm Mộ Húc nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nghiêm túc nói: " Anh và Ninh Dung Hứa có việc phải đi một lát, em và bạn ở đây chơi nhé, đồ ăn ở đây đều miễn phí gần đây còn có máy chơi game và rạp chiếu phim đó.

Sau đó anh từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho cậu.

Khu nghỉ dưỡng chỉ còn lại hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Điền Dương phá bỏ bầu không khí im lặng, lên tiếng: "An An, đây là dự sinh nhật của người đó à?

Bạch Tĩnh An gật đầu, "Cậu cũng đến cùng người kia sao?"

Điền Dương thừa nhận, sau đó hai người cảm thấy đã đến rồi thì cứ vui vẻ, nên lập tức thưởng thức đồ ăn ngon, sau đó cùng nhau chơi game.

Nhiễm Mộ Húc đưa Ninh Dung Hứa đi là muốn để hắn nhìn xem bài trí trong phòng khách sạn đã tốt chưa.

Bạch Tĩnh An và Điền Dương ăn no nê, sau đó chơi game đến chiều nhưng hai người kia vẫn chưa về, không khỏi than thở: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Điền Dương lắc đầu, "Không biết, cậu mệt à, tớ cũng hơi buồn ngủ, chúng ta về phòng nghỉ đi?

Hai người đang chuẩn bị quay về phòng thì điện thoại di động của Bạch Tĩnh An vang lên, "Cục cưng, em đang ở đâu? Em có muốn đến biển ăn BBQ không?"

Hai người cùng nhau đến bờ biển, khách du lịch rất đông, họ đều quây quần bên nhau ăn thịt nướng và nói chuyện với nhau, lâu lâu lại có tiếng cười đùa vui vẻ.

Ánh chiều tà cùng với tiếng sóng vỗ phối cùng bờ cát vàng mịn màng khiến cho khung cảnh trông như một tấm thảm lớn đẹp hài hòa.

Bạch Tĩnh An cong khóe miệng, ngay cả Điền Dương cũng không nhịn được nở nụ cười.

Ở đằng xa, người đàn ông hướng hai người vẫy vẫy tay, hai người đã đến đây chuẩn bị trước.

Nhiễm Mộ Húc đưa cho cục cưng nhà anh cánh gà đã được nướng chín.

Ninh Dung Hứa cũng đưa một miếng thịt dê cho Điền Dương, hai người đàn ông đều đút đồ ăn cho cục cưng của họ, chờ hai cục cưng ăn xong, hai người mới bắt đầu ăn.

Bạch Tĩnh An lặng lẽ giấu một cái cánh gà để dành cho Nhiễm Mộ Húc, kéo người sang một bên, đưa cho đối phương, vui vẻ nói: "Cảm ơn anh."

Bộ đồ của anh bị dính dầu chiên và gia vị.

Cậu cảm thấy người kia không ngại làm điều đó vì mình, cho nên cậu rất cảm động, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy mọi thứ mình làm đều đáng.

Ở bên cạnh, Ninh Dung Hứa nhìn hai người bằng ánh mắt ghen tị.

Sau khi bọn họ dọn dẹp, trời cũng gần tối, Ninh Dung Hứa đưa Điền Dương đi, Nhiễm Mộ Húc dẫn cậu đi dạo trên bờ biễn một lúc, sau đó đưa người trở về khách sạn.

Nhiễm Mộ Húc lấy tay che mắt đối phương rồi đưa người lên đài ngắm cảnh.

Xung quanh phủ đầy hoa tươi, rất nhiều đèn màu treo trên cây không ngừng nhấp nha nhấp nháy, ánh đèn vàng ấm áp tạo nên khung cảnh mơ mộng.

Trên bàn còn có đóa hồng đỏ, xa xa là tiếng sóng đêm và tiếng nói cười của khách du lịch.

Nhiễm Mộ Húc nhẹ nhàng hạ tay xuống, Bạch Tĩnh An mở mắt ra, đối phương cầm hoa hồng đỏ nhìn cậu, chậm rãi nói: "Anh có lời muốn nói với em, từ lâu anh đã rất thích em, vậy nên em có thể hẹn hò cùng anh không?"

Bạch Tĩnh An nhìn thấy tình yêu dạt dào trong mắt đối phương, không khỏi nhanh chóng chạy tới ôm người kia, khẽ nói bên tai anh: "Em đồng ý.".